Vô Thượng Sát Thần

Chương 1689

Con mắt Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn về Huyết Đồ Thập Bát Kỵ với sát khí đằng đằng, nhưng hắn không xuất thủ.

Thực lực của Huyết Đồ Thập Bát Kỵ tuy mạnh, nhưng hiện tại chưa đủ để uy hiếp đến tính mạng của đám người Nam Cung Tiêu Tiêu, nhất là Tử Tinh Lôi thú nhất tộc, hiện tại là cơ hội tốt để bọn chúng mài đao.

"Đa tạ thiếu chủ." Trọc Thiên Hồng kêu lớn, một dải xúc tu cuốn lấy hai Huyết bào nhân hút cạn kiệt huyết khí.

Hiện tại hắn đã khôi phục được bát biến Chiến Thần, muốn khôi phục cửu biến Chiến Thần, cần một lượng cực kỳ lớn huyết khí để đền bù đắp sự thiếu thốn mệnh cách, huyết khí của hai cửu biến Chiến Thần của Chiến Thần điện là vật phẩm bổ sung tốt nhất.

Đám người nghe thấy, lại càng hãi hùng run sợ, chẳng lẽ vừa mới đây, hai người kia thật sự là bị Tiêu Phàm giết chết?

Trọc Thiên Hồng kỳ thực cũng không biết, nhưng hắn có thể đoán được, bởi vì hiện tại hắn cũng nhìn không thấu Tiêu Phàm.

"Hỗn xược!" Bị Kiếm La cuốn lấy khiến tên cầm đầu Huyết bào nhân tức giận khôn nguôi, muốn đẩy lui công kích của Kiếm La, nhưng Kiếm La lại tựa như kẹo da trâu, bám riết lấy hắn không cho hắn bất cứ cơ hội nào.

Vết thương trên người Kiếm La càng ngày càng nhiều, nhưng khí thế lại càng ngày càng dũng mãnh, không có bất kỳ hiện tượng suy yếu.

Tiêu Phàm không thèm đếm xỉa chút nào đến Huyết bào nhân, con mắt của hắn nhìn về phía Chiến Thiên Hạ trên không, sau đó từng bước một đi tới.

Chiến Thiên Hạ bỗng nhiên giật mình, cảm giác như bị một con rắn độc theo dõi, thất kinh một lát rồi đột nhiên thối lui ra xa.

Có điều khi hắn nhìn thấy Tiêu Phàm, đồng tử lại trở nên lạnh băng, trong lòng có chút tủi nhục, mình lại bị Tiêu Phàm dọa cho thoái lui.

Chiến Thiên Hạ nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, muốn nhìn thấu Tiêu Phàm, nhưng Tiêu Phàm tựa như biển cả mênh mông, thâm thúy vô cùng.

"Tiêu Phàm, chết đi!" Lúc này, Chiến Nhiên Nhị đột nhiên đẩy lui Quan Tiểu Thất, xuất hiện phía sau lưng Tiêu Phàm, một kiếm đâm lén Tiêu Phàm.

Phụt một tiếng, trường kiếm xuyên vào cơ thể Tiêu Phàm, tất cả mọi người trừng lớn hai mắt, lộ ra vẻ khó tin.

"Ha ha, xem ra ngươi chỉ có thế mà thôi!" Chiến Thiên Nhị ngông cuồng cười lớn, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

"Lão Nhị, cẩn thận!" Lúc này, Chiến Thiên Nhất ở đằng xa buông tiếng thét lớn.

"Sinh Tử Luân Hồi!"

Một giọng nói ảm đạm vang lên bên tai Chiến Thiên Nhị, nụ cười trên mặt Chiến Thiên Nhị bỗng nhiên cứng đờ.

Lúc này, Tiêu Phàm phía trước hắn đã đột nhiên hóa thành một luồng thần lực bạo tán, không có gì còn sót lại.

"Tàn ảnh?" Con mắt Chiến Thiên Nhị run rẩy, hắn không thể tin đây là giả, hắn vừa mới rõ ràng không thấy Tiêu Phàm rời đi, làm sao có thể biến mất rồi?

Hắn muốn chạy trốn, nhưng mà lúc này, một sự uy hiếp chết người bao phủ hắn, không chờ hắn kịp phản ứng, một đạo kiếm từ ấn đường của hắn đâm ra.

Chiến Thiên Nhị hoàn toàn sửng sốt, trong mắt tràn đầy sợ hãi và không cam lòng, hắn đường đường là cửu biến Chiến Thần, thậm chí ngay cả sức mạnh phản kháng cũng không có.

Lại nghĩ tới trước đó, hai người trong số Huyết Đồ Thập Bát Kỵ tử vong không rõ nguyên nhân, Chiến Thiên Nhị bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, đáng tiếc là đã muộn.

Tất cả việc này, dường như đều xảy ra trong ánh lửa, đám người nhìn thấy Chiến Thiên Nhị bị Tiêu Phàm giết chết, trong lòng cũng không tin.

Nhưng sau khi thân ảnh của Tiêu Phàm hiển hiện, bọn hắn không tin cũng phải tin, không ít người ngẩn ra tại đó, dụi dụi hai mắt.

"Mạnh thật!" Có người sợ hãi thốt lên, giọng nói có chút run rẩy, thực lực đáng sợ như vậy, hoàn toàn khiến bọn hắn thót tim.

Chiến Thiên Hạ nhìn thấy Tiêu Phàm dễ dàng đánh chết Chiến Thiên Nhị, con ngươi cũng không ngừng co rút lại, trong lòng của hắn cực kì không cam lòng, mới bao lâu, Tiêu Phàm đã trở nên đáng sợ như thế rồi?

Thời gian mới hơn một năm mà thôi, lần trước nhìn thấy hắn, Tiêu Phàm mới chỉ là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, mà bây giờ hắn đã có thể sát hại cửu biến Chiến Thần.

Nếu như tiến thêm một bước nữa, chẳng phải là ngay cả mình đều chưa hẳn là đối thủ của hắn?

"Đi!" Chiến Thiên Hạ cắn răng quay người bỏ chạy về phương xa.

Chiến Thần điện người thì chết, người thì trốn, dựa vào hắn cùng Chiến Thiên Nhất thì không có khả năng giết chết Tiêu Phàm rồi, hơn nữa ở đây còn có Chiến Hoàng Thiên cùng bọn người Tử Tinh Lôi thú nữa.

Chiến Thiên Nhất khẽ cắn răng, cũng quay người rời đi, mặc dù hắn rất muốn thay Chiến Thiên Nhị báo thù, nhưng chỉ dựa vào hắn là không có khả năng giết chết Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhìn mấy người rời đi, con mắt trầm xuống, nếu như có thể giết chết Chiến Thiên Hạ cùng Chiến Thiên Nhất, hắn tuyệt nhiên không nói không rằng mà đuổi theo.

Đáng tiếc, mấy người Chiến Thiên Hạ đều là Chiến thần đỉnh phong, những cường giả có Áo Nghĩa viên mãn, bọn hắn muốn đi thì Tiêu Phàm cũng không thể giữ lại.

Thần sắc Chiến Hoàng Thiên đăm chiêu nhìn Tiêu Phàm, hắn thở sâu một hơi, xuất hiện tại nơi cách Tiêu Phàm không xa: "Tiêu Phàm, chuyện lần trước, là tại hạ không phải, Chiến mỗ thật có lỗi."

Tiêu Phàm ngoái nhìn Chiến Hoàng Thiên một cái, không ngờ rằng Chiến Hoàng Thiên trước mặt nhiều người như vậy lại cúi đầu với mình.

"Giữa ngươi và ta vốn không ân oán, có điều, ta thay nhị ca tha thứ cho ngươi rồi." Tiêu Phàm gật đầu nói.

Lần trước chuyện Chiến Hoàng Thiên trắng trợn cướp đoạt Chiến Thiên kích, cũng đúng là Chiến Hoàng Thiên không đúng, nay đối phương thành tâm xin lỗi, Tiêu Phàm có gì mà phải để ý, vả lại hắn cũng không muốn có thêm một kẻ địch như Chiến Hoàng Thiên.

Chiến Hoàng Thiên hít sâu một hơi, trên mặt khẽ mỉm cười: "Đa tạ."

"Tiêu huynh, đa tạ ơn cứu mạng." Dạ Cô U cũng đột nhiên tiến lên, kính cẩn nói với Tiêu Phàm.

Chiến Hoàng Thiên cùng Phong Ngàn Khê thấy thế, trên mặt lộ ra chút biến đổi, bọn hắn không nghờ rằng Tiêu Phàm lại có ơn cứu mạng với Dạ Cô U.

"Việc nhỏ mà thôi." Tiêu Phàm xua tay cười, nhớ tới cảnh tượng mình ném Dạ Cô U vào trong lôi điện bị lôi điện oanh kích, chính hắn cũng rùng mình mà không làm gì được.

Dạ Cô U gật đầu, thoái lui về một bên Chiến Hoàng Thiên, hắn không nói cụ thể sự việc, Chiến Hoàng Thiên cũng không tiện tiếp tục hỏi.

Tiêu Phàm quay đầu, ánh mắt nhìn về Huyết Đồ Thập Bát Kỵ đằng xa

"Tiêu huynh, có cần giúp một tay hay không?" Chiến Hoàng Thiên đột nhiên nói.

"Không cần." Tiêu Phàm lắc đầu, nói: "Một đám rác rưởi mà thôi, không làm nên trò trống gì đâu."

Một đám rác rưởi?

Ba người Chiến Hoàng Thiên nghe vậy, khóe miệng giật lên, đây đều là cửu biến Chiến Thần, trong mắt Tiêu Phàm lại chỉ là một đám rác rưởi.

Phong Thiên Khê liền có chút khó chịu, suýt chút nữa châm biếm, có điều cuối cùng nàng vẫn nhịn được không nói ra.

"Chết!"

Đột nhiên, giọng nói tức giận của Trọc Thiên Hồng truyền đến từ nơi xa, ba xúc tu của hắn trói buộc ba Huyết bào nhân cùng ba con Yêu Huyết Long Báo, ba xúc tu khác mang theo một lượng lớn máu sương.

Ngay sau đó, xúc tu dùng sức kéo một cái, đường đường cửu biến Chiến Thần, ngay cả kêu thảm cũng không kịp kêu lên, đã bị Trọc Thiên Hồng phá tan thành từng mảnh.

Phong Thiên Khê há hốc miệng, kinh ngạc nhìn phía xa, ba cửu biến chiến thần cùng ba con Yêu Huyết Long Báo, lại bị Trọc Thiên Hồng loại bỏ như vậy sao?

Lại nhớ tới câu nói khi nãy của Tiêu Phàm, nàng phát hiện Tiêu Phàm nói không sai, những người này trước mặt bọn họ, xác thực chỉ là một đám rác rưởi mà thôi.

Thần sắc Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, tựa như đã sớm đoán được, những người này còn chưa đủ làm đối thủ của hắn, đối thủ của hắn phải là Chiến Luân Hồi và Dạ Cửu U.

Hơn nữa, hắn cũng biết những cửu biến Chiến Thần này, không phải là ranh giới cuối cùng của bộ lạc Huyết ma, thậm chí tại bên trong bộ lạc Huyết ma, vốn dĩ cũng không là cái gì.

"Công tử, giải quyết luôn đi." Trọc Thiên Hồng khí thế phấn khởi xuất hiện bên cạnh Tiêu Phàm, có vài phần vẻ đắc ý.

"Vẫn còn quá chậm." Tiêu Phàm lắc đầu, khiến Trọc Thiên Hồng sắc mặt ngưng lại, Tiêu Phàm tiếp tục nói: " Phương pháp đánh của ngươi không đúng, mỗi lần xuất chiêu chỉ muốn đánh chết đối thủ, vì sao công kích không thể sắc bén hơn một chút? Phải biết rằng, ngươi là Thần thú chính tông."

Trọc Thiên Hồng không phản bác, ngược lại rơi vào trong trầm tư, trước kia không nghĩ tới vấn đề này, hiện tại nghĩ kỹ lại, Trọc Thiên Hồng lại phát hiện phương diện công kích của mình không đủ.

Giây lát sau, trọc Thiên Hồng tựa như được khai sáng, hít sâu một cái nói: "Đa tạ Thiếu chủ chỉ điểm."

"Ngươi tự mình hiểu ra là được." Tiêu Phàm thản nhiên nói, ánh mắt chú ý tới trận chiến đằng xa.
Bình Luận (0)
Comment