Vô Thượng Sát Thần

Chương 1317

Mộ Dung Minh Nguyệt vừa mới bước ra một bước, lại bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì Tiêu Phàm bay vụt qua người hắn, không xuất thủ với hắn.

- Chẳng lẽ mục tiêu của hắn không phải mình?

Mộ Dung Minh Nguyệt trong lòng nghi hoặc, nhìn về hướng Tiêu Phàm, lại phát hiện ra, nơi đó chính là chỗ Độc Cô Tướng Đình.

Nghĩ vậy, lửa giận Mộ Dung Minh Nguyệt xông lên, bị người ta một kiếm đánh lui thì thôi đi, lại còn bị người ta khinh thường, đây quả thực còn khó chịu hơn việc giết hắn.

Một kiếm kia đối phương chỉ dùng để mở đường thôi, cũng không phải cố ý công kích hắn.

Cho dù có thể giết chết Mộ Dung Minh Nguyệt hắn, cũng chỉ là thuận tay mà thôi!

Nghĩ vậy, lửa giận Mộ Dung Minh Nguyệt càng tăng lên nhiều hơn, bản thân đường đường là một trong Thập Đại Yêu Nghiệt, lại bị người ta khinh thường?

Nhưng mà, tinh thần của Tiêu Phàm đã không còn ở nơi này, sát khí của hắn tập trung vào Độc Cô Tướng Đình ở nơi xa, sát ý này còn lạnh lẽo hơn so với sát khí phóng ra với Mộ Dung Minh Nguyệt.

Đám người lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ tên gia khỏa này chỉ có sức mạnh đánh ra một kích, đánh không lại Mộ Dung Minh Nguyệt liền bắt đầu chạy trốn sao?

Ở đằng xa, Độc Cô Tướng Đình một kiếm một người, đã giết chết bốn người Sở gia, hắn giống như đang cố ý tra tấn đám Tiêu Linh Nhi vậy, những người kia chết rất khó coi, tất cả đều chết không toàn thây.

- Chỉ còn tám người, các ngươi muốn chết như thế nào?

Độc Cô Tướng Đình nhìn tám người còn lại, con ngươi hiện ra lãnh quang.

- Độc Cô Tướng Đình, ngươi đúng là một tên mặt người dạ thú, muốn giết cứ giết, có cần thiết phải tra tấn người ta không?

Tiêu Linh Nhi phẫn nộ nói, nàng mặc dù không sợ Độc Cô Tướng Đình, nhưng nàng lại không bảo vệ được những người Sở gia khác.

Thập Đại Yêu Nghiệt sở dĩ xưng là Thập Đại Yêu Nghiệt, chính là vì có thể vượt giai chiến đấu, Tiêu Linh Nhi nàng cũng có thể giao phong chính diện với Độc Cô Tướng Đình đã coi như rất lợi hại rồi.

- Ta chính là thích nghe tiếng các ngươi kêu thảm thiết.

Độc Cô Tướng Đình đạm nhiên nói, phe phẩy quạt xếp trong tay, cực kì nho nhã, nhưng biểu hiện của hắn lại hoàn toàn khác với khí chất.

- Yên tâm, ta sẽ khiến ngươi kêu đủ!

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau Độc Cô Tướng Đình, một dải lụa màu bạc xẹt qua chân trời, xông thẳng về phía hắn.

- Ai?

Cảm nhận được cỗ hàn ý kia, Độc Cô Tướng Đình tim gan phát lạnh, nhanh chóng tránh sang một bên.

Kiếm khí màu bạc giống như một tia xét xé rách trời đất, thế như chẻ tre, hủy diệt tất cả, đến không khí cũng bị cắt ra.

Độc Cô Tướng Đình tốc độ vô cùng nhanh, nhưng vẫn chậm nửa nhịp, đầu vai bị kiếm khí cắt đứt, máu tươi bay ra.

Hắn vội vàng cầm lấy cây quạt trong tay ngăn trước người, một đạo quang mang tản ra từ trên cây quạt, đem hắn cả người hắn bảo vệ trong đó, lúc này mới tránh thoát được những kiếm khí khác.

- Lại là ngươi? Bản công tử chưa từng chọc vào ngươi, ngươi cũng dám đến khiêu khích ta?

Độc Cô Tướng Đình sắc mặt khó coi, sát khí nặng nề nói.

- Khiêu khích ngươi? Ngươi cũng quá đề cao bản thân đi, ta tới là để giết ngươi.

Vẻ mặt Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, nhưng mà sát ý trên người cũng vô cùng lạnh lẽo, không thèm mảy may che giấu.

Trong không khí tản mát ra sương lạnh, bốn phía nhiệt độ hạ thấp mấy chục độ, có thể nghĩ Tiêu Phàm giờ phút này sát ý sự khủng bố.

- Giết ta?

Độc Cô Tướng Đình ngửa mặt lên trời cười to, sau một lát tiếng cười ngừng lại, châm chọc nói:

- Ngươi tưởng là sống sót được trong tay Mộ Dung Minh Nguyệt liền vô địch thiên hạ? Giết ngươi, chỉ cần một cái ý niệm trong đầu mà thôi!

Cách đó không xa Mộ Dung Minh Nguyệt nghe được câu này, trong mắt lóe qua một vòng lãnh quang, lão tử dùng tám phần thực lực bị hắn một kiếm đẩy lui, một ý niệm trong đầu của Độc Cô Tướng Đình ngươi liền có thể giết hắn?

Cho dù ngươi không đặt hắn vào trong mắt, vậy đặt Mộ Dung Minh Nguyệt ta ở chỗ nào đây?

- Độc Cô Tướng Đình, ta cũng muốn nhìn xem, ngươi làm thế nào để giết hắn!

Trong mắt Mộ Dung Minh Nguyệt phóng ra lãnh quang.

Tiêu Phàm từng bước một bay về phía không trung, Tiêu Linh Nhi lo lắng kêu lên:

- Vị công tử này, đây là chuyện giữa Sở gia cùng Độc Cô gia tộc, không cần thiết liên lụy đến ngươi!

Dưới cái nhìn của nàng, Tiêu Phàm vừa rồi mặc dù thành công đánh lén Độc Cô Tướng Đình, nhưng thực lực chân chính của Độc Cô Tướng Đình, trừ những người trong Thập Đại Yêu Nghiệt, những người trong cùng thế hệ không ai là đối thủ của hắn.

Tiêu Phàm nghe vậy, hơi hơi quay đầu, nhìn Tiêu Linh Nhi, cười cười nói:

- Chuyện của muội, chính là chuyện của ta.

Nhìn thấy khuôn mặt kia của Tiêu Phàm, bọn Tiêu Linh Nhi lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì Tiêu Phàm vẫn luôn nhắm hai mắt, rất hiển nhiên, hắn bị mù.

Bọn họ thực sự không hiểu, tại sao người này dù phải liều mạng đối địch với Độc Cô Tướng Đình một trong Thập Đại Yêu Nghiệt cũng phải cứu bọn họ chứ.

Tiêu Linh Nhi còn muốn nói gì đó, đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc:

- Nếu như ngay cả muội muội mình đều không cứu, ca ca như ta còn có ý nghĩa gì?

Nghe nói như thế, Tiêu Linh Nhi trợn tròn hai mắt, tay bịt miệng, khó nén vẻ mặt chấn kinh.

- Ca, mắt huynh sao vậy?

Tiêu Linh Nhi lo lắng truyền âm nói.

- Việc này nói rất dài, muội cũng không cần lo lắng.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, sau đó quay đầu tiếp tục đi lên phía trước.

Cuối cùng, Tiêu Phàm dừng lại cách chỗ Độc Cô Tướng Đình mười trượng, nhìn Độc Cô Tướng Đình bình thản nói:

- Ta đứng ở chỗ này, ngươi dùng một ý niệm trong đầu để giết chết ta xem.

Giọng nói của Tiêu Phàm không lớn, nhưng lại rất có ý châm chọc, giống như một tiếng sấm quanh quẩn bên tai mọi người.

Đám người thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, mọi người đều nhìn thấy cảnh Tiêu Phàm đẩy lui Mộ Dung Minh Nguyệt, có thể đẩy lui Mộ Dung Minh Nguyệt, vậy Độc Cô Tướng Đình làm thế nào có thể dùng một ý niệm trong đầu để giết chết được hắn đây?

Những người lúc đầu cho là Tiêu Phàm chạy trốn rốt cục hiểu rõ, Tiêu Phàm căn bản không phải muốn chạy trốn, mà là đi cứu đám Tiêu Linh Nhi.

Trong lòng mọi người chấn động, hắn vừa mới đắc tội với Mộ Dung Minh Nguyệt, bây giờ lại đối địch với Độc Cô Tướng Đình, nếu như lấy một chọi hai, quả thực đúng là tự tìm cái chết.

- Độc Cô Tướng Đình, ngươi không phải chỉ cần một cái ý niệm trong đầu liền có thể giết chết hắn sao? Còn không động thủ?

Mộ Dung Minh Nguyệt lại không kiêng nể gì cả cười lớn.

Vừa rồi hắn mất thể diện, bây giờ chỉ ước gì Độc Cô Tướng Đình cũng bị như vậy, huống chi, Độc Cô Tướng Đình vừa rồi cũng châm chọc hắn.

Sắc mặt Độc Cô Tướng Đình trở nên âm trầm, hắn vừa rồi đã thi triển công kích Linh Hồn với Tiêu Phàm, nhưng mà Tiêu Phàm lại không nhúc nhích chút nào.

Phải biết, Linh Hồn của Độc Cô Tướng Đình so với Chiến Thánh cảnh đỉnh phong bình thường mạnh hơn rất nhiều.

- Ngươi không giết ta, vậy đến lượt ta giết ngươi.

Tiêu Phàm mở miệng lần nữa, giọng nói vô cùng bình thản, giống như việc hắn giết người cũng đơn giản như việc hắn ăn cơm vậy, tùy tiện.

- Giết ta, ngươi chỉ là một tu sĩ Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, dựa vào cái gì để giết ta?

Độc Cô Tướng Đình quát to một tiếng, trong mắt đều là vẻ khinh thường.

Thân là một trong Thập Đại Yêu Nghiệt, tu vi lại là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, dưới Chiến Thần cảnh, không nói là vô địch, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Bây giờ bị một tu sĩ Chiến Thánh cảnh hậu kỳ kêu đánh kêu giết, hắn sao có thể chịu đựng được, đừng nói hắn không tin, cho dù là tất cả mọi người ở đây đều không tin.

- Bằng vào việc ta mạnh hơn ngươi.

Để lại một câu nói, Tiêu Phàm lần nữa động, Tu La Kiếm trong tay phóng ra quang mang đáng sợ, sát ý vô tận hình thành Tu La Tràng đáng sợ bao phủ Độc Cô Tướng Đình.

Người hiểu rõ Tiêu Phàm đều biết, hắn thực sự động sát tâm.
Bình Luận (0)
Comment