Vô Thượng Sát Thần

Chương 1271

Ai cũng không ngờ tới, đường đường gia chủ Sở gia vậy mà lại chết ở chỗ này, nhưng vừa nghĩ tới việc Sở Lăng Tiêu đã làm với một nhà bọn Tiêu Phàm, cũng không có ai cảm thấy Sở Lăng Tiêu không đáng chết cả.

Đổi lại là bọn họ, có khi sẽ không dễ dàng giết chết Sở Lăng Tiêu như vậy, chắc chắn sẽ tra tấn một trận, khiến hắn muốn sống không được muốn chết cũng không xong.

Tiêu Phàm cho hắn chết một cách thống khoái đã coi như là nhân từ rồi.

Kỳ thật Tiêu Phàm sao lại không muốn tra tấn Sở Lăng Tiêu chứ, chỉ là hắn cảm thấy tên cặn bã không bằng cầm thú như Sở Lăng Tiêu, căn bản không xứng để Tiêu Phàm hắn tra tấn.

Ngay sau đó, Tiêu Phàm một chỉ điểm ra, một loạt Kim Sắc Hỏa Diễm rất nhanh lan tràn, trong nháy mắt bao phủ mười trượng xung quanh, tất cả đèu bị thiêu sạch.

Hắn biết linh hồn của Sở Lăng Tiêu chắc chắn vẫn chưa tiêu tán, nhưng nếu bị Vô Tận Chi Hỏa đốt cháy nhất định cũng sẽ từ từ lụi tàn, đây cũng là một loại tra tấn khác đối với Sở Lăng Tiêu.

Làm xong tất cả những việc này Tiêu Phàm mới trở lại bên cạnh Tiêu Trường Phong, lực lượng Bạch Thạch tiếp tục đưa vào trong thân thể Tiêu Trường Phong, thương thế của hắn lập tức được trị khỏi hoàn toàn.

Nhưng Tiêu Trường Phong vẫn không có dấu hiệu khôi phục, sắc mặt Tiêu Phàm âm trầm đến đáng sợ.

- Linh hồn của cha không thấy đâu nữa!

Đột nhiên, sắc mặt Tiêu Linh Nhi khó coi nói.

- Linh Hồn?

Tiêu Phàm đột nhiên lấy lại tinh thần, người sau khi chết, Linh Hồn trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tiêu tán đi, dựa vào một chút dược quý hiếm có thể hoàn hồn trọng sinh.

Cũng giống như lúc trước cứu mạng Tiểu Ma Nữ, dùng một gốc U Minh Thần Hoa là có thể đem nàng cứu sống.

- Sở gia có U Minh Thần Hoa không?

Tiêu Phàm quát lên hỏi đám Tam Trưởng Lão, nếu có U Minh Thần Hoa, vậy còn có thể cứu sống.

Đám Tam Trưởng Lão lắc đầu, giờ phút này bọn họ không dám lừa gạt Tiêu Phàm, nhất định là thật.

- Vô dụng thôi, Linh Hồn của cha không ở nơi này, cho dù có U Minh Thần Hoa cũng không cứu được cha.

Hai mắt Tiêu Linh Nhi đỏ bừng, nước mắt trào ra.

Tiêu Phàm mặt âm trầm, hắn biết Tiêu Linh Nhi nói không sai, không nói đến việc bây giờ căn bản không tìm được U Minh Thần Hoa, cho dù tìm được, vậy cũng cần linh hồn của Tiêu Trường Phong còn ở chỗ này.

Hề Lão cau mày một cái, đột nhiên mở miệng nói:

- Tiêu Phàm, trước đó ta nhìn thấy một vệt ánh sáng xông vào Hư Vô Phong Bạo, ta thấy liệu có thể là...

Nói đến đây, vẻ mặt Hề Lão khó coi, mặc dù hắn muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng với thực lực của hắn căn bản cũng không qua được Hư Vô Phong Bạo.

Bằng không thì sắc mặt Hề Lão cũng sẽ không khó coi như vậy, Ông chỉ mới chạm đến biên giới Hư Vô Phong Bạo liền đã không chịu nổi, lập tức trở về.

- Hề Lão, chuyện này cũng không trách ngươi.

Tiêu Phàm lắc đầu, sắc mặt vô cùng khó coi:

- Cho dù thế nào, chỉ cần có một tia hi vọng, ta đều muốn đi tìm Linh Hồn của cha ta.

- Ta nghĩ cha ngươi không có việc gì, quang mang kia có thể đi vào trong Hư Vô Phong Bạo đã vô cùng kì lạ.

Hề Lão an ủi.

Kỳ thật cũng không chỉ là an ủi, bởi vì đạo lưu quang kia quả thực rất quỷ dị, lúc ấy Hề Lão nhìn thấy còn vô cùng kinh ngạc.

Tiêu Phàm gật đầu, cẩn thận từng li từng tí bố trí mấy đạo hồn giới xung quanh thi thể phụ thân Tiêu Trường Phong của hắn, phòng ngừa thi thể hư thối, sau đó lấy ra một bộ quan tài thủy tinh.

- Mẹ, mẹ yên tâm, hài nhi nhất định sẽ tìm Linh Hồn của cha về.

Tiêu Phàm cắn răng nói.

- Ta cũng vậy.

Ánh mắt Tiêu Linh Nhi cũng vô cùng kiên định.

- Mẹ tin tưởng ngươi.

Sở Lăng Vi gật đầu, sau đó nhanh chóng lau nước mắt, sờ sờ đầu Tiêu Linh Nhi.

Tiêu Phàm lại nhìn về phía Tiêu Hạo Thiên lần nữa, nói:

- Gia gia, những năm này để người chịu khổ rồi.

- Gia gia không khổ, ngược lại là Phàm nhi ngươi, gia gia rất tự hào về ngươi, Tiêu gia cũng rất tự hào về ngươi.

Trong hốc mắt của Tiêu Hạo Thiên có nước mắt đảo quanh.

Hắn hiểu rất rõ, Tiêu Phàm trong vòng mấy năm ngắn ngủi có thể trưởng thành đến mức như bây giờ, chắc chắn chịu rất nhiều gian khổ, đây không phải điều người bình thường có thể tưởng tượng ra được.

So với Tiêu Phàm, hắn ở Sở gia có lẽ có chịu khổ, nhưng căn bản không hề nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là bị chút đau đớn về thể xác mà thôi.

- Ầm, ầm, ầm!

Tiếng nổ lớn trong không trung thu hút sự chú ý của Tiêu Phàm, ngẩng đầu nhìn lên không trung, lại nhìn thấy Vạn Thánh Dược Các đi ra.

Trên đỉnh Vạn Thánh Dược Các, có ba đạo thân ảnh đang đứng, chính là ba người Yến Các Chủ, Lục Bá Hậu cùng Chương Văn Cẩn, Vạn Thánh Dược Các Chư Thánh đem ba người bảo vệ ở trung tâm.

- Tiểu hữu, bảo trọng!

Người mở miệng nói chuyện đầu tiên lại là Chương Văn Cẩn.

Nghe thấy giọng nói này, tất cả đám người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, Tiêu Phàm vậy mà thực sự quen biết chủ nhân Vạn Thánh Dược Các, hơn nữa bọn họ thực sự là vì Tiêu Phàm mà đến.

- Bảo trọng!

Tiêu Phàm gật đầu, cũng không nói cái gì, hắn cùng với ba người này chỉ là một loại giao dịch mà thôi, mặc dù hắn tạm thời được chỗ tốt, nhưng Tiêu Phàm rất rõ ràng về sau hắn phải trả giá nhiều hơn.

- Tiểu hữu không cần đau lòng, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp mặt.

Lục Bá Hậu ý vị thâm trường cười nói.

Khóe miệng Tiêu Phàm giật một cái, ai đau lòng, tiểu gia hận không thể khiến các ngươi nhanh biến mất, không thể không nói, cái tên Lục Bá Hậu kia quá tự luyến.

- Sở gia tiểu nữ oa, ngươi có thể dùng cách tổn hại Mệnh Cách của mình để phong ấn tên quái vật này, tinh thần rất đáng quý, chúng ta cho ngươi một ít đồ vật, xem như đền bù tổn thất cho ngươi!

Chương Văn Cẩn cười nói.

Cùng lúc đó, Chư Thánh đột nhiên cùng nhau đưa tay vung lên, trên thân mỗi người đều bắn ra một đạo bạch sắc quang mang, bạch sắc quang mang nhanh chóng hội tụ, sau đó ngưng tụ ở cùng một chỗ, biến thành một cột sáng rộng khoảng một trượng.

Cột sáng tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt xuất hiện ở trên đỉnh đầu Sở Lăng Vi, Sở Lăng Vi theo bản năng muốn chống cự, lúc này giọng nói của Tiêu Phàm lại vang lên:

- Mẹ, ba lão gia hỏa này mặc dù không tốt lắm nhưng sẽ không hại mẹ!

Sở Lăng Vi gật đầu, khóe miệng ba người Lục Bá Hậu trên không trung giật một cái, thiếu chút nữa thì nhịn không được nổi bão, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn xuống.

- Đây là? Mệnh Nguyên?!

Con ngươi Hề Lão co rụt lại, kinh hãi nhìn cột sáng màu trắng kia, sau đó nhìn về phía đám người Lục Bá Hậu trên không trung, trong mắt đều là vẻ khó tin.

- Cái gì là Mệnh Nguyên?

Tiêu Phàm nghi ngờ nói, hắn phát hiện, không thể đột phá Chiến Thần cảnh mở ra Thập Trọng ký ức của Tu La Truyền Thừa, hắn vẫn không biết rất nhiều thứ.

- Mệnh Nguyên là Mệnh Cách Chi Tinh ngưng tụ, có thể làm Mệnh Cách lớn mạnh và tu bổ Mệnh Cách, nhưng mà đây còn là Vô Chủ Mệnh Nguyên vô cùng tinh túy, là bảo vật vô giá đó.

Hề Lão giải thích, vẫn khó nén sự kinh ngạc trong lòng, mặt hâm mộ nhìn Sở Lăng Vi.

Nhưng mà hắn cũng biết rõ, đây là điều Sở Lăng Vi nên có được, nếu như không phải nàng mấy lần gia cố phong ấn, cái phong ấn kia đã sớm phá.

So với những thứ mất đi, Sở Lăng Vi được hiển nhiên càng nhiều hơn, cái này có thể gọi là làm người tốt tất được báo đáp.

Tiêu Phàm cau mày một cái, nếu như trước đó hắn còn không tin Mệnh Cách tồn tại, nhưng mà hiện tại hắn tin, bởi vì hắn đã tận mắt nhìn thấy cái Mệnh Nguyên này.

Lúc cột sáng màu trắng đi vào trong thân thể Sở Lăng Vi, tóc trắng của Sở Lăng Vi đột nhiên biến thành màu đen, da dẻ nhăn nheo từng tầng từng tầng lột ra, lộ ra da thịt trắng ngần, giống như trẻ con mới sinh.

Hơn nữa, Tiêu Phàm có thể cảm nhận được rõ ràng, huyết khí trong cơ thể Sở Lăng Vi đang nhanh chóng tăng lên, tựa như đạt tới điểm giới hạn.

Ầm!

Một cỗ khí tức đáng sợ đột nhiên bắn ra từ trên người Sở Lăng Vi, đám Tiêu Phàm bị cỗ khí thế này đánh bay, không khí xung quanh đột nhiên tóe ra vô số liệt phùng.

- Đột phá?

Đám người trong lòng rất không bình tĩnh, Sở Lăng Vi vừa rồi vậy mà đột phá Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, lại đột phá nữa chẳng phải là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong sao?

Bọn họ còn chưa bao giờ nhìn thấy việc đột phá dễ dàng như vậy, bọn họ đạt đến cảnh giới như bây giờ,đều phải bỏ ra thời gian mấy chục năm.

Nhưng màTiêu Phàm biết rõ, mẫu thân của mình vốn đã đột phá đến Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, bây giờ chỉ là khôi phục mà thôi.

Nhìn không trung một cái, Tiêu Phàm vẫn thi lễ nói:

- Đa tạ ba vị tiền bối xuất thủ tương trợ.

Ân là ân, oán là oán, điểm này Tiêu Phàm phân biệt rất rõ ràng.

- Cáo từ!

Lục Bá Hậu nhìn thấy Tiêu Phàm cũng có lúc phải chịu thua, mỉm cười, để lại một câu nói, ba người mang theo Chư Thánh tàn niệm, chạy về phía chỗ sâu trong cấm địa.
Bình Luận (0)
Comment