Vô Thượng Sát Thần

Chương 1417

Nơi này chính là Hung Long Hải Cốc?

Nghe thấy lời nói của Hồ Mạnh Nhiên, Tiêu Phàm đột nhiên đạp không bay lên, bay về hướng chân trời, trong vòng mấy lần hít thở đã lên đến độ cao ngàn trượng.

Hắn cúi đầu quan sát phía dưới, lại phát hiện, hơn mười dặm về phía trước, có một mảnh Hải Vực đặc thù.

Xung quanh Hải Vực có vô số đảo nhỏ, cao hơn mặt biển khoảng mười trượng, đảo nhỏ vây xung quanh, xa xa nhìn lại, giống như một cái đầu rồng to lớn.

Đầu rồng hiện ra vẻ dữ tợn, nhìn qua cực kì khủng bố, cho dù là Tiêu Phàm, liếc mắt nhìn một cái đều cảm giác toàn thân run lên.

Nhìn kỹ, đầu rồng hình như thấp hơn xung quanh không ít, thậm chí, ở vị trí miệng rồng còn tách ra một đoạn, giống như rồng lớn hung ác đang mở miệng, cho người ta một loại cảm giác càng đáng sợ hơn.

Đây cũng là lai lịch của cái tên Hung Long Hải Cốc, trong biển cả rộng mệnh mông, có rất ít loại địa thế đặc thù như vậy, Tiêu Phàm nhìn thấy cũng cảm thấy cực kỳ kỳ dị.

Bất quá hắn cũng không dám khinh thường mảnh Địa Vực này, nơi này, cho dù là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, cũng không dám tùy tiện đặt chân vào, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, lách mình lần nữa rơi xuống chiến thuyền, lấy ra một cái Hồn Giới ném cho Hồ Mạnh Nhiên nói:

- Lão Hồ, đã đến Hung Long Hải Cốc, ngươi mang theo bọn họ trở về đi.

Hồ Mạnh Nhiên không nói, há miệng muốn nói, chỉ là lời vừa đến miệng liền nghẹn trở về.

- Nếu ngươi lo lắng trên đường gặp chuyện, ta sẽ để mấy con Lôi Man đưa các ngươi trở về.

Tiêu Phàm nói ra.

- Bụp!

Nhưng mà, ngoài dự kiến của Tiêu Phàm là, Hồ Mạnh Nhiên đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Phàm, Tiêu Phàm nâng hắn lên, nói:

- Lão Hồ, ngươi đây là làm gì? Nếu như ngươi cảm thấy Hồn Thạch ít, ta có thể cho ngươi nhiều thêm một chút.

- Không, Tiêu công tử, ta không muốn Hồn Thạch gì cả, ta chỉ hi vọng, công tử có thể để cho ta đi theo tiến vào trong Hung Long Hải Cốc, ta cần một quả Chân Long Huyết Quả.

Hồ Mạnh Nhiên hít sâu một cái, lấy dũng khí nói.

- Bên trong Hung Long Hải Cốc có Chân Long Huyết Quả?

Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn đã có toàn bộ tin tức về Hung Long Hải Cốc, nơi này không có Chân Long Huyết Quả.

- Tiêu công tử, ta biết rõ ngài là người tốt, ngài liền đáp ứng Ngũ Ca đi, đây là hi vọng duy nhất để Ngũ Ca cứu được con trai.

Một người khác bên cạnh Hồ Mạnh Nhiên cũng vội vàng nói.

Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn không phải kẻ ba phải, nhưng càng không phải là người xấu, hắn biết rõ, nơi này không có thứ Hồ Mạnh Nhiên muốn, hắn cũng chỉ là đi ngang qua nơi đây mà thôi.

Nhưng mà, nếu mình nói ra chân tướng, chẳng phải là cắt đứt hi vọng của hắn sao?

Tiêu Phàm trong lúc nhất thời có chút rầu rỉ, lúc này, cách đó không xa lại có người nói:

- Tiêu công tử, đây là hy vọng cuối cùng của Ngũ Ca, xin ngài thành toàn!

- Xin ngài thành toàn!

Một người lại một người mở miệng, hơn nữa đều quỳ xuống.

- Các ngươi chẳng lẽ đều muốn đi theo hắn vào Hung Long Hải Cốc, các ngươi không sợ chết sao?

Tiêu Phàm cau mày một cái.

Nơi này chính là Sinh Mệnh Cấm Khu Hung Long Hải Cốc, danh xưng Sinh Mệnh Cấm Khu, những người này chẳng những không ngăn cản Hồ Mạnh Nhiên, lại còn hi vọng mình đồng ý với hắn.

- Những người ở đây, phần lớn đều từng nhận ân huệ của Ngũ Ca, chỉ hy vọng vào thời khắc quan trọng có thể góp chút sức mọn, huống chi, đến Hung Long Hải Cốc, chúng ta cũng muốn tìm hiểu cái gì gọi là Sinh Mệnh Cấm Khu!

Có một người cực kì khí phách nói ra.

Những người khác cũng không ngừng gật đầu, không ai phản đối.

Tiêu Phàm ngoài ý muốn nhìn Hồ Mạnh Nhiên một cái, Hồ Mạnh Nhiên xem như là một người thích giúp đỡ người khác, người như vậy hắn cũng chỉ gặp được ở kiếp trước, không ngờ tới ở trong thế giới thắng làm vua này, cũng có người như Hồ Mạnh Nhiên.

Trong lòng trầm ngâm, Tiêu Phàm đi đến bên người Hồ Mạnh Nhiên, vỗ vỗ bả vai hắn nói: - Tiếp tục đi tiếp!

- Đa tạ Tiêu công tử!

Hồ Mạnh Nhiên vô cùng kích động, hắn lại không phát hiện, lúc Tiêu Phàm đập bả vai hắn, một sức mạnh huyền diệu bắn vào trong thân thể hắn, sau đó vận chuyển khắp kinh mạch hắn.

Một lúc sau, trên người Hồ Mạnh Nhiên đột nhiên phát ra một cỗ khí tức đáng sợ, trong nháy mắt kinh động tu sĩ bốn phía, đám người kinh ngạc nhìn Hồ Mạnh Nhiên.

- Ngũ Ca sắp đột phá? Hắn không phải từng bị thương sao, đến Cửu Phẩm Luyện Dược Sư đều nói, hắn không còn hi vọng tiếp tục đột phá.

- Ngũ Ca là người tốt, có lẽ là ông trời có mắt.

- Về sau ta liền đi theo Ngũ Ca, người Ưng gia tâm địa đen tối, đi theo bọn hắn, sớm muộn cũng mất mạng.

Một đám tu sĩ tất cả đều kích động bắt đầu nghị luận, ánh mắt sáng quắc nhìn Hồ Mạnh Nhiên.

- Đa tạ Tiêu công tử.

Hồ Mạnh Nhiên khom người trước Tiêu Phàm một cái thật sâu, lúc này mới xếp bằng ở trên boong thuyền, bắt đầu trùng kích Chiến Thánh cảnh trung kỳ.

Người khác không biết, nhưng Hồ Mạnh Nhiên lại rõ ràng, hắn sở dĩ đột phá, là nhờ vừa rồi Tiêu Phàm đập bả vai hắn, nghĩ vậy, ánh mắt Hồ Mạnh Nhiên nhìn về phía Tiêu Phàm cũng thay đổi.

- Tiếp tục đi tới.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, Hồ Mạnh Nhiên mặc dù đột phá, nhưng hắn vẫn không muốn chậm trễ quá nhiều thời gian.

Đến nơi này, đã không cần Hồ Mạnh Nhiên làm gì nữa, Tô Họa nói cho Tiêu Phàm cách đi qua Hung Long Hải Cốc.

Một vài tu sĩ điều khiển chiến thuyền hướng về Hung Long Hải Cốc, mặc dù bọn họ đều lộ ra dáng vẻ thấy chết không sờn, nhưng Tiêu Phàm vẫn có thể nhìn ra được vẻ mặt bối rối của mỗi người.

Đông Hải Sinh Mệnh Cấm Khu, không chỉ là đặt cho cái tên để dọa người khác mà thôi, thật sự là nơi này chôn vùi quá nhiều thi cốt.

Ngay từ đầu, tốc độ chiến thuyền tương đối chậm, càng tới gần Hung Long Hải Cốc, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh, điều này khiến cho mọi người có cảm giác đang đi trên sông hướng về hạ du.

Bình thường, mặt biển bằng phẳng, sẽ không cảm giác được rõ ràng sự chênh lệch, nhưng ở chỗ này, lại có thể cảm nhận được rõ ràng.

Tiêu Phàm vẫn luôn đứng sừng sững đầu thuyền, Tiểu Kim cùng Kim Giáp đứng ở bên người Tiêu Phàm, vẻ mặt nghiêm túc liếc nhìn xung quanh, để phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

- Soạt ~

Đột nhiên, cách đó hơn trăm trượng, một đạo roi nước từ mặt biển gào thét đánh lên, tốc độ cực kỳ đáng sợ, lóe một cái liền đến gần Tiêu Phàm.

- Thiếu Chủ cẩn thận!

Kim Giáp phản ứng đầu tiên, chuẩn bị xuất thủ.

Nhưng mà, chỉ thấy cái roi nước kia cách Tiêu Phàm khoảng một trượng, thì không tiến lại được nữa, giống như có bức tường trong suốt ngăn cản vậy.

Kim Giáp lúc này mới biết rõ, Tiêu Phàm đã đột phá đến Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, thực lực bây giờ, chắc chắn mạnh hơn nó.

Nhưng mà, đây cũng chỉ là bắt đầu, sau một khắc, mặt biển đột nhiên xuất hiện một đám bong bóng, lúc này, mặt biển kích xạ ra từng đạo từng đạo lưu quang, vô số cái che kín không trung.

- Tiểu Kim, Thạch Thánh, Sở Phiền, Kim Giáp, các ngươi đi ra phía sau cùng hai bên.

Tiêu Phàm nhíu mày nói.

Trong bàn tay xuất hiện từng đạo từng đạo liệt phùng, những cái roi nước kia giống như mất đi sự khống chế, liên tục nổ tung, chỉ là bởi vì roi nước quá nhiều, có mấy cái xuất hiện ở trước người hắn.

Đám Hải Thú do Lôi Ngự chỉ huy thủ hộ xung quanh chiến thuyền, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm sợ hãi, giống như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ vậy.

- Hừ!

Tiêu Phàm thấy thế, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đạp không bay lên, sắc mặt băng lãnh nhìn chằm chằm mặt biển.

Thử ngâm một tiếng, một đạo kiếm bảy màu, hóa thành một đạo kiếm khí mấy trăm trượng gào thét đánh về phía mặt biển, quang mang chói mắt khiến đám người không dám mở mắt ra.

Lúc mọi người lấy lại tinh thần, lại phát hiện ra, Tiêu Phàm ở trên mặt biển đột nhiên một phân thành hai, một đạo khe nước biển mấy ngàn hơn vạn trượng xuất hiện trước mắt mọi người.

Nhất Kiếm Phân Hải! Rất nhiều người thiếu chút nữa trừng rớt cả tròng mắt, không khỏi hít một hơi lạnh, thực lực như vậy, cũng quá đáng sợ đi.

Nhưng mà rất nhanh, ánh mắt của đám người liền bị toàn cảnh đáy biển hấp dẫn, Bạch Cốt mênh mông, chất đống thành núi nhỏ, dù là đã chết, cũng ép bọn họ tới mức không thở nổi.

- Các ngươi nhìn xem, đó là cái gì?

Đột nhiên, boong thuyền truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment