Vô Thượng Sát Thần

Chương 1393

Lời nói Diệp Phong quanh quẩn tại hư không, nghe vào trong tai Diệp Trấn Thiên chói tai như vậy, hắn như thế nào không biết mình bị Diệp Phong đùa nghịch.

Diệp Lâm cũng không phải là đến báo tin cho Diệp Phong, chẳng qua là cùng Diệp Phong có thù, sớm tới đây là vì tránh Diệp Phong chạy trốn mà thôi.

Về phần vừa mới chiến đấu, Diệp Trấn Thiên cũng nhìn ở trong mắt, đây chính là chiêu chiêu trí mạng, căn bản không phải vì kéo dài thời gian.

Diệp Trấn Thiên nào sẽ nghĩ đến, mình cũng có một ngày bị Diệp Phong đùa nghịch, thế nhưng hắn giờ phút này lại không thể làm gì, Tiểu Thạch Đầu làm hắn cực kỳ kiêng kị.

Vừa mới giết chết Diệp Lâm, hắn cũng chỉ là phát tiết lửa giận trong lòng một cái mà thôi.

- Diệp Phong, ngươi rất không tệ.

Lúc này, thanh âm Tiêu Phàm đột nhiên vang lên, hắn đứng chắp tay, cực kỳ nghiêm túc nói.

Tất cả vừa nãy hắn đều thấy ở trong mắt, thực lực Diệp Phong có lẽ không ra sao, nhưng hắn đối với bản thân chân thành là đáng quý, hơn nữa thủ đoạn cũng rất tốt.

Hắn nháo trò như thế, trong nháy mắt liền đem kẻ phản loạn trong gia tộc cho nắm chặt ra, những người này Tiêu Phàm cũng không dự định cứu bọn hắn.

Nếu như Diệp Trấn Thiên thực muốn giết bọn hắn, Tiêu Phàm cũng sẽ không xuất thủ ngăn cản, nhất là Diệp Du, người như vậy bất cứ lúc nào cũng sẽ từ phía sau chọc một đao.

- Đây là việc thuộc hạ nên làm.

Diệp Phong liền vội vàng lắc đầu, sau một khắc, hắn cảm giác đầu mình trong nháy mắt nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Phàm nói:

- Đa tạ Thiếu Chủ.

Diệp Phong hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà giải trừ khống chế tư tưởng đối với bản thân, cái này khiến hắn như được đại xá, bởi vì chỉ có Tiêu Phàm thực sự tin tưởng hắn mới có thể làm như vậy.

Diệp Phong đột nhiên phát hiện, bản thân trải qua thống khổ cũng không tính là gì, hắn thậm chí có chút may mắn bản thân lúc trước bị Tiêu Phàm thi triển Chủng Ma Chi Thuật.

- Bảo bọn hắn đều không nên phản kháng, ta mang bọn hắn rời đi.

Tiêu Phàm khoát tay một cái nói, ba ngày, Bản Thể còn không có xuất hiện, hắn hiện tại cũng có chút bận tâm.

- Vâng!

Diệp Phong rất nhanh liền an bài xuống dưới, trước đó lựa chọn đội hình đứng ở bên Diệp Phong, những người đó lại vô cùng kích động, đều rất giống tại Quỷ Môn Quan đi một vòng.

Mà người Diệp Du một phương, tất cả đều mặt xám như tro, bởi vì Diệp Phong đây là chuẩn bị từ bỏ bọn hắn.

- Gia Chủ, chúng ta đều là tộc nhân ngươi, ngươi không thể vứt bỏ chúng ta!

Diệp Du là kẻ thứ nhất nhức đầu kêu lên, hắn không muốn chết ở chỗ này.

- Đúng vậy a Gia Chủ, vừa nãy chúng ta bị mỡ heo che tâm, chúng ta sai, ngài đừng trơ mắt nhìn chúng ta chịu chết.

- Gia Chủ, van cầu ngươi mau cứu chúng ta, về sau chúng ta nhất định trung thành tuyệt đối với Gia Chủ!

... Tất cả người Diệp Du một phương đều kinh hoảng, rất nhiều người trực tiếp quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, trước mặt tử vong, cái gì tôn nghiêm, uy tín đều bị ném lên chín tầng mây, bọn hắn hiện tại chỉ muốn sống tiếp.

Thần sắc Diệp Phong lại bất động, trước đó những người này đều hận không thể đem Diệp Phong hắn đuổi đi, bây giờ lại còn có mặt mũi cầu hắn?

Có thể từ một Gia Chủ tiểu gia tộc lăn lộn đến Chiến Hồn Điện Bát Trưởng Lão chứng tỏ Diệp Phong cũng là người ngoan tuyệt, hắn tin tưởng, cho dù còn lại một ngàn người này, bọn hắn mạch này cũng có thể so với ba ngàn người phát triển càng nhanh hơn.

- Chuẩn bị sẵn sàng?

Tiêu Phàm nhìn Diệp Phong, cũng không có nói thêm cái gì, tất cả trước đó hắn đều thấy ở trong mắt, hắn chỉ là một người đứng xem, cũng lười đi đánh giá.

Huống chi, Diệp Du muốn giết bọn hắn, cũng là Diệp gia thì tối đa cũng chính là đấu tranh nội bộ mà thôi, không thể để sự tình nội bộ cho Tiêu Phàm hắn đi quản, Tiêu Phàm hắn không phải là kẻ ba phải.

- Chuẩn bị sẵn sàng, những người này!

Diệp Phong khẽ cắn môi, ngữ khí thập phần chắc chắn nói.

