Vô Thượng Sát Thần

Chương 1324

Thần sắc Tiêu Phàm đạm nhiên, nếu như là trước đó hắn còn thực không biết, nhưng coi như biết, Tiêu Phàm cũng không có bất kỳ vẻ sợ hãi, khóe miệng hiện ra vẻ khinh thường, nói:

- Biết thì như thế nào, không biết thì như thế nào?

- Ngươi!

Hắc bào thanh niên bị câu nói Tiêu Phàm làm sặc đến không nhẹ, khóe mắt thiếu chút nữa thì nhịn không được xông lên.

- Đầu gối ngươi rất cứng?

Lúc này, đột nhiên Chiến Hoàng Thiên mở miệng nói.

Hai tên cấp dưới vội vàng lui sang một bên, khóe miệng cười lạnh, trong lòng châm chọc nói:

- Dám đắc tội Thần Tử, nhìn ngươi chết như thế nào.

- Không mềm.

Tiêu Phàm không hề bận tâm, chỉ cần dưới Chiến Thần cảnh, hắn liền có tự tin vô địch:

- Nếu như ngươi nguyện ý làm tùy tùng ta, ta ngược lại là không ngại.

Để Chiến Hoàng Thiên trở thành tùy tùng hắn? Hai thanh niên nghe nói như thế đã bị dọa sợ, tiểu tử này thật đúng là không phải tùy tiện bình thường, lại dám cùng Thần Tử bọn hắn nói chuyện như thế.

Bọn hắn thực sự không thể tin được, bên trong cùng tuổi một đời còn có ai xứng để Chiến Hoàng Thiên làm tùy tùng.

Bọn hắn nhìn đến, cho dù là Thần cũng không được, bởi vì Chiến Hoàng Thiên sớm muộn sẽ phóng ra một bước này.

- Ta không thích người tùy tiện.

Chiến Hoàng Thiên lắc đầu, liền tựa như một trưởng bối đang cùng một tên tiểu bối nói chuyện.

Vừa nãy hắn là thật muốn thu Tiêu Phàm làm tùy tùng, nhưng hiện tại hắn đã bắt đầu sinh một tia sát ý.

Bất quá, hắn vẫn không có dục vọng xuất thủ, hắn thấy, bên trong cùng tuổi một đời cơ hồ không có người xứng để hắn xuất thủ.

Những người Thập Đại Yêu Nghiệt khác không được, Tiêu Phàm càng thêm không được!

- Ta cũng không thích ngươi tùy tiện.

Tiêu Phàm cũng lắc đầu, Chiến Hoàng Thiên ngươi xuất thủ chính là muốn giết người, há miệng chính là muốn thu người khác làm tùy tùng, ngươi cho rằng ngươi là ai.

Lão thiên gia sao? Liền xem như lão thiên gia thì như thế nào, tiểu gia cũng có thể đem ngươi đâm thủng.

Thần sắc Chiến Hoàng Thiên hơi hơi lạnh lẽo, khoát tay một cái nói:

- Giết.

Giết! Chiến Hoàng Thiên ngữ khí liền tựa như lại nói một viêc không có ý nghĩa, mặc dù hắn hiện tại đã rất ít xuất thủ giết người, nhưng người chết ở trong tay hắn cũng không ít.

Đối với Chiến Hoàng Thiên mà nói, giết mấy người chỉ đơn giản như uống nước.

Sát ý trên người Tiêu Phàm như ẩn như hiện, Tiêu Phàm hắn tự nhận là đối nhân xử thế cũng coi như tùy tiện, nhưng so với Chiến Hoàng Thiên mà nói, hắn phát hiện bản thân thực không tính là gì.

Chí ít, Tiêu Phàm hắn cho tới bây giờ đều sẽ không tùy ý giết người bừa bãi, hơn nữa người không quen biết căn bản không có nguy hại lợi ích của hắn.

Nhưng Chiến Hoàng Thiên lại khác, liền bởi vì Tiêu Phàm ngăn khuất trước mặt Trọc Mệnh Thiên Vĩ, hắn liền muốn giết Tiêu Phàm! Liền bởi vì Tiêu Phàm không nguyện ý trở thành tùy tùng hắn, hắn cũng phải giết Tiêu Phàm!

Luận sát tính, trước mặt Chiến Hoàng Thiên, Tiêu Phàm đều có chút tự thẹn không bằng.

- Người trẻ tuổi, nếu như đời sau còn có thể làm người, nhớ kỹ có ít người không phải ngươi có thể đắc tội.

Thanh niên áo bào đen kia dẫn đầu đi tới, lộ ra một ngụm răng trắng như tuyết, lộ ra khát máu lãnh ý.

- Rống!

Tiểu Kim nổi giận gầm lên một tiếng, thiếu chút nữa thì bạo phát, con ngươi thỉnh thoảng nhìn về phía Tiêu Phàm, tựa như hướng Tiêu Phàm thỉnh cầu xuất thủ.

- Thịt sư tử này hẳn so với bạch tuộc ăn ngon hơn, Thần Tử, đêm nay chúng ta có thể có bữa ăn ngon!

Một hôi bào thanh niên khác đột nhiên cũng bay tới, con ngươi nhìn chằm chằm Tiểu Kim, tựa như nhìn thấy món thịt nướng.

- Rống!

Lúc này, Tiểu Kim cũng nhịn không được nữa hóa thành một vệt sáng nhào về phía hôi bào thanh niên, một Hồn Lực Chi Trảo từ hư không hạ xuống.

Hôi bào thanh niên cứng đờ, hắn chỉ cảm thấy một đạo khí tức hủy diệt từ cửu thiên hạ xuống, dưới một trảo kia, hết thảy đều sẽ hóa thành tro bụi.

- Cửu Giai đỉnh phong? Ngược lại là một đầu tọa kỵ tốt.

Nơi xa, trong mắt Chiến Hoàng Thiên lóe lên vẻ kinh dị, hắn lại không phát hiện tình huống hôi bào thanh niên giờ phút này.

Chiến Hoàng Thiên cảm thụ một trảo Tiểu Kim không khủng bố, nhưng hôi bào thanh niên lại kém chút sụp đổ, hắn nhe răng trợn mắt, dốc hết toàn lực, một quyền hướng về không trung giận oanh đi.

- Long Tượng Chi Lực, phá!

Quyền cương to lớn liền tựa như một đầu Man Long bộc phát ra uy thế không thể địch nổi, đón lấy móng vuốt Tiểu Kim.

Trong mắt Tiểu Kim đều là vẻ khinh miệt, tựa như cực kỳ khinh thường hôi bào thanh niên ở trước mặt hắn sử dụng lực lượng Long, cũng khó trách Tiểu Kim xem thường như thế, nó sử dụng là Thần Long chi lực a.

- Oanh!

Hồn Lực Chi Trảo của Tiểu Kim rơi xuống, quyền cương thế mà nổ tung, móng vuốt tiếp tục rơi xuống, hung mãnh hướng về người áo bào.

- Thần Tử, cứu ta!

Người áo bào ra sức gào thét, hắn phát hiện lực lượng bản thân trước mặt Tiểu Kim căn bản không có bất kỳ sức phản kháng gì.

Liền tựa như một đứa trẻ ba tuổi cùng một người trưởng thành liều nắm đấm, đây hoàn toàn không phải cùng một cấp độ.

- Rống!

Tiểu Kim nổi giận gầm lên một tiếng, móng vuốt bỗng tăng tốc hung hăng đập vào trên người hôi bào thanh niên, đường đường Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, hôi bào thanh niên liền một tiếng hét đều không phát ra, chết không thể chết lại.

- Chết!

Ngay khi một móng vuốt Tiểu Kim chụp chết hôi bào thanh niên, Chiến Hoàng Thiên cũng rốt cục động thủ, thực lực Tiểu Kim vậy mà vượt qua hắn dự liệu, hắn như thế nào lại trơ mắt nhìn thủ hạ mình chết ở chỗ này đây?

Nếu như dưới mắt Chiến Hoàng Thiên hắn mà chết, đó nhất định chính là một loại sỉ nhục.

Đáng tiếc, coi như hắn chém một kiếm về phía Tiểu Kim, giữa hắn và Tiểu Kim chẳng biết lúc nào lại có một đạo thân ảnh, chính là Tiêu Phàm, Đồ Thần Đao trong tay hắn lại lần nữa chém ra.

Tiêu Phàm cũng không nghĩ đến Tiểu Kim vậy mà cường đại như thế, liền Chiến Thánh cảnh đỉnh phong đều có thể miểu sát, cũng không uổng nó được Huyết Thần Long truyền thừa.

- Lục Thần Tam Thức!

Lần này, Tiêu Phàm thi triển ra Đệ Tam Thức bên trong Lục Thần Thất Thức, bây giờ Linh Hồn Tiêu Phàm đã có bốn phần, lĩnh ngộ chiến kỹ cũng không phải là khó khăn.

Duy nhất có điểm khó chịu chính là lĩnh ngộ ba thức phía trước Lục Thần Thất Thức cũng chỉ là tàn thức mà thôi, chỉ có thể phát huy ra uy lực Cửu Phẩm Chiến Kỹ.

Oanh!

Đao kiếm chạm vào nhau, sóng gió cuồng bạo tứ ngược vùng hư không, Tiểu Kim cùng người hắc bào thanh niên còn lại đều bị một cỗ lực lượng bá đạo này đánh bay ra ngoài.

Lần này, Tiêu Phàm vẻn vẹn lui ra phía sau một bước, mà đối diện Chiến Hoàng Thiên vậy mà cũng lui ra phía sau một bước, hai người thế lực ngang nhau.

Nhưng mà theo Chiến Hoàng Thiên, đây quả thực là sỉ nhục hắn, so sánh với Tiểu Kim giết một thuộc hạ của hắn, hắn ngược lại không có phẫn nộ như thế.

- Ngươi rất tốt, lại có thể đẩy lui ta.

Âm thanh Chiến Hoàng Thiên lạnh lùng nói, hắn không phải đang khen ngợi Tiêu Phàm, trong giọng nói đều là sát ý:

- Ngươi tên gì, ngươi cũng xứng chết ở dưới kiếm ta.

- Ngươi tưởng mình là gì.

Tiêu Phàm cười lạnh, mặc dù hắn không thể không thừa nhận Chiến Hoàng Thiên rất mạnh, là đối thủ mạnh nhất bên trong cùng tuổi một đời.

Nhưng Tiêu Phàm hắn sao có thể yếu đây?

Ai lại dám tùy tiện một câu định sinh tử Tu La Điện Chủ? Đừng nói Thần Tử Chiến Thần Điện không được, chính là Điện Chủ Chiến Thần Điện cũng không được.

Mệnh Tiêu Phàm hắn cho tới bây giờ đều do hắn nắm.

- Hừ! Qua một lúc sẽ giết ngươi!

Chiến Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng, đột nhiên con ngươi băng lãnh chuyển hướng Trọc Mệnh Thiên Vĩ cách đó không xa, Trọc Mệnh Thiên Vĩ đang từ từ hướng về nơi xa ngọa nguậy, hiển nhiên nghĩ thừa dịp này chạy trốn.

- Chết!

Chiến Hoàng Thiên cũng không có động thủ với Tiêu Phàm, mà là đột nhiên thẳng hướng Trọc Mệnh Thiên Vĩ, hắn thấy chết dưới tay hắn chính là Trọc Mệnh Thiên Vĩ, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Huống chi, chờ giết Trọc Mệnh Thiên Vĩ, qua một lúc lại giết Tiêu Phàm cũng không muộn, đây chính là Chiến Hoàng Thiên tự tin.

Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment