Vô Thượng Sát Thần

Chương 1334

- Thất Trưởng Lão?

Trầm Huyễn Ngân nghe được thanh âm kia, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, một chưởng đem Sở Phiền đẩy vào bên trong hư không liệt phùng.

Sở Phiền bị dọa cho phát sợ, vội vàng kêu rên nói:

- Huyễn Ngân tỷ, ta sai, không muốn a!

Hắn rất rõ ràng, lấy thực lực hắn tiến vào bên trong hư không liệt phùng, một khi gặp gỡ Hư Vô Phong Bạo, tuyệt đối hữu tử vô sinh.

- Nhớ kỹ, nhất định phải tìm Tiêu Phàm!

Trầm Huyễn Ngân một chút đều không có ý tứ mềm lòng, bởi vì dưới cái nhìn của nàng, hiện tại chỉ có Sở Phiền mới có thể cứu Diệp Thi Vũ.

Hơn nữa, Thất Trưởng Lão đến nơi này nhất định là đến uy hiếp nàng, cho nên, đây là biện pháp duy nhất nàng có thể cứu Tiểu Ma Nữ.

Hư không liệt phùng biến mất, Trầm Huyễn Ngân hít sâu một cái bình phục suy nghĩ, tựa như cái gì đều không phát sinh, đi về phía cửa.

Đẩy cửa phòng ra, Thất Trưởng Lão đang đứng ở cửa ra vào, Trầm Huyễn Ngân khẽ mỉm cười nói:

- Thất Trưởng Lão, có chuyện gì sao?

- Ta lần này tới là có một chút sự tình nói với ngươi.

Thất Trưởng Lão cười tủm tỉm nói, con ngươi cẩn thận bắt đầu đánh giá trong phòng.

...

Vị trí bên trong không gian bí cảnh Vạn Thánh Dược Các, Tiêu Phàm bàn giao bọn Tiêu Linh Nhi, để bọn họ tiếp tục thu thập Linh Dược, mà hắn lại cùng Tiểu Kim, Thạch Đầu Tiểu Nhân tiến vào chỗ sâu hang động.

Thần Thạch nơi này, Tiêu Phàm chuẩn bị trong thời gian ngắn thu tập, bởi vì Vạn Thánh Dược Các không ở trên người hắn, vạn nhất Sở gia Đại Trưởng Lão luyện hóa Vạn Thánh Dược Các cũng vô cùng có khả năng tiến vào nơi này.

Cho nên, Tiêu Phàm để bọn Tiêu Linh Nhi thu thập Linh Dược nơi này, cũng tận lực thu thập dược liệu cao giai, về phần thần dược càng không thể bỏ qua.

Bọn Tiêu Linh Nhi có tám người, lấy năng lực bọn hắn thu thập Dược Tài Bát Phẩm trở lên tối đa cũng chỉ cần một hai tháng.

Mà cách Chiến Thần Điện mở Truyền Tống Thông Đạo ra còn cần hơn hai tháng, đối với bọn Tiêu Phàm mà nói, thời gian hoàn toàn đủ rồi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, lóa mắt đã là nửa tháng sau, Tiêu Phàm, Tiểu Kim cùng Thạch Đầu Tiểu Nhân cuối cùng đem tất cả Thần Thạch đào móc ra, trên mặt Tiêu Phàm cũng rốt cục lộ ra vẻ xán lạn.

Tiêu Phàm hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đem một phần ba Thần Thạch cho Thạch Đầu Tiểu Nhân, có chừng 1 vạn khối, về phần hai phần kia, Tiêu Phàm thu nhập bên trong Hồn Giới.

Hắn không đem Thần Thạch để vào bên trong Tiểu Thiên Địa, sợ Tiểu Thiên Địa tự động hấp thu, hắn không muốn Thần Thạch bản thân tân tân khổ khổ lấy được liền mất không như thế.

- Đúng rồi, Tiểu Thạch Đầu, ngươi tên là gì? Không nói vậy ta liền gọi ngươi là Tiểu Thạch Đầu nha.

Tiêu Phàm cười cười nói, được hơn hai vạn khối Thần Thạch, trong lòng cũng đắc ý.

- Không được kêu ta là tiểu thạch đầu, ta tên Thạch Thánh!

Thạch Đầu Tiểu Nhân một mặt ngạo nghễ nói, trừ thân hình so với người nhỏ hơn, cấu tạo trong cơ thể cùng người không giống, nó cơ hồ cùng người không có gì khác biệt.

- Thạch Thánh?

Khóe miệng Tiêu Phàm giật một cái, quái dị hỏi:

- Danh tự này là ai đặt cho ngươi?

- Đương nhiên là ta đặt, mặt khác, ta gọi Thạch Thánh, Thạch Đầu Thạch, Thánh Linh Thánh!

Tiểu Thạch Đầu Thạch Thánh thập phần nghiêm túc sửa chữa.

- Được rồi, dù sao ta vẫn gọi ngươi là Tiểu Thạch Đầu.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai, hắn không muốn luôn mồm gọi nó "Thạch Thánh", cái này quá quái dị.

- Tùy ngươi!

Thạch Thánh một mặt khó chịu nhìn Tiêu Phàm.

- Đi thôi.

Tiêu Phàm cười cười, phủi mông một cái, đột nhiên tựa như lại nghĩ tới cái gì hỏi:

- Đúng rồi, Tiểu Thạch Đầu, thần dược ngươi thủ hộ đâu?

- Cái gì thần dược? Ta làm sao không biết.

Ánh mắt Thạch Thánh chớp động một cái.

- Ngươi không nói cũng không sao cả, dù sao mảnh Cổ Địa này cũng chẳng mấy chốc sẽ vỡ nát, đến thời điểm ta cũng sẽ tìm tới.

Tiêu Phàm lơ đễnh nói ra.

Hắn biết rõ Thạch Thánh chỉ là không muốn nói cho hắn biết mà thôi, Dịch Bằng bọn hắn đều thấy, làm sao có thể lừa hắn đây?

Hơn nữa, hắn cũng không phải đang nói láo, chờ hắn tu vi đủ để giải khai phong ấn mảnh không gian Cổ Địa này, đến thời điểm đó sẽ dung nhập không gian bí cảnh vào Tiểu Thiên Địa.

Một khi tiến vào Tiểu Thiên Địa, Tiêu Phàm có biện pháp lấy được gốc cây thần dược kia.

- Mảnh Cổ Địa này thực sẽ vỡ vụn?

Thạch Thánh trợn to hai mắt nhìn Tiêu Phàm nói.

- Chẳng lẽ ngươi còn nghe ai nói qua sao? Bất quá ta có thể minh xác nói cho ngươi biết, thời gian nhiều nhất mấy năm, mảnh không gian bí cảnh này liền sẽ biến mất.

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, khẩu khí Thạch Thánh không giống như hỏi thăm hắn, ngược lại là hướng hắn xác nhận.

- Ta?

Thạch Thánh trong lúc nhất thời ấp úng, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

Mặc dù mắt nhìn không thấy, nhưng Hồn Lực Tiêu Phàm lại bắt thập phần rõ ràng, Thạch Thánh rõ ràng là biết rõ gốc cây thần dược kia.

- Ta biết gốc cây thần dược kia ở đâu!

Thạch Thánh cắn răng nói, nó răng dị thường sắc bén, tản ra lăng lệ quang mang:

- Bất quá, ngươi không thể tổn thương nó, không chừng ta đem những Thần Thạch này đều cho ngươi.

- A?

Cái này ngược lại làm Tiêu Phàm ngoài ý muốn, chẳng lẽ Thạch Thánh cùng gốc cây Thánh Dược kia còn có tình cảm hay sao?

Bất quá ngẫm lại cũng liền thoải mái, có chút thần dược trưởng thành đến cảnh giới nhất định cũng sẽ sinh ra linh trí, bất quá quá trình dài đằng đẵng, chí ít lúc trước hắn được U Minh Thần Hoa liền không có linh trí.

Hơn nữa, sinh ra linh trí là quá trình cực kỳ gian nan, Thạch Thánh thủ hộ bên người thần dược khẳng định đã sớm nhận biết, trong năm tháng dài dằng dặc hai người trở thành bạn cũng rất bình thường.

- Không biết thần dược kia là cái gì đây?

Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, bất quá vẫn gật gật đầu nói:

- Ngươi yên tâm, ta không tổn thương nó!

Nói thật, Tiêu Phàm hiện tại bắt gốc cây thần dược kia cũng không phải là vì luyện chế Đan Dược, mà là muốn cấy ghép đến bên trong Tiểu Thiên Địa, cải thiện vấn đề thiên địa linh khí Tiểu Thiên Địa.

Dù sao, một gốc Linh Dược là có thể ảnh hưởng một mảnh Địa Vực, Tiểu Thiên Địa chỉ có chừng một ngàn trượng, nếu có một gốc Linh Dược tiến vào mà nói, nhất định sẽ tăng tốc phát triển.

- Ngươi thề đi, nếu như ngươi đáp ứng, ta liền để cho bạn bè ta đi theo ngươi.

Thạch Thánh vẫn như cũ không tin Tiêu Phàm.

- Ta thề...

Tiêu Phàm không chút do dự đọc lời thề, nói:

- Hiện tại ngươi hài lòng chưa, ngươi yên tâm, ta chỉ là muốn nhờ bằng hữu ngươi giúp chút thôi.

- Ta tin tưởng ngươi.

Thạch Thánh trầm ngâm, trên mặt đột nhiên hiện lên một nụ cười

Ngay lúc đó, Tiêu Phàm theo bản năng đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, hắn nhìn không thấy được, nhưng Hồn Lực lại bắt được một gốc thực vật toàn thân hiện lên thanh sắc.

Hồn Lực Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vào gốc cây thực vật kia, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, kinh ngạc nói:

- Một gốc Thanh Liên? Không đúng, không giống như là hoa sen.

Tiêu Phàm đánh giá gốc cây thực vật này, trong lòng trong lúc nhất thời nghĩ không ra, rễ cây nó thẳng tắp, thô mà đầy đặn, phía dưới lít nha lít nhít một chút rễ cây nhỏ bé, như một gốc cây giống.

Nhưng Tiêu Phàm lại biết rõ đây không phải một gốc cây giống, bởi vì ngọn cây có một đoàn diệp thanh sắc, cùng lá sen giống nhau như đúc.

Nếu như gốc cây thực vật này bỏ vào sơn lâm, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ không đặt trong lòng, nhưng quỷ dị là, chính là một gốc thực vật phổ thông không thể lại phổ thông như vậy lại có thể lơ lửng ở trên không, hơn nữa cho người ta một loại cảm giác tâm linh thư sướng, đủ để chứng minh thực vật này bất phàm.

- Không đúng, Dịch Bằng bọn hắn lại là làm sao nhận ra nó là một gốc thần dược?

Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn không tin bản thân không bằng Dịch Bằng bọn hắn.

- Dịch Bằng bọn hắn đoán chừng là nhìn thấy nó huyền không phi hành cho nên mới nhận ra nó là một gốc thần dược, dù sao cũng chỉ có thần dược mới có thể nắm giữ loại năng lực này.

Tiêu Phàm thầm nghĩ nói.

Hồn Lực hắn không ngừng đảo qua gốc cây thực vật kia, tâm thần cũng ở bên trong Tu La Truyền Thừa tìm kiếm, sau nửa ngày, toàn thân Tiêu Phàm khẽ run lên, run giọng nói:

- Đây là Thanh Mộc Thần Liên?!

Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment