Vô Thượng Sát Thần

Chương 1639

Khó trách đám người tức giận không thôi, mỗi người đều có quyền thông qua tầng thứ tám, sao lại dễ dàng tha thứ cho người khác hủy diệt nó?

Cũng tại lúc này, lần lượt từng thân hình tranh nhau chen lấn đạp không mà lên. Nếu như còn không đi, lát nữa cột đá bị hủy, muốn thông đến tầng thứ tám sẽ vô cùng khó khăn.

Điều quỷ dị chính là lúc những người kia bước vào cột đá thứ hai, chỉ liếc mắt nhìn người áo choàng đen lần nữa vút qua cột đá thứ ba, cũng không ngăn cản người áo choàng đen.

Tiêu Phàm nhận ra vài người, bọn người Hoàng Phủ Thiên Hựu, Sở Vân Phi tất cả đều xuất hiện.

"Lão tam, chúng ta cũng lên đó!" Trên mặt Lăng Phong lộ ra vẻ lo lắng. Nếu như toàn bộ cột đá bị hủy, bọn hắn muốn thông đến tầng thứ tám, đó là tuyệt đối không thể nào.

Trong Lôi Vân hải màu xám ẩn chứa một lực hư vô lớn mạnh, muốn vượt qua dường như là không thể nào. Nếu không, nơi này cũng không thể là con đường duy nhất thông đến tầng thứ tám.

Đột nhiên, từng tia sáng từ trong Lôi Vân hải màu xám bay vụt tới. Tu sĩ mắt sắc bén nhìn thấy đó là từng viên thần châu hư vô, mọi người lập tức trở nên hưng phấn.

Nhưng điều khiến bọn hắn thất vọng là những thần châu hư vô đó cách mỗi cột đá không xa, toàn bộ bị tu sĩ trên cột đá lấy mất.

Nói cách khác, nếu như không bước vào cột đá Lôi Vân là không thể có được thần châu hư vô. Hơn nữa, đi được càng xa trên cột đá thì càng có được nhiều thần châu hư vô.

"Tam ca." Nhìn thấy những người khác đạt được thần châu hư vô, Quan Tiểu Thất hơi đỏ mắt.

"Không!" Tiêu Phàm nhắm hai mắt nói, Lăng Phong cùng Quan Tiểu Thất nghe vậy, không hiểu nhìn Tiêu Phàm. Chẳng lẽ bỏ lỡ cơ hội như vậy sao?

Tiêu Phàm thở sâu, lắc đầu nói: "Các người không thể đi, ta đi!"

"Lão tam, không thể lúc nào cũng để đệ đi mạo hiểm, đệ không phải nói nơi này có người nhắm vào chúng ta sao? Nếu như đệ đi, bọn hắn không phải cũng sẽ ra tay với chúng ta sao?" Lăng Phong lắc đầu.

Tiêu Phàm nhất thời không biết phản bác thế nào, Lăng Phong nói rất đúng. Nếu như đối phương cố ý lừa hắn đi, sau đó đối phó với Lăng Phong cùng Quan Tiểu Thất, hắn cũng không thể chiếu cổ cả hai bên.

"Tam ca, đệ biết huynh lo lắng cho bọn đệ, muốn tự đi dò xét một chút. Huynh cứ yên tâm đi, đại ca và đệ cam đoan sẽ không để liên lụy đến huynh." Quan Tiểu Thất cười nói, con ngươi kiên định lạ thường.

Nhìn thấy Tiêu Phàm còn có chút do dự, Lăng Phong trầm giọng nói: "Nếu như đệ còn coi ta là đại ca thì hãy nghe ta!"

"Lão đại cũng nói vậy rồi, ta có thể thế nào?" Tiêu Phàm thở sâu, bất đắc dĩ nhún vai nói.

Hắn cũng không phải lo lắng Lăng Phong và Quan Tiểu Thất cản trở, với thực lực hiện nay của hai người đã vượt qua hắn ở rất nhiều phương diện rồi. Chỉ là hắn không muốn để cho hai người đặt mình vào nguy hiểm mà thôi.

Lăng Phong cũng nói như vậy, Tiêu Phàm tự nhiên cũng không thể phản bác. Nếu như trên đời này sau lưng của hắn còn có người có thể phó thác, Lăng Phong và Quan Tiểu Thất chắc chắn nằm trong số đó.

"Đi thôi, cho dù núi đao biển lửa, ba huynh đệ chúng ta cũng không sợ hãi." Tiêu Phàm đột nhiên cười cười, lập tức lách mình lao nhanh về phías Lôi Vân hải màu xám.

"Đi!" Quan Tiểu Thất và Lăng Phong theo sát phía sau, tốc độ cũng không hề chậm hơn Tiêu Phàm.

"Tiêu Phàm cũng đi lên rồi!" Đám người sợ hãi kêu lên, Tiêu Phàm xuất hiện trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của đa số mọi người.

Cùng lúc đó, thân hình của bọn người Sở Vân Phi và Hoàng Phủ Thiên Hựu đột nhiên dừng lại trên cột đá Lôi Vân, quay đầu lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh lẽo.

Thời gian vài nhịp hít thở, Tiêu Phàm xuất hiện ở bờ Lôi Vân hải. Người áo choàng đen đó nhìn thấy Tiêu Phàm đến thì công kích càng thêm hung mãnh.

"Các hạ không khỏi quá ích kỷ rồi." Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, lách mình xuất hiện ở phía trên cột đá Lôi Vân thứ nhất. Chỗ trên cột đá Lôi Vân không nhỏ, đại khái có chu vi hai ba trượng, chứa hai mươi người không phải vấn đề quá lớn.

Ngay sau đó, Lăng Phong đưa tay xuất ra một kiếm, một đường kiếm màu đỏ sẫm gào thét mà ra, xông thẳng đến người áo choàng đen đối diện.

Kiếm khí của hai người va chạm tại hư không, hóa thành vô số kiếm khí bay ra tứ phía, Lôi Vân bị kiếm khí xé ra!

"Đại ca, đệ tới giúp huynh!" Quan Tiểu Thất thấy thếs, lấy cung tên ra, trực tiếp kéo thành hình trăng tròn. Một mũi tên phá không mà ra, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người áo choàng đen.

Người áo choàng đen thấy thế, nhanh chóng tránh qua một bên. Tuy Quan Tiểu Thất không sử dụng Phi Vũ thần cung nhưng trên cột đá Lôi Vân, phạm vi di chuyển của con người có hạn nên chỉ có thể trở thành bia ngắm sống của hắn.

Tiêu Phàm thấy thế, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, tựa như đoán được thân phận của người áo choàng đen.

"Tiêu điện chủ, ta có thể ở cùng các ngươi không?" Đang lúc Tiêu Phàm chuẩn bị đạp lên cột đá Lôi Vân, đột nhiên một giọng nói từ phía sau truyền đến.

"Còn có ta!" Lại một giọng nói trong trẻo vang lên, giống như tiếng chim hoàng anh dễ nghe êm tai.

Tiêu Phàm quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Độc Cô Tướng Đình và Lăng Thanh Tịch đi tới. Điều này cũng khiến Tiêu Phàm bất ngờ, bọn hắn đây là công khai đứng bên mình sao?

"Lát nữa chắc là không thể thiếu chút phiền phức." Tiêu Phàm cười cười, hắn ám chỉ hai người nếu như đi cùng ta thì lát nữa xảy ra chuyện cũng đừng hối hận.

"Có Tiêu điện chủ ở đây, phiền toái gì cũng sẽ tan thành mây khói." Độc Cô Tướng Đình cười cười, trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cuối cùng quyết định nghe lời của lão tổ Độc Cô Tuyệt của hắn rồi.

"Ta nghĩ cũng phải." Lăng Thanh Tịch cười tươi như hoa, đẹp không gì sánh được.

Mộ Dung Minh Nguyệt cách đó không xa cười lạnh nhìn Lăng Thanh Tịch và Độc Cô Tướng Đình, nhỏ giọng thầm thì nói: "Ở cùng Tiêu Phàm? Lát nữa các ngươi chết như thế nào cũng không biết!"

Mộ Dung Minh Nguyệt không biết, mình lần này tới lần khác đối đầu Tiêu Phàm đã bỏ qua một cơ hội cực tốt.

Tiêu Phàm nhìn thấy Độc Cô Tướng Đình và Lăng Thanh Tịch kiên quyết như thế, khẽ mỉm cười nói: "Hảo ý của hai vị, Tiêu mỗ tự nhiên không dám cự tuyệt."

Dứt lời, Tiêu Phàm đưa tay ra hiệu mời, Lăng Thanh Tịch và Độc Cô Tướng Đình nhìn nhau, cùng nhau bay đến cột đá Lôi Vân thứ nhất.

"Tiêu huynh, tính thêm ta nữa, thế nào?" Cũng vào lúc Tiêu Phàm xoay người chuẩn bị đạp lên cột đá Lôi Vân thì một giọng nói hút hồn vang lên.

Không đợi Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, trên hắn ba trượng, một thanh niên mặc áo bào trắng khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi mang theo nụ cười ấm áp xuất hiện hơi thi lễ với Tiêu Phàm.

Tiêu phàm nhìn thật sâu thanh niên áo bào trắng trước mặt, nơi sâu thẳm ở đáy mắt hiện lên một vẻ ngạc nhiên. Bởi vì hắn phát hiện bản thân lại không nhìn thấu người này.

"Tam ca, đệ tới giới thiệu với huynh." Đột nhiên, Quan Tiểu Thất từ đằng xa bay vụt tới, đáp vào trước mắt hai người, nói: "Vị này là Tô gia Tô Vân Nhiên đến từ Cổ tộc của Tây Vực. Vân Nhiên huynh, đây là tam ca của ta!"

"Hóa ra là Tô huynh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!" Tiêu phàm nghe xong cái tên này, trong nháy mắt liền nghĩ tới gì đó. Người này lại chính là Tô Vân Nhiên một trong thập đại yêu nghiệt. Cái tên này đúng là như sấm bên tai, chỉ là chưa gặp qua người thật mà thôi.

"Tiêu huynh khách khí rồi, danh tiếng Tiêu huynh mới là như sấm bên tai đó." Tô Vân Nhiên cười nhạt một tiếng, chắp tay nói.

"Được rồi, đều đừng khách sáo nữa. Bây giờ còn không qua đó, lát nữa sẽ không kịp." Quan Tiểu Thất vội vàng nói.

Tiêu Phàm gật đầu, từ trong lời nói của Quan Tiểu Thất, hắn nghe ra sự tín nhiệm đối với Tô Vân Nhiên có điều ngẫm lại cũng thấy bình thường. Tô gia chính là người nắm giữ quản lý Liệp Hồn các, giỏi giao lưu với Hồn thú.

Mà Hồn thú và Linh tộc vô cùng thân mật, giữa hai người có liên hệ nhất định cũng không có gì ghê gớm.

Tiêu Phàm cũng ước phía mình có thêm vài người, sự bất an đó trong đầu hắn càng lúc càng mãnh liệt, có thể liên hợp với ba đại yêu nghiệt Lăng Thanh Tịch, Độc Cô Tướng Đình và Tô Vân Nhiên này cũng là lựa chọn không tệ rồi.

Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm bỗng nhiên đạp không trung mà bước lên, sau đó nhanh chóng bay đến cột đá lôi vân thứ nhất.
Bình Luận (0)
Comment