Tiêu Phàm gật đầu, Hồn Lực đảo qua người bên trái trên diễn võ trường, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, toàn bộ những người này biến mất, hiển nhiên là bị hắn đưa vào bên trong Không Gian Bí Cảnh Vạn Thánh Dược Các.

- Đa tạ Thiếu Chủ.

Diệp Phong cung kính một xá nói, một ngàn người này bị đưa đi cũng đại biểu bọn hắn mạch này không sẽ không bị diệt tộc.

- Ngươi đi vào trấn an bọn hắn, không được chạy loạn, cũng không được lộn xộn một ngọn cây cọng cỏ bên trong.

Thần sắc Tiêu Phàm bình tĩnh, đưa tay vung lên, Diệp Phong cũng tại chỗ biến mất.

Tất cả đám người Diệp Du đều lộ ra vẻ tuyệt vọng, rất nhiều người chuẩn bị vụng trộm rời đi, nhưng mà lại bị một cỗ lực lượng cường đại ép không thể động đậy.

Bên người Tiêu Phàm cũng chỉ còn lại Tiêu Linh Nhi, Sở Phiền cùng Tiểu Kim, Thạch Thánh vẫn như cũ đứng sừng sững trên không trung, thần sắc đạm mạc nhìn Diệp Trấn Thiên, tựa như chỉ cần hắn có hành động, Thạch Thánh liền chuẩn bị diệt hắn.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Hồi lâu, Diệp Trấn Thiên rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.

- Ta không thích ngẩng đầu nói chuyện.

Tiêu Phàm nhạt nhưng mà rắn, quét Diệp Trấn Thiên một cái, đồng thời, Thạch Thánh lần nữa đập ra, điều này dọa Diệp Trấn Thiên kêu to một tiếng.

Đám người lần này rốt cục nhìn thấy là ai xuất thủ, chính là Tiểu Thạch Đầu, tốc độ kia giống như thiểm điện, hoàn toàn vượt qua mọi người nhận biết.

Không ít người nghe vậy không chút do dự hướng về mặt đất, nơi nào còn dám đứng ở trên không nhìn xuống Tiêu Phàm hắn.

Xui xẻo nhất chính là Diệp Trấn Thiên, nhìn thấy Thạch Thánh đánh tới, hắn lại giận, bản thân dù sao cũng đường đường là Chiến Thánh cảnh cường giả, lại bị người không nhìn như thế?

Coi như ngươi có mạnh hơn thì như thế nào, ta cũng là cường giả Chiến Thánh cảnh tối đỉnh, chẳng lẽ còn thực sợ ngươi hay sao?

Phẫn nộ, hắn lại một chưởng oanh ra, lần này cơ hồ điều động toàn bộ lực lượng, Thiên Địa Chi Uy bộc phát, hư không vỡ nát.

- Cùng Thạch Thánh liều mạng?

Sở Phiền kinh ngạc nhìn Diệp Trấn Thiên, trong mắt đều là vẻ khó tin.

Khóe miệng Tiêu Phàm cũng giật một cái, cho dù là hắn nắm giữ Tu La Thần Thể cũng không dám khinh thị sức mạnh thân thể Thạch Thánh a, hắn thực không biết Diệp Trấn Thiên lấy dũng khí từ nơi nào.

Ầm!

Một tiếng nổ vang, Diệp Trấn Thiên lại cùng Thạch Thánh đâm vào cùng một chỗ, bất quá lần này cánh tay Diệp Trấn Thiên không có bẻ gãy, mà là trực tiếp bị Thạch Thánh một quyền oanh tạc.

- A ~

Trong miệng Diệp Trấn Thiên phát ra tiếng kêu thảm như giết heo, hai mắt đỏ bừng, kinh khủng nhìn Thạch Thánh đối diện, sắc mặt Thạch Thánh như thường, bất quá bên trong ánh mắt lại là vẻ khinh miệt.

Dám theo hắn so nhục thân, đây không phải muốn chết sao?

Những người khác nhìn về phía Thạch Thánh cũng biến thành vô cùng sợ hãi, đây là quái vật gì, làm sao đáng sợ như thế, thậm chí ngay cả Diệp Trấn Thiên đều không phải là đối thủ.

Hai quyền liền phế hai cánh tay Diệp Trấn Thiên, đây quả thực quá biến thái.

Thạch Thánh đã như thế, thanh niên mặc áo đen mệnh lệnh hắn xuất thủ lại biết bao cường đại đây?

- Chiến Hồn Điện Điện Chủ, còn thích đứng ở trên không sao?

Thanh âm Tiêu Phàm lại vang lên, khóe môi nhếch lên cười tủm tỉm.

Nhìn thấy tiếu dung này, Diệp Trấn Thiên không khỏi lạnh run, hắn thấy, đó nhất định chính là nụ cười Ma Quỷ.

Nếu như không có Đan Dược đỉnh cấp, cánh tay hắn xem như triệt để phế, muốn khôi phục phải cực kỳ gian nan.

Diệp Trấn Thiên rất muốn quay người rời khỏi, nhưng Tiêu Phàm cũng không có ý để cho hắn rời đi, hắn cũng không dám tự tiện rời đi, giờ phút này trong lòng Diệp Trấn Thiên biệt khuất đến cực điểm.

Hít sâu một cái, Diệp Trấn Thiên vẫn là chậm rãi rơi trên mặt đất, hắn biết rõ Tiêu Phàm cũng không có ý tứ giết hắn, bằng không mà nói, cái mạng hắn cũng sớm đã không còn.

- Cái này còn tạm được.

Trên mặt Tiêu Phàm rốt cục lộ ra vẻ hài lòng, bất quá chỗ sâu đáy mắt lại đột nhiên lóe qua vẻ ngưng trọng.
Bình Luận (0)
Comment