Vô Thượng Sát Thần

Chương 1314

Cửu Mệnh Ma Thiền xuất hiện, trong nháy mắt xáo trộn kế hoạch của Độc Cô Tướng Đình cùng Mộ Dung Minh Nguyệt, nhất cử nhất động của hai người đều bị Cửu Mệnh Ma Thiền nhìn chằm chằm.

Đừng nói giết Tiêu Linh Nhi cùng người Sở gia, giờ phút này bọn họ chỉ muốn tìm cách bảo toàn mạng sống của mình.

Phải biết, Cửu Mệnh Ma Thiền là cấp bậc Thần Thú, uy áp phát ra từ người nó cho dù không bằng Thần Giai Thần Thú, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Nhưng điều này đối với đám người Tiêu Linh Nhi tạm thời là một chuyện tốt, Cửu Mệnh Ma Thiền giúp bọn họ ngăn chặn lại hai đại Yêu Nghiệt, cho bọn họ đầy đủ thời gian chạy trốn.

Sau khi đám người Tiêu Linh Nhi chạy trốn thì không biết sau đó xảy ra chuyện gì, chờ lúc bọn họ nghe được tin tức về Cửu Mệnh Ma Thiền đã là ba ngày sau.

Giờ phút này, bọn họ đang ở một tòa thành thị rách nát ở phụ cận, từ đằng xa truyền đến một trận tiếng nghị luận.

- Mẹ nó,đúng là xúi quẩy, đến Lâu Lan Cổ Địa không tìm được cái gì lại gặp phải một trong tứ đại Hung Thú phá vỡ phong ấn chạy ra, đến tu sĩ Chiến Thần cảnh cũng không chống lại được.

- Đúng vậy, ta nghe nói hai người Độc Cô Tướng Đình cùng Mộ Dung Minh Nguyệt cũng không chống lại được Cửu Mệnh Ma Thiền, bọn họ đều bị thương không nhẹ!

- Ta tận mắt nhìn thấy cảnh hai người bọn họ chống lại Cửu Mệnh Ma Thiền, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, đúng rồi, ta nghe nói cái chết của rất nhiều người của Độc Cô gia tộc cùng Mộ Dung gia tộc có liên quan đến Sở gia, hai người hiện tại đang toàn lực lùng bắt người Sở gia.

- Vậy chưa chắc, ta nghe nói có một tu sĩ thế hệ trước của Chiến Thần Điện đã có được Thần Lực Chi Tinh, hắn đã giấu đi rồi, đợi Truyền Tống Thông Đạo hai tháng sau mở ra lần nữa.

- Thật à, chẳng lẽ Lâu Lan Cổ Địa thật sự có Thần Lực Chi Tinh?

Đám người ngươi một câu ta một câu, vừa nghe đến mấy chữ Thần Lực Chi Tinh, trên trán tất cả mọi người đều phóng hào quang, sau đó có một số ít người nhanh chóng rời đi, hiển nhiên là đi tìm kiếm Thần Lực Chi Tinh.

Nghe được tiếng nghị luận của đám người, sắc mặt của người Sở gia lập tức trở lên khó coi, sắc mặt Dịch Bằng trở nên vô cùng âm trầm, nói:

- Cửu Mệnh Ma Thiền vậy mà đáng sợ như thế, cả hai tên Yêu Nghiệt kia cũng không phải đối thủ.

- Cửu Mệnh Ma Thiền kia cho dù không phải Thần Giai, đoán chừng cũng không kém bao nhiêu, chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói qua phía dưới Thần Giai đều là con kiến hôi hay sao?

Thần sắc Tiêu Linh Nhi có chút ngưng trọng.

- Ta thấy vẫn nên rời khỏi nơi này thì hơn, Độc Cô Tướng Đình cùng Mộ Dung Minh Nguyệt nếu biết chúng ta ở chỗ này, khẳng định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.

Sở Nguyệt trầm giọng nói.

Đám người Sở gia yên lặng rời đi, lúc này, nơi xa đột nhiên truyền đến một giọng nói kinh ngạc:

- Kia chẳng phái người Sở gia sao? Nhanh đi thông báo cho Độc Cô Tướng Đình cùng Mộ Dung Minh Nguyệt, có thể lấy được một khoản tiền thưởng không nhỏ.

Nghe nói như thế, người Sở gia bị dọa cho phát sợ, bước chân nhanh hơn không ít, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt mọi người.

Mà con đường chạy trốn của đám người Tiêu Linh Nhi lại bắt đầu.

Lúc này, trong một tòa thành trì cũ nát khác cũng tụ tập không ít tu sĩ, bọn họ đang tìm kiếm cái gọi là cơ duyên kia, đột nhiên, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía một hướng.

Nơi đó truyền đến từng đạo từng đạo năng lượng rung động mãnh liệt, lúc bọn họ quay qua nhìn, vừa vặn nhìn thấy hai chùm sáng màu đỏ ngòm đột nhiên phóng lên tận trời.

Chùm sáng màu đỏ giống như hai đạo cực quang, nối liền chân trời, bắn loạn xạ trong không khí, những nơi đi qua, giống như không khí bị xé toạc, cực kì kinh khủng.

Cho dù là cách nhau mấy ngàn dặm cũng có thể nhìn thấy chùm sáng màu đỏ chói mắt đó.

- Dị bảo xuất thế!

Không biết ai kêu to một tiếng, đám người nhao nhao chạy về hướng chùm sáng kia, giống như hoàn toàn không muốn sống vậy.

Bọn họ đi vào Lâu Lan Cổ Địa đã được chừng mười ngày, phần lớn là không thu hoạch được gì, bọn họ sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.

Ai cũng không biết, hai chùm sáng kia là kích xạ từ vị trí cung điện chỗ Tiêu Phàm.

Lúc hai chùm sáng bắn về phía chân trời, Thượng Cổ Huyết Ma Viên cùng Long Văn Thần Mãng thủ hộ bên ngoài cung điện lộ ra vẻ lo lắng.

Cảm nhận thấy một khí thế cường đại tới gần, hai thú nhìn nhau liền biến mất tại chỗ.

- Gào!

Sau một lát, nơi xa truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, chỉ thấy một đầu huyết sắc cự viên cao mấy chục trượng đang điên cuồng gào thét.

Ở một chỗ khác lại là một con Thông Thiên Cự Mãng dài hơn trăm trượng đang quay cuồng, khí tức đáng sợ khiến tu sĩ xung quanh không dám tiến lên.

Mà lúc này bên trong cung điện, Tiêu Phàm đang lăn lộn trên mặt đất, hai mắt hắn đỏ bừng như máu, tản ra hai chùm sáng đáng sợ, xuyên qua không khí.

Trong hai mắt của hắn, tản ra một cỗ uy áp đáng sợ, cỗ uy áp này làm cho không khí xung quanh chuyển động chậm lại, thậm chí ngay cả Hồn Lực đều biến thành nặng nề như núi.

Đau đớn đáng sợ giằng xé thần kinh Tiêu Phàm, một lúc lâu sau, loại đau đớn này mới từ từ biến mất, hai chùm sáng đỏ cũng đồng thời biến mất.

Giờ khắc này mắt Tiêu Phàm đều biến thành màu đỏ như máu, không có con ngươi, cực kì đáng sợ.

Hai hàng máu khô lưu lại bên khóe mắt hắn, đông lại thành cục máu đông, nhìn qua càng thêm đáng sợ, ngay sau đó, hai mắt từ từ đóng chặt, tất cả khôi phục như bình thường.

Tiêu Phàm chậm rãi ngồi dậy, lau vết máu trên khóe mắt, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, hắn nhắm hai mắt, lại chưa từng mở ra.

- Không nghĩ tới Tiêu Phàm ta cũng có một ngày bị mù.

Tiêu Phàm cười nhạo nói, nhưng mà hắn lại cực kỳ bình tĩnh, không vui không buồn.

Dùng Hồn Lực đảo qua trong phòng một cái, lúc này hắn mới đẩy cửa phòng ra đi ra ngoài, một vệt sáng bay vụt tới, nháy mắt rơi xuống bờ vai Tiêu Phàm.

- Vất vả ngươi rồi, Tiểu Kim.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười nói.

- Gào!

Tiểu Kim nổi giận gầm lên một tiếng, giương nanh múa vuốt nhìn Tiêu Phàm, rất hiển nhiên nó cũng phát hiện hai mắt Tiêu Phàm xảy ra vấn đề.

- Yên tâm, ta không sao, có lúc mắt mù, tâm lại càng sáng hơn.

Tiêu Phàm lắc đầu cười một tiếng, không quan tâm đến vấn đề mắt bị mù.

Đạt tới cảnh giới bây giờ đã không cần dùng hai mắt để nhìn rõ một số chuyện, bình thường đều dùng Hồn Lực để phán đoán.

Tiểu Kim lại gầm nhẹ mấy tiếng, xác nhận một lần, lúc này mới yên tâm nhìn Tiêu Phàm, Tiêu Phàm vừa mới chuẩn bị đem nó đưa vào bên trong không gian bí cảnh, Tiểu Kim lại cự tuyệt, muốn nằm sấp ở trên vai hắn.

Tiêu Phàm cưng chiều sờ sờ đầu Tiểu Kim, hắn sao lại không hiểu chứ, Tiểu Kim đang lo lắng cho an nguy của hắn cho nên không đồng ý tiếp tục ngủ.

Đột nhiên, lỗ tai Tiêu Phàm rung động một cái, mặc dù mắt không thấy đường, nhưng lỗ tai lại càng thêm linh mẫn.

- Xem ra thế giới bên ngoài đã không còn yên ổn nữa rồi.

Tiêu Phàm trầm ngâm nói, sau đó đi về phía cửa.

Chỉ là vừa đi đến cửa, Tiêu Phàm lại ngừng lại, sau đó vận chuyển Phân Cân Thác Cốt Thuật cùng Hồn Biến Liễm Tức Thuật, tùy ý biến thành một khuôn mặt bình thường.

Nếu như để những người khác biết Tu La Điện Chủ mù mắt, khẳng định sẽ có rất nhiều phiền phức.

Cùng lúc đó, thân hình Tiểu Kim cũng biến hóa, biến thành một con bạch sắc sư tử dài hai mét, cao một thước, sau đó ghé vào dưới chân Tiêu Phàm.

- Gào!

Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, ra hiệu cho Tiêu Phàm ngồi trên lưng nó.

- Cảm ơn ngươi, Tiểu Kim.

Tiêu Phàm hơi hơi cảm động, xoay người liền xuất hiện trên lưng Tiểu Kim.

Tiểu Kim kích động hét lớn một tiếng, liền chạy về phía ngoài cung điện.
Bình Luận (0)
Comment