Vô Thượng Sát Thần

Chương 1504

Ánh mắt Độc Cô Vô Trần cùng những Trưởng Lão đều rơi vào trên người Độc Cô Tuyệt, bọn hắn lúc này mới minh bạch, nhà có một người già sẽ như có một bảo vật.

Ngược lại là các Lão Tổ khác lại lộ ra vẻ tưởng nhớ, tựa như nhớ đến chuyện cũ xa xôi.

Thật lâu, Độc Cô Tuyệt lúc này mới hít sâu một cái, lắc lắc đầu nói:

- Nói cho các ngươi cũng vô dụng, biết rõ có ý nghĩa gì?

Đám người lộ ra vẻ thất vọng, nguyên bản nhiệt tình tựa như trong nháy mắt bị tưới một chậu nước lạnh, trong lòng cực kỳ khó chịu.

- Độc Cô Vô Trần, ngươi lựa chọn một số người đi, không cần thiết quá nhiều, gần hai trăm người, đi nhiều cũng không giá trị, mặt khác Độc Cô gia tộc cũng không cần từ Chiến Thần Điện đi, đến lúc đó chúng ta đưa các ngươi đi qua, về thời gian hẳn kịp.

Độc Cô Tuyệt lại nói, ngữ khí không cho phép phủ định.

- Vâng, Lão Tổ.

Độc Cô Vô Trần khá là kích động đáp, trên mặt các Trưởng Lão khác cũng lộ ra ý cười.

Độc Cô gia tộc bọn hắn vừa mới cùng Chiến Thần Điện khai chiến, Độc Cô Vô Trần tự nhiên không dám từ Chiến Thần Điện tiến vào Thần Chi Kiếp Địa, đi đến đoán chừng cũng chỉ là đưa đồ ăn mà thôi.

Nếu như từ bên trong Hư Không Liệt Phùng tiến về Thần Chi Kiếp Địa mà nói, bọn hắn lại không có khả năng xuyên qua hư vô, thậm chí còn khả năng bị Hư Vô Phong Bạo gạt bỏ.

Những chuyện này đều không phải thứ bọn hắn muốn thấy, được Độc Cô Tuyệt nhận lời, Độc Cô Vô Trần bọn hắn tự nhiên là vui vẻ không thôi.

- Hôm nay nói nhiều như vậy, tất cả mọi người tản đi.

Độc Cô Tuyệt khoát khoát tay, sau đó đột nhiên lại nhớ tới cái gì, nói:

- Đúng rồi, vô luận là Thần Kiếp Chi Địa cũng tốt, Chúng Thần Mộ Địa cũng được, các ngươi phải nhớ kỹ địch nhân chúng ta có rất nhiều, nhưng Tu La Điện nhất định là minh hữu Độc Cô gia tộc ta, nếu như làm trái, đừng trách Bản tổ không khách khí.

- Vâng!

Cảm nhận được khí thế bàng bạc trên người Độc Cô Tuyệt, tất cả mọi người vội vàng cúi thấp đầu, liền sức phản kháng đều không có.

Lúc bọn hắn lần nữa lấy lại tinh thần, Độc Cô Tuyệt cùng những người khác đã rời đi.

Mấy ngày tiếp theo Độc Cô Vô Trần tự mình tuyển ra 180 người, yếu nhất đều là Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, mạnh nhất đến gần vô hạn Chiến Thần cảnh.

Bất quá Độc Cô Vô Trần lại không ở trong đám này, hắn muốn lưu lại xử lý sự tình Độc Cô gia tộc.

Cũng không phải hắn không nguyện ý tiến về, mà là Độc Cô Tuyệt bảo hắn lưu lại, cũng cho hắn một mai Thần Lực Chi Tinh, chuyện này khiến Độc Cô Vô Trần mừng rỡ như điên.

Ngày thứ năm, Độc Cô Tuyệt để Tam Đại Chiến Thần cảnh cường giả tự mình hộ tống 180 người tiến về Thần Kiếp Chi Địa, cường giả Chiến Thánh cảnh Độc Cô gia tộc cơ hồ ít đi một phần ba.

Chiến Thánh cảnh đỉnh phong càng thiếu mất một nửa, nhưng bọn hắn nhìn đến, đây là đáng giá.

Dù chỉ có một người được Thần Lực Chi Tinh đột phá Chiến Thần cảnh, cũng tốt hơn 180 người rất nhiều rồi.

Độc Cô Tuyệt cùng mấy người khác lăng không đứng ở trên một tòa đỉnh núi, nhìn mấy Chiến Thần cảnh mang theo 180 tu sĩ Chiến Thánh cảnh tiến vào bên trong Hư Không Liệt Phùng.

- Gia chủ, những người này đều là thiên tài Độc Cô gia tộc ta, để bọn hắn đi như thé sao? Coi như được Thần Lực Chi Tinh, về sau tiền đồ cũng có hạn.

Trong đó một người mở miệng nói, thần sắc có chút mê mang.

Được Độc Cô Vô Trần chọn lựa ra đều là người nổi bật Độc Cô gia tộc, nếu như những người này chết ở Thần Chi Kiếp Địa, tuyệt đối là tổn thất rất lớn.

- Ta cũng không hy vọng bọn hắn được Thần Lực Chi Tinh, mà hi vọng bọn hắn có thể dựa vào năng lực chính mình đột phá Chiến Thần cảnh, tại Chiến Hồn Đại Lục quá an nhàn, chỉ có phiến Cổ Chiến Trường mới có thể để cho bọn trưởng thành nhanh.

Độc Cô Tuyệt lắc đầu nói.

Mặc dù trong lòng hắn cũng có chút không đành lòng, nhưng có chút sự tình cũng không phải bản thân không đành lòng liền không đi làm.

Những người khác không mở miệng, bọn hắn làm sao không biết suy nghĩ trong lòng Độc Cô Tuyệt đây, hồi lâu, người kia tiếp tục nói: - Phiến Cổ Chiến Trường đối với bọn hắn mà nói có lẽ quá tàn nhẫn.

- Tàn nhẫn?

Độc Cô Tuyệt lạnh lùng cười một tiếng:

- Lúc một người cuối cùng Chiến Hồn Đại Lục ngã xuống, ai sẽ thương cho chúng ta? Sẽ có người nói địch nhân chúng ta tàn nhẫn sao? Không có!

Thế giới tu giả vốn là tàn nhẫn, nghịch thiên mà làm cũng dám, tại sao một chút giết chóc cũng không dám đối mặt? Hiện tại chết, cùng về sau chết không có quá nhiều khác nhau, duy nhất khác nhau là bây giờ còn có một cơ hội.

Đám người thở dài một hơi, bọn hắn lại làm sao không biết đạo lý này đây.

Tương lai Chiến Hồn Đại Lục muốn đối mặt không chỉ có riêng Cửu U Ma Thần, còn thêm Chiến Thần Điện, Chiến Hồn Đại Lục nếu như chỉ dựa vào bọn hắn là còn thiếu rất nhiều.

- Tiêu huynh đệ đâu, làm sao hơn ba tháng còn không có nhìn thấy hắn.

Độc Cô Tuyệt nói tránh đi.

- Không biết, bất quá, ta cảm thấy hắn hẳn là sẽ tiến về Thần Kiếp Chi Địa.

Một hôi bào lão giả hồi đáp.

- Ai, hi vọng hắn cũng có thể mau chóng trưởng thành, thời gian lưu cho chúng ta không nhiều.

Độc Cô Tuyệt gật đầu, thở dài một hơi, thân hình biến mất tại chỗ.

Thần sắc những người khác có chút mê mang, chậm rãi dung nhập trong gió.

Trong một mảnh Cổ Chiến Trường bị máu nhuộm khắp nơi đều có núi thây biển xương, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, trong không khí tràn ngập nồng đậm huyết tinh chi khí cùng khắc nghiệt chi khí.

Trong núi thây biển xương có một đạo thân ảnh nửa quỳ máu me đầm đìa, hắn một tay chống một thanh kiếm gỗ, miễn cướng gắng gượng chống cự thân thể.

Cảm thụ thân thể không ngừng run rẩy, hai tay nhuốm máu gắt gao nắm lấy kiếm gỗ chậm rãi đứng dậy, con ngươi đỏ bừng phóng ra vô tận huyết quang.

Những nơi đi qua, huyết quang diệu thế, có thể rõ ràng nhìn thấy bên trong huyết quang có vô số hư ảnh khủng bố giương nanh múa vuốt, cực kỳ dữ tợn.

Có thật nhiều hư ảnh gặm nhắm huyết nhục những thi thể này, nhìn qua nhìn thấy mà giật mình, đáng sợ đến cực điểm, người bình thường thấy cảnh này đoán chừng sớm đã hôn mê.

Nhưng mà cái đạo thân ảnh này lại đạm mạc vô cùng, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, hắn tựa như đã chết lặng, bởi vì những thi thể này đều bị hắn tự tay giết chết.

Người này không phải ai khác mà chính là Tiêu Phàm.

Thời gian ba năm đã chậm rãi tới gần, ba năm này Tiêu Phàm đã không biết bản thân giết qua bao nhiêu người, diệt bao nhiêu Hung Thú.

Ý Thức hắn đã sớm mơ hồ, chỉ có giết chóc khắc họa tâm hắn.

Cặp mắt màu đỏ ngòm vô cùng đáng sợ, tựa như khám phá vạn vật thế gian, có thể nhìn rõ lòng người.

- Vì giết mà giết, cũng không phải là thứ ta muốn.

Đột nhiên, Tiêu Phàm thốt ra một đạo thanh âm khàn khàn, đây là Ý Thức hắn mê mang, đầu tiên mở miệng nói câu kia.

Chậm rãi, huyết sắc quanh người hắn thối lui, lộ ra một người mặc hôi sắc trường bào, thanh niên nam tử tóc trắng đón gió phất phới, đôi con ngươi tựa như thế sự xoay vần.

- Tu La Áo Nghĩa, cũng không chỉ đơn giản là Sát Lục Áo Nghĩa, đắm chìm trong giết chóc sẽ từ từ quên mất bản thân, biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.

- Mà Tu La lại là Chúa Tể giết chóc, Chúa Tể bản thân, đây mới là đường ta nên đi.

Thời gian ba năm, Tiêu Phàm để một bộ Linh Hồn phân thân làm chủ bản thân, xác minh một đường sai lầm đối với hắn có dẫn dắt rất lớn.

Lấy sát chứng đạo cũng không nhất định là vong ngã sát, đây chẳng qua là cái xác không hồn, là quái vật.

Tu La cũng không phải là quái vật chỉ biết giết chóc, hắn cũng có tình cảm, có bản thân.

Chẳng biết tại sao Tiêu Phàm cảm giác Tu La Điện Chủ trước kia đều đi nhầm, đã sớm đi sai đường.

- Vô Tận Chiến Quyết cũng không phải là muốn dung hợp càng nhiều chiến kỹ càng tốt, mà là phải lĩnh ngộ thứ thích hợp với bản thân nhất, ba năm này ta lĩnh ngộ Thập Trọng Vô Tận Chiến Quyết thích hợp nhất với ta.

Tiêu Phàm hiện ra một ý cười, hắn tựa như sáng tỏ thông suốt, khí thế trên người bắt đầu chậm rãi tăng lên, sau một lát liền đạt tới một điểm giới hạn.

- Ngươi rốt cục ngộ.

Đột nhiên, trên bầu trời truyền đến một tiếng cười vui mừng.

Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment