Vô Thượng Sát Thần

Chương 1666

Trong một khoảng không gian mờ tối, hư không phiêu đãng, từng bọt khí năm màu dập dềnh. Trong bọt khí năm màu, một bóng người nằm an tĩnh tựa như ngủ thiếp đi.

Không gian không lớn, cũng trong phạm vi mười dặm mà thôi. Khắp nơi trong không gian đều là đống đổ nát. Trong hư không tràn ngập khí hoang vu, điều kỳ dị là khí thần linh nơi đây lại nồng đậm tới cực điểm.

Tại trung tâm không gian mờ tối có một đài ngọc năm màu to lớn phạm vi mấy dặm. Nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra đài ngọc năm màu không phải cái gì khác, chính là phong ấn ngũ hành.

Chỉ là phong ấn ngũ hành này lớn hơn rất nhiều hai cái mà hắn từng thấy, hoàn toàn không cùng một cấp độ với cái lần trước nhìn thấy.

Ở bên cạnh đài ngọc năm màu, có một cung điện màu đen đứng đó. Cung điện mang khí chất phong cách cổ xưa, không biết trải qua bao nhiêu phong sương và thử thách của năm tháng.

Xung quanh cung điện có một thân hình ngồi khô. Trên thân đã che phủ một tầng bụi dày đặc, cũng không biết ngồi bao lâu mà giống như một pho tượng vậy.

Nếu như không phải có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt trên người bọn họ, có lẽ ai cũng không cho là bọn họ còn sống.

Cũng vào lúc này, mấy thân hình lánh qua, xuất hiện ở cửa cung điện trong nháy mắt. Đó là mấy lão già mặc chiến giáp màu đen, huyết khí trên người đã vô cùng khô nát nhưng uy thế lại không dễ khinh thường.

"Khởi bẩm đại nhân, lúc thuộc hạ tuần tra có kẻ ngoại lai xâm lấn!" Tướng lĩnh cầm đầu mở miệng nói, ngữ khí hơi nghiêm túc, còn lộ ra chút bất ngờ vui vẻ.

Trong cung điện đen kịt, lúc giọng nói này vang lên, hai tia sáng sắc bén từ một góc nào đó bắn ra. Chốc lát, trong cung điện đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa chiếu sáng rực xung quanh không gì bằng.

Tại xung quanh cung điện cũng không ít tu sĩ ngồi xếp bằng, họ nhắm chặt đôi mắt rơi vào trong trạng thái nhập định cấp độ sâu.

Nhưng khi lửa trong cung điện sáng lên, một thân hình đột nhiên mở đôi mắt ra. Có người mờ mịt, có người thiết tha, cũng có người không có biểu hiện gì, ánh mắt và thần sắc mỗi người khác biệt.

"Người nào xông vào?" Trên thủ tọa truyền đến một giọng nói, thuận theo giọng nói truyền đến lại nhìn thấy một nam tử trung niên thân khoác chiến giáp huyết sắc ngồi xếp bằng ở đó.

Trong con ngươi sâu xa của hắn tản ra sự lạnh lẽo đẩy người khác ra ngoài ngàn dặm. Mày sắc rậm, một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra vẻ bá đạo và cương nghị.

Cho dù ngồi ở đó nhưng cả người cũng tản ra uy thế vô song, khiến người ta không thể vượt qua.

"Thuộc hạ không biết, thuộc hạ chỉ bắt được một sợi thần lực khác, lại không có vết tích có thể tìm." Giọng nói của tướng lĩnh ngoài cung điện tiếp tục vang lên.

Nam tử chiến giáp huyết sắc chau mày sắc lại, trong mắt lóe lên sát khí nồng đậm, phun ra một chữ lạnh như băng: "Tìm!"

"Vâng, đại nhân." Tướng lĩnh cung kính gật đầu, sau đó mang theo mấy người kia biến mất.

"Đại nhân, nơi đây lớn như vậy. Nếu quả thật có người xâm nhập, hẳn là không có chỗ có thể trốn mới đúng, đoán chừng là bọn hắn tính sai." Trong cung điện, đột nhiên có người mở miệng nói.

"Không đúng, có một khả năng chúng ta không phát hiện được người xâm nhập." Lại có người nói.

Lời này vừa nói ra, những người khác nhớ ra cái gì đó trong nháy mắt, sau đó không ít người lộ ra vẻ hưng phấn.

"Khả năng duy nhất chính là người xâm nhập lẻn vào trong loạn giới tiểu thời không, mà có thể bị loạn giới tiểu thời không tiếp nhận. Người xâm nhập chắc chắn là người của Tu La điện ta." Hồi lâu, một bậc tu sĩ già kích động nói, ý vị có chút nước mắt lưng tròng.

"Thời gian ngàn năm rồi, thế hệ Tu La điện chủ này cũng nên xuất hiện. Chẳng lẽ thật sự là Tu La điện chủ của thế hệ này sao?"

"Ha ha, chúng ta thủ hộ nơi đây, ròng rã một ngàn năm, rốt cục đã đợi được rồi."

"Lần này, chúng ta tất nhiên đứng trên Thiên Thần phong, tiêu diệt những phản tặc đó, một hơi đuổi dị tộc ra khỏi Chiến Hồn đại lục."

Những người khác cũng vô cùng kích động, trong đại điện lập tức ồn ào, trong lời nói có vẻ hưng phấn.

"Yên lặng!" Đột nhiên, nam tử mặc chiến giáp huyết sắc quát lớn một tiếng. Giọng nói trầm mạnh vang vọng trong đại sảnh, khắp nơi lập tức yên tĩnh lại.

Phần lớn người thấy trong ánh mắt nam tử chiến giáp huyết sắc có chút kính sợ nhưng cũng ít người có chút chậm chạp muốn động.

"Hình Thánh đại nhân, nếu thật là Tu La điện chủ thế hệ này đến đây, chắc hẳn đại nhân nhà ta cũng đã phá phong ấn mà ra. Nếu chúng ta muốn rời đi, vẫn mong đại nhân thành toàn." Một lão già hắc bào phía trước bên trái đại điện nói.

Nếu như Tiêu Phàm nghe thấy hai chữ Hình Thánh, chắc chắn sẽ kinh ngạc không thôi. Tả hộ pháp của Tu La điện không phải tên Hình Thánh sao?

Rất hiển nhiên, nam tử mặc chiến giáp huyết sắc chính là Tả hộ pháp Hình Thánh của Tu La điện đời trước. Những người còn lại tất nhiên chính là bộ hạ cũ của Tu La.

"Du Ảnh, ngươi nói gì vậy, tất cả mọi người đều là người của Tu La điện. Lẽ nào đại nhân nhà ta cũng không cho các ngươi rời đi hay sao?" Không đợi Hình Thánh mở miệng, một nam tử mặc chiến bào huyết sắc khác nói với ngữ khí âm u.

"Là tại hạ chọn sai từ, vẫn mong Hình Thánh đại nhân chớ trách." Lão già Du Ảnh thân mặc hắc bào hơi thi lễ nói.

Hắn không phải kẻ ngốc, nếu như tiếp tục tranh luận, chọc cho Hình Thánh tực giận thì đến lúc đó muốn rời đi càng thêm phiền phức.

Dù sao, bọn hắn là thuộc hạ của Tả hộ pháp Đồ Thiên Thương, giữa hai đại hộ pháp vốn có một chút hiểu lầm.

Chỉ là những người như Du Ảnh lại có chút không cam lòng. Thời gian một ngàn năm này, họ và người của Hình Thánh cùng nhau đợi, trong lòng bao nhiêu người đều có vẻ sợ sệt, rất không có sự thoải mái khi ở cùng đại nhân nhà mình.

Bọn họ có thể rời đi nhanh chóng trong ảo tưởng. Nếu như không phải mệnh lệnh của Tu La điện chủ ngàn năm trước, bọn hắn cũng sẽ không trấn thủ ở chỗ này.

Vẻ mặt Hình Thánh hờ hững, không nhìn ra biểu cảm gì. Đột nhiên mắt của hắn chợt lạnh lẽo, một đường tinh quang lóe ra giống như xuyên thấu cổ điện.

Vẻ mặt những người khác cũng khẽ run, có vài người không nhịn được đi ra ngoài cổ điện.

Thời gian trước đó một lúc, trong không gian có một bọt khí năm màu nổ ra một tiếng. Bên trong một thân hình mặc áo đen hiển lộ ra.

Người kia mở bừng mắt ra, cả mặt mờ mịt đánh giá xung quanh. Khi hắn nhìn thấy đài ngọc năm màu, không khỏi chau mày thành hình chữ xuyên(川).

"Quả thật là một giấc mộng?" Người áo đen tự lẩm bẩm, hắn không phải ai khác, chính là Tiêu Phàm.

Giờ phút này, trong lòng của hắn cực kì không bình tĩnh. Mặc dù hắn đã sớm có suy đoán nhưng hắn không ngờ mọi thứ trải qua trước đó thật sự là một giấc mộng.

Tiêu phàm vẫn có chút không tin. Trong mộng đó, mọi thứ hắn trải qua còn rõ mồn một trước mắt. Hết thảy đều quá mức chân thực, căn bản không giống như là một giấc mộng.

Trong đầu của hắn còn hiện lên gương mặt của Long Vân, Lục Nhất Trần và bọn người Thanh Vân không màng đến tính mạng chết đi, hồi lâu cũng không tan.

Hồi lâu, Tiêu phàm thở sâu bình tĩnh suy nghĩ, nói: "Mặc dù mộng cảnh kia rất chân thực nhưng cũng không phải là không có bất kỳ sơ hở gì. Người của dị tộc không thể nào đến cả Tu La thần dực của Tu La điện chủ chuyên dùng cũng không nhận ra."

Tiêu Phàm thầm tự lắc đầu, đây cũng là một trong nguyên do hắn đã sớm biết thân mình ở trong mộng cảnh đặc thù nhưng muốn từ trong mộng tỉnh lại cũng không đơn giản như trong tưởng tượng,

Nếu như không phải là trong mộng cảnh, cuối cùng hắn và Minh Yểm cùng đến chỗ chết, đoán chừng trong thời gian ngắn hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Nhưng nỗi đau đớn tử vong đó, Tiêu Phàm vẫn rõ mồn một trước mắt, cảm giác đó thật sự là quá chân thực.

"Có lúc tử vong không đáng sợ, nó cũng không phải điểm cuối cùng, mà là một khởi đầu mới." Tiêu Phàm trầm ngâm do dự.

Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt của Lục Nhất Tông và Long Vân, cắn răng nói: "Các ngươi yên tâm, Tiêu Phàm ta nhất định nói được làm được, trục xuất tất cả dị tộc ra khỏi Chiến Hồn đại lục!"

"Bắt lấy hắn!"

Đột nhiên, một tiếng thét thức tỉnh Tiêu Phàm, chỉ thấy mấy thân hình nhanh chóng bay vụt tới chỗ Tiêu Phàm.
Bình Luận (0)
Comment