Vô Thượng Sát Thần

Chương 1494

Bên trong Thần Binh Thánh Thành, bọn Tiểu Kim chờ đợi nửa ngày, giờ phút này chân trời đã sáng tỏ, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Tiêu Phàm, đám người cũng vô cùng lo lắng.

Một trận chiến đêm qua cũng triệt để truyền khắp Thần Binh Thánh Thành, Tiêu Phàm tàn nhẫn rung động lòng người, cũng bị mang lên cái danh Ma Quỷ.

Có thể thiên đao vạn quả cường giả Chiến Thần cảnh, đây là chuyện người bình thường không thể làm được.

Đáng tiếc, Tiêu Phàm lại bị người ám toán, kéo vào bên trong Hư Không Liệt Phùng, chẳng biết đi đâu.

Bên trong vị trí tiểu viện Diêm La Phủ, đám người Tiểu Kim cũng không đại khai sát giới, chỉ là đem người còn lại đuổi đi mà thôi, bọn họ ở nơi này chờ Tiêu Phàm xuất hiện.

- Sáu canh giờ rồi, Tiêu đại ca sao còn chưa quay về, sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn chứ?

Sở Phiền lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn nói.

Lời này vừa nói ra, Tiểu Kim, Trọc Thiên Hồng, Kim Giáp cùng Thị Huyết tất cả đều trợn mắt nhìn chằm chằm Sở Phiền, dọa Sở Phiền phát sợ, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

- Đồng ngôn vô kỵ!

Thạch Thánh vội vàng mở miệng nói:

- Các ngươi là Chiến Thần cảnh, cùng một cái tiểu thí hài so đo gì đây? Hắn không phải cũng là lo lắng an nguy Tiêu lão đại sao?

Nghe nói như thế, sắc mặt Trọc Thiên Hồng bọn hắn còn tốt một chút, giờ phút này ba người đều hóa thành hình người.

Kim Giáp là một người mặc kim bào trung niên nam tử, lưng hùm vai gấu, bá khí uy vũ.

Trọc Thiên Hồng một bộ áo bào đen, thân hình cân xứng, lại khá là tuấn mỹ, bộ dáng nhìn qua chỉ có hơn ba mươi tuổi.

Về phần Thị Huyết, lại là một tên nam tử trung niên thập phần gầy gò, ánh mắt lộ ra vẻ lăng lệ sắc bén, Kim Sắc lông mày như đao.

- Rống!

Đột nhiên, Tiểu Kim ngẩng đầu nổi giận gầm lên một tiếng, đám người nhao nhao ngẩng đầu nhìn lại, lại là nhìn thấy mấy đạo thân ảnh nhanh chóng bay tới, cầm đầu chính là Độc Cô Tướng Đình.

Cũng khó trách Tiểu Kim phẫn nộ như thế, nó lúc trước thấy tận mắt Độc Cô Tướng Đình ra tay với Tiêu Phàm, không có lập tức xông lên diệt hắn đã là ẩn nhẫn lắm rồi.

Đám người quét mắt một vòng người tới, thần sắc đạm mạc vô cùng, một chút tu sĩ Chiến Thánh cảnh còn chưa để bọn hắn nghiêm túc đối đãi.

- Độc Cô Tướng Đình cầu kiến Tu La Điện Chủ.

Đám người Độc Cô Tướng Đình vững vàng rơi vào đám người cách đó không xa, trịnh trọng nói.

- Điện Chủ không còn nơi này, mời các hạ về đi.

Diệp Trường Sinh thản nhiên nói, hắn cũng rất rõ ràng ân oán Độc Cô Tướng Đình cùng Tiêu Phàm, tự nhiên không cho sắc mặt tốt.

Sắc mặt Độc Cô Tướng Đình trầm xuống, thế nhưng lại không dám phát tác, đừng nói Tiêu Phàm đã khống chế tư tưởng hắn, dù không có hắn cũng không dám châm đối Tiêu Phàm.

Nam Cung Tiêu Tiêu cũng đã có nói, hiện tại Thần Binh Thánh Thành, duy nhất có thể cứu Độc Cô gia tộc bọn hắn chỉ có Tiêu Phàm.

- Mời các vị thông báo một tiếng, Độc Cô Tướng Đình cầu kiến!

Độc Cô Tướng Đình hít sâu một cái, áp chế lửa giận trong lòng, nhưng ngữ khí lại cực kỳ lăng lệ.

Thân làm Thập Đại Yêu Nghiệt, hắn chưa từng ăn nói khép nép cầu qua ai, kỳ thật hắn nội tâm cũng không tin Bàn Tử nói Tiêu Phàm có thể cứu Độc Cô gia tộc.

Nhưng hắn lại không có biện pháp nào khác, hiện tại chỉ có thể đem Độc Cô gia tộc đặt ở vị thứ nhất.

- Đã nói Tiêu lão đại không có ở đây, tai ngươi điếc sao?

Thạch Thánh nổi giận mắng, hắn rất không thích ngữ khí hùng hổ dọa người của Độc Cô Tướng Đình.

Độc Cô Tướng Đình thân làm Thập Đại Yêu Nghiệt, quả thật có vốn liếng tự ngạo, nhưng Thạch Thánh hắn chính là Thiên Sinh Thánh Linh, tồn tại vô địch cùng giai, có thể không đem Yêu Nghiệt gì để ở trong mắt.

- Ngươi!

Độc Cô Tướng Đình vừa mới chuẩn bị tức giận, đột nhiên trong lòng một cái lộp bộp, lập tức đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

- Độc Cô Tướng Đình, ngươi đối đãi như thế với ân nhân ngươi sao?

Giọng nói băng lãnh vang lên, ngay sau đó, một điểm sáng màu đen từ đằng xa bay vụt tới nhanh chóng phóng đại.

Nghe thấy thanh âm này, đám Tiểu Kim đều kích động lên, đám người vừa mới lấy lại tinh thần, một đạo thân ảnh áo bào đen đã xuất hiện ở trước mặt đám người, mái tóc dài màu trắng trong suốt vô cùng bắt mắt.

- Thiếu Chủ!

Đám người nhao nhao chào đón, kích động nhìn người tới, trừ Tiêu Phàm còn có thể là ai đây?

Tiêu Phàm trở lại Chiến Hồn Đại Lục liền nhanh chóng chạy đến Thần Binh Thánh Thành, tốn hơn sáu canh giờ rốt cục chạy tới nơi đây.

- Tiêu Phàm, ngươi rốt cục trở về, mau đi cùng ta.

Độc Cô Tướng Đình nhìn thấy Tiêu Phàm, thần sắc khá là kích động nói, Tiêu Phàm xuất hiện cũng đại biểu các lão tổ của Độc Cô gia tộc có thể cứu.

- Ta tại sao phải đi theo ngươi?

Tiêu Phàm cười tủm tỉm nhìn Độc Cô Tướng Đình, tiếu dung kia là Độc Cô Tướng Đình tê cả da đầu.

Độc Cô Tướng Đình hơi kinh ngạc, thần sắc kích động ngưng kết ở đó, hắn cũng đã được nghe nói sự tình phát sinh tối hôm qua, bọn hắn không mời nổi Tiêu Phàm.

Hơn nữa Tiêu Phàm nói không sai, hắn tại sao phải đi cùng mình đây? Sự tình Độc Cô gia tộc chẳng có liên quan đến Tiêu Phàm!

Hít sâu một cái, Độc Cô Tướng Đình đột nhiên hơi hơi thi lễ nói:

- Tu La Điện Chủ, xin lỗi, là ta đường đột, còn mời Tu La Điện Chủ giúp Độc Cô gia tộc ta một chút sức lực, sau này nhất định có thâm tạ.

Độc Cô Tướng Đình không thể không bày ra tư thế bản thân, Tiêu Phàm hiện tại là người quyết định an nguy của Độc Cô gia tộc.

Tiêu Phàm không có để ý tới hắn, Độc Cô Tướng Đình không biết là Tiêu Phàm Thần không biết Quỷ không hay đọc đến ký ức gần nhất của hắn.

Hồi lâu, Tiêu Phàm rốt cục mở miệng nói:

- Muốn ta xuất thủ, 10 kiện Thần Binh, hoặc là 10 kiện vật liệu Thần Binh.

Giờ phút này trong lòng Tiêu Phàm cũng kích động không thôi, bởi vì từ trong trí nhớ Độc Cô Tướng Đình, Tiêu Phàm nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc, hắn hận không thể lập tức tiến đến.

Nhưng hắn cũng đồng dạng sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này, không hung ác hung ác doạ dẫm Độc Cô gia tộc một bút cũng không phải là Tiêu Phàm.

- 10 kiện Thần Binh, ngươi nằm mơ!

Độc Cô Tướng Đình không hề nghĩ ngợi nói, đây quả thực là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, rao giá trên trời.

10 kiện Thần Binh, bây giờ Độc Cô gia tộc quả thật có thể cầm ra được, nhưng hắn không muốn bị Tiêu Phàm uy hiếp.

- 20 kiện.

Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng, hắn không tin mệnh Lão Tổ Độc Cô gia tộc vậy mà không đáng bằng 20 kiện Thần Binh.

Độc Cô Tướng Đình không dám tiếp tục phản bác, Tiêu Phàm làm người hắn rất rõ ràng, nếu như còn lằng nhằng Tiêu Phàm nhất định sẽ tiếp tục tăng giá, cư kéo dài thời gian các lão tổ sẽ thật gặp nguy hiểm.

- Được, ta đáp ứng ngươi.

Độc Cô Tướng Đình cắn răng nói, hắn lo lắng nói tiếp, Tiêu Phàm lại sẽ tăng giá.

- Đừng tâm không cam tình không nguyện, nếu như Lão Tổ ngươi nhìn thấy ta, có lẽ sẽ cho ta 30 kiện cũng không chừng.

Tiêu Phàm đạm mạc cười nói, sau đó lấy ra giấy bút, nhường Độc Cô Tướng Đình lập một cái chứng từ.

Ở phương diện khác, Tiêu Phàm rất có phong phạm đại gia, nhưng tại phương diện tài nguyên, Tiêu Phàm đúng là nghèo đến điên rồi, hơi có ý làm chân tiểu nhân.

Cũng không trách Tiêu Phàm, 20 kiện Thần Binh đối với Tu La Điện mà nói cũng có giá trị không nhỏ, bất quá chuyện này lại làm cho Độc Cô Tướng Đình hung hăng khinh bỉ một cái.

- Bây giờ có thể đi theo ta chưa!

Độc Cô Tướng Đình đem chứng từ ném cho Tiêu Phàm, sau đó hung dữ nói ra.

- Đương nhiên có thể đi, chẳng qua nếu như làm không được, vậy cũng đừng trách ta.

Tiêu Phàm cười ha hả thu hồi chứng từ lại.

Nghe nói như thế, Độc Cô Tướng Đình kém chút lảo đảo, hung dữ nhìn Tiêu Phàm nhưng lại không thể làm gì, lúc này phía sau truyền đến một đạo thanh âm nói thầm.

- Tiêu lão đại còn ác hơn chúng ta, hôm nay ta vừa học một chiêu.

Thạch Thánh tại bên tai Sở Phiền nói nhẹ.

- Qua một lúc nếu như muốn chúng ta giúp đỡ, chúng ta cũng có thể làm như thế.

Sở Phiền cười tủm tỉm nói ra.

Nhìn hai tiểu gia hỏa trắng trợn đánh chủ ý lên Độc Cô gia tộc, trong lòng Tiêu Phàm không còn gì để nói, hung hăng trừng hai người một cái, mà đám người Độc Cô Tướng Đình lại tựa như đề phòng cướp nhìn hia người Thạch Thánh và Sở Phiền.

- Đi chưa, nếu ngươi không đi, đám Lão Tổ ngươi chưa hẳn chịu được đâu.

Tiêu Phàm đột nhiên dẫn đầu hướng về chân trời bay đi.

Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment