Vô Thượng Sát Thần

Chương 1257

Ta nếu nói không thì sao?

Lời nói Tiêu Phàm bình tĩnh quanh quẩn tại hư không, cảm thụ khí thế nhàn nhạt trên người Tiêu Phàm, đám người kinh hãi không thôi, gia hỏa này sẽ không thật cùng Sở Lăng Tiêu động thủ đi.

Coi như hắn đã từng đánh bại Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, nhưng Sở Lăng Tiêu là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, đến gần vô hạn Chiến Thần cảnh.

Hơn nữa, Sở Lăng Tiêu cho dù tại đồng bậc cũng coi là cường giả, muốn vượt giai khiêu chiến hắn càng thêm gian nan.

Chẳng ai ngờ rằng, Tiêu Phàm vậy mà thực có can đảm nhìn thẳng Sở Lăng Tiêu, thậm chí chuẩn bị cùng Sở Lăng Tiêu là địch.

- Bản gia chủ cho tới bây giờ không khi dễ tiểu bối, dám ở Cổ Thành Sở gia khiêu khích Sở gia, ngươi có biết tội của ngươi không?

Trên người Sở Lăng Tiêu tản ra khí tức như có như không.

Cảm thụ đến cỗ khí tức kia, huyết dịch trong cơ thể Tiêu Phàm cũng bắt đầu sôi trào lên, toàn thân chiến ý tăng vọt.

Hắn phát hiện vẫn là khinh thường thực lực Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, mặc dù cùng là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong nhưng Sở Lăng Tiêu lại so với Tư Không Vũ cường đại quá nhiều.

- Thu hồi bộ mặt buồn nôn đi, Sở Linh Nhi là ai ngươi không biết sao?

Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, thần sắc càng ngày càng băng lãnh.

Thần sắc Sở Lăng Tiêu cứng lại, chẳng lẽ tiểu tử này biết cái gì?

Nghĩ vậy, Sở Lăng Tiêu từng bước một hướng về Tiêu Phàm đi đến, chỉ cần Tiêu Phàm nói ra sự tình uy hiếp hắn, hắn sẽ lập tức giết chết Tiêu Phàm.

Dù là Hề Lão nói hắn có thể giải quyết Phong Ấn Chi Địa, Sở Lăng Tiêu cũng không có bất kỳ cố kỵ nào.

Một kẻ nguy hại chính mình, hắn không có khả năng nghe theo mệnh lệnh.

Tiêu Phàm quay đầu nhìn Sở Linh Nhi một cái, nói:

- Ta đưa ngươi đi một nơi, ngươi không cần phản kháng.

- Yên tâm, bọn hắn không giết được ta.

Sở Linh Nhi hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, nàng không biết Tiêu Phàm mang không gian bí cảnh trong người.

Bất quá nàng vẫn lắc đầu, không nguyện ý rời khỏi nơi này.

- Vậy liền đi qua một bên, qua một lúc đại chiến ta chiếu cố cũng không được ngươi.

Tiêu Phàm gật đầu, Sở Linh Nhi lách mình hướng về một bên thối lui.

Tiêu Phàm mặc dù trong lòng vẫn như cũ có chút bận tâm an nguy Sở Linh Nhi, bất quá đối mặt Sở Lăng Tiêu hắn cũng không dám khinh thường, cười lạnh nói:

- Ngươi muốn giết ta?

- Người nguy hại Sở gia, chết!

Ngữ khí Sở Lăng Tiêu âm vang hữu lực, thanh âm bá đạo hóa thành sóng âm công kích, xông thẳng đến Tiêu Phàm.

- Nguy hại Sở gia ngươi? Ha ha, Sở Lăng Tiêu thật đúng là không biết xấu hổ, cái gì ban thưởng Vạn Thánh Dược Điển, ta nhổ vào! Sở gia ngươi không muốn hi sinh, lại để cho chúng ta đi chết thay, ngươi đúng như dự tính, cũng không tệ!

Tiêu Phàm đến hiện tại cũng không tất yếu che giấu.

Muốn chiến, vậy liền chiến, Tiêu Phàm hắn tùy thời có thể phụng bồi.

- Cái gì? Sở gia là cố ý hãm hại chúng ta?

Nơi xa, Hoàng Phủ Thiên Ngôn đột nhiên cả kinh kêu lên.

Lăng Ngạo, Hoàng Phủ Tinh Vũ, Dạ Cô Ảnh đám người tất cả đều biến sắc, sát khí nặng nề nhìn Nhị Trưởng Lão cách đó không xa.

- Việc này Lăng gia ta nhớ kỹ, phần thưởng này Sở gia các ngươi giữ đi.

Lăng Ngạo hừ lạnh một tiếng, hắn trước đó có chút khó chịu Tiêu Phàm, nhưng hiện tại hắn phát hiện Sở gia mới là âm hiểm nhất.

Thậm chí ngay cả Cổ Tộc Lăng gia đều dám lợi dụng, còn có cái gì là Sở Lăng Tiêu không dám làm đâu?

- Ta hiện tại liền rời khỏi Sở gia, đem chi tiết sự tình nơi này nói cho gia tộc.

Hoàng Phủ Tinh Vũ lạnh giọng nói, bọn hắn có lẽ uy hiếp không được Sở gia, nhưng thái độ bọn hắn vẫn như cũ cường ngạnh đến cùng.

- Chiến Thần Điện ta nhớ kỹ việc này.

Dạ Cô Ảnh cũng mở miệng nói.

Nghe nói như thế, sắc mặt Nhị Trưởng Lão đại biến, không biết mở miệng như thế nào, vô luận là Lăng gia hay là Hoàng Phủ gia, thậm chí Chiến Thần Điện, đây đều không kém gì Sở gia gia tộc.

Nếu như những gia tộc này thực coi đây là cái cớ, hợp lực vây công Sở gia mà nói, Sở gia tất nhiên là bị xui xẻo.

Nhị Trưởng Lão lo lắng vô cùng, đành phải dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Sở Lăng Tiêu.

- Hôm nay, ai cũng đừng hòng đi!

Ngữ khí Sở Lăng Tiêu băng lãnh lên mấy điểm, việc này nếu như đã bại lộ, vậy trước tiên giải quyết vấn đề phong ấn này.

Nếu như ngay cả phong ấn đều giải quyết không được, coi như không đắc tội những gia tộc này thì như thế nào, chờ Mệnh Trọc Chi Khí quét sạch Sở gia Cổ Địa, chính là ngày Sở gia diệt vong, đến lúc đó coi như bị đông đảo thế lực uy hiếp cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Lời này vừa nói ra, tu sĩ toàn trường từ bên ngoài đến biến sắc, chẳng lẽ Tiêu Phàm nói đúng, Sở Lăng Tiêu không cho Tiêu Phàm bọn hắn đi là bởi vì muốn cho bọn hắn làm kẻ chết thay?

- Sở gia muốn đối địch với Hoàng Phủ gia tộc sao?

Hoàng Phủ Tinh Vũ hét lớn, Lăng Ngạo cùng Dạ Cô Ảnh bọn hắn cũng cau mày, bất quá hai người lại hết sức bình tĩnh.

Sở Lăng Tiêu nếu như đã hạ lệnh, vậy đã nói rõ không có đường xoay sở, mặc cho bọn hắn kêu gào như thế nào cũng không làm nên chuyện gì.

- Rốt cục bại lộ sắc mặt ghê tởm sao? Liền cháu mình đều đưa đi làm Dược Nô, để thân muội muội đi chịu chết, tâm Sở Lăng Tiêu ngươi là màu đen sao?

Tiêu Phàm nhe răng trợn mắt nhìn Sở Lăng Tiêu.

Hắn thật lâu không có bộc phát ra sát ý đáng sợ như thế, dù Sở Lăng Tiêu là cậu ruột hắn, giờ phút này Tiêu Phàm cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.

Ken két ~

Tiêu Phàm phóng thích sát ý, Thiên Địa chung quanh cũng bắt đầu đóng băng, sát khí khủng bố không kiêng nể gì cả quét sạch bốn phương tám hướng.

Nghe thấy Tiêu Phàm nói, rất nhiều người con ngươi co rụt lại, không ít ánh mắt người đều rơi vào trên người Sở Linh Nhi, Sở Linh Nhi là cháu Sở Lăng Tiêu?

- Ta nhớ kỹ gia chủ có một người muội muội kêu Sở Lăng Vi, chỉ là Sở Lăng Vi biến mất hơn hai mươi năm, có lẽ hắn nói là thực.

Đám người có người nhẹ nói.

Thanh âm không lớn, nhưng rất nhiều tu sĩ ở đây đều nghe nhất thanh nhị sở, ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Sở Lăng Tiêu rốt cục biến.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Ánh mắt Sở Lăng Tiêu lăng lệ, như đao như kiếm, sắc bén đến mấy điểm.

- Điều này cùng ta là ai có quan hệ sao?

Ánh mắt Tiêu Phàm băng lãnh, nâng trường kiếm trong tay lên chỉ Sở Lăng Tiêu nói:

- Muốn chiến liền chiến đi, ta rất chờ mong trái tim ngươi là màu gì.

- Nói khoác mà không biết ngượng, bản tôn cũng phải nhìn xem ngươi có bao nhiêu cân lượng!

Toàn thân Sở Lăng Tiêu thiêu đốt lên huyết sắc hỏa diễm, hư không chung quanh bỗng nhiên thiêu đốt, bắt đầu sụp đổ.

Thiên Địa Chi Uy nở rộ phát huy vô cùng tinh tế, rất nhiều người nhao nhao hướng về phía sau thối lui.

- Rất lâu chưa thấy cha xuất thủ, Kiếm Hồng Trần, có thể chết ở trên tay cha ta, ngươi thật đúng là may mắn!

Sở Vân Phi cười lạnh nói, không cần tự mình động thủ giết chết Tiêu Phàm, hắn cũng đã tiết kiệm khí lực.

- Dừng tay!

Nhưng mà lúc này, khí thế cuồng bá trên người Sở Vân Bắc nở rộ mà ra, hắn đột nhiên đạp không mà lên, hướng về Tiêu Phàm bay đi.

Một cái lắc mình, Sở Vân Bắc liền xuất hiện ở trước người Tiêu Phàm, hét lớn:

- Cha, ngươi không thể giết hắn!

Nhìn thấy Sở Vân Bắc ngăn khuất trước mặt Tiêu Phàm, tất cả mọi người đều mắt trợn tròn, Sở Vân Bắc không phải nên ứng phó Kiếm Hồng Trần à, làm sao còn bảo hộ Kiếm Hồng Trần?

- Nghịch tử, ngươi biết ngươi đang làm gì không?

Sở Lăng Tiêu phẫn nộ nhìn Sở Vân Bắc.

Cho tới nay hắn đều không thích nhi tử này, không nghĩ đến giờ phút này Sở Vân Bắc cũng dám ngăn hắn, Sở Lăng Tiêu thiếu chút nữa thì nhịn không được tát chết hắn.

- Ta biết ta đang làm cái gì, ngươi để Sở Linh Nhi làm Dược Nô ta không nói gì, nhưng ngươi không thể giết cháu mình!

Sở Vân Bắc cơ hồ gầm hét lên.

Sở Vân Bắc chưa bao giờ nghĩ tới bản thân cũng dám cùng phụ thân Sở Lăng Tiêu nói chuyện như thế.

Đám người nghe được Sở Vân Bắc nói, tất cả đều kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, người này là cháu Sở Lăng Tiêu, vậy tiểu tử kia chẳng phải là con trai của Sở Lăng Vi, thân huynh đệ Sở Linh Nhi?

- Ngươi nói cái gì?

Sở Lăng Tiêu không dám tin nhìn Sở Vân Bắc, trong mắt đều là vẻ kinh dị.

- Hắn là cháu ngươi, ngươi nếu không buông tha, ta liền không có người cha như ngươi!

Sở Vân Bắc hai mắt đỏ lên, ra sức gào thét.
Bình Luận (0)
Comment