Vô Thượng Sát Thần

Chương 1705

Ầm ầm…!

Chân trời chấn động kịch liệt, Tu La ma ảnh cùng vô số kiếm khí đụng vào nhau, từng vết nứt nẻ dày đặc hư không, khu vực trung tâm của vụ va chạm hóa thành một cái hố đen cực lớn.

Thần lực cuồng bạo cuồn cuộn lan tỏa thiên địa, toàn bộ đám người Hình Thánh bị nguồn sức mạnh này làm cho chấn động đến huyết dịch khắp người sôi trào, lục phủ ngũ tạng đau đớn khôn nguôi.

Hình Thánh, Huyết Vô Tuyệt, Chiến Hoàng Thiên, Kiếm La cùng Du Ảnh mấy người đều kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, bọn họ không nghĩ rằng Tiêu Phàm lại chặn được một đợt công kích này.

Đây chính là phân thân của Thiên Thần, cho dù Chiến Thần đỉnh phong, cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.

Không ít tu sĩ cấp thấp của Huyết Thần Quân bị nguồn thần lực này làm cho chấn thương, đám người này vội vàng thối lui ra phía nơi xa.

"Chặn được rồi sao?" Chiến Thiên Hạ yên lặng nhìn đám người Tiêu Phàm, không dám tin vào mắt mình.

Lần thứ nhất thấy Tiêu Phàm chỉ là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, lần thứ hai đã có thể giết hại cửu biến Chiến Thần, lần thứ ba này đã có thể cùng phân thân của Thiên Thần đối kháng rồi.

Dù là Chiến Thiên Hạ hắn cũng không đủ tự tin xếp ngang hàng với phân thân của Minh Yểm.

Nghĩ đến đây, Chiến Thiên Hạ không khỏi nuốt nước miếng, nếu như lần này Tiêu Phàm còn không chết, lần sau mình không thể đi vây giết hắn được nữa, qua một khoảng thời gian Tiêu Phàm chắc chắn sẽ trở nên càng mạnh hơn.

Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sắc mặt có chút ửng đỏ, đòn công kích vừa rồi đã ngốn hết gần như toàn bộ thần lực, sức mạnh cuồng bạo khiến toàn thân hắn không ngừng run rẩy.

Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, toàn thân Tiêu Phàm đều đang run rẩy.

Lúc trước thi triển Thần Thông Ngự, đối với thần lực của hắn đã tiêu hao quá lớn rồi, nếu như không phải vừa rồi việc chém giết tướng sĩ Huyết Thần Quân đã hấp thụ không ít thần lực, thì đoán chừng ngay cả một kích này cũng không thi triển ra được.

Một kích này miễn cưỡng chặn được công kích của hóa thân Minh Yểm, nhưng một kích sau thì sao?

Mới giao phong, Tiêu Phàm đã thấy được sự đáng sợ của Thiên Thần cảnh, thảo nào nghe đồn Thiên Thần cảnh một khi giận dữ có thể phá thiên địa, đây quả thật không phải là giả.

Nếu như chân thân giáng lâm, đoán chừng cả mảnh thiên địa đều phải rung lên, đồng nghĩa với việc, cường giả Thiên Thần cảnh chắc chắn cũng sẽ bị áp chế rất nhiều.

"Mọi người chuẩn bị chạy trốn cho tốt." Tiêu Phàm truyền âm cho mọi người, có điều tuy mặt ngoài còn duy trì bình tĩnh, nhưng nơi yết hầu, một ngụm máu tươi đang bị hắn nuốt ngược xuống.

Sắc mặt mấy người Hình Thánh hơi đổi một chút, bọn họ biết, Tiêu Phàm đã đến cực hạn, nhưng Huyết Vô Tuyệt lại hiện lên nét kiên quyết, tựa như đang quyết định một vài điều gì đó.

Tuy nhiên, ai trong số mấy người đều không rời đi, giờ này khắc này, đừng nói đi được là có thể đi, bọn họ cũng sẽ không bỏ mặc Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm trông thấy mấy người không nhúc nhích, thần sắc một phen khó xử, chẳng lẽ động thái tiếp theo của mình, dứt khoát vẫn phải ở lại chỗ này?

Vù…

Lúc này, một đạo âm thanh xé gió vang lên, lại một đường huyết hắc sắc kiếm khí từ chín tầng mây bắn xuống, lần này, bất luận là sức mạnh hay là tốc độ, đều cường đại hơn rất nhiều.

Hơn nữa, lần này chỉ nhằm vào Tiêu Phàm, dù là cách xa nhau mấy chục dặm Tiêu Phàm cũng cảm nhận được sự lăng lệ và sắc bén của đường kiếm kia, hắn tuyệt đối không thể địch lại.

"Mau lui lại!" Tiêu Phàm hét lớn, điều hắn có thể làm cũng chỉ được như vậy.

Phía dưới sức ép của nguồn sức mạnh kia, bộ mặt Tiêu Phàm có chút méo mó, làn da bị vô số kiếm khí sắc bén đâm xuyên, máu tươi bắn tung tóe.

Mặc dù kiếm khí kia không nhằm vào mấy người Huyết Vô Tuyệt, nhưng bọn họ cũng tương tự chẳng tốt đẹp gì, y phục trên người bắt đầu vỡ vụn, vết kiếm trên gương mặt hiện ra.

Đạo kiếm mang kia rất nhanh, trong chớp mắt đã xuất hiện ở cách đó không xa, sắc mặt Hình Thánh, Kiếm La, Du Ảnh cùng Chiến Hoàng Thiên hoàn toàn thay đổi, khẽ cắn môi ra sức đi lên phía trước, muốn cùng Tiêu Phàm chia sẻ nguồn áp lực kia.

Đáng tiếc, sức mạnh của bọn họ so với phân thân Minh Yểm chênh lệch quá lớn, hoặc nói là vốn dĩ không cùng cấp độ, mấy người căn bản khó mà tới gần Tiêu Phàm.

Cũng tại lúc này, Huyết Vô Tuyệt đột nhiên mắt lộ ra sắc hận, thở sâu, nhẹ giọng nói: "Di hình hoán vị!"

Chỉ một thoáng, trên người hắn đột nhiên phóng ra từng tia sương đỏ máu, cả thân hình tựa như hóa thành một mảnh sương đỏ.

Hô một tiếng, Huyết Vô Tuyệt bỗng biến mất tại chỗ, cùng lúc đó, đạo huyết hắc sắc kiếm khí kia gầm rít đổ xuống, mặt đất rung động, văng lên vô số bụi bặm.

Từng vệt lớn khe rãnh như là mạng nhện lan tràn hiện ra, hư không đất đá bay tứ tung, loạn cả một vùng.

Hình Thánh với Chiến Hoàng Thiên và mọi người đều bị nguồn sức mạnh cuồng bạo kia đánh bay, trong miệng không ngừng ho ra máu, hiển nhiên, hóa thân của Minh Yểm vì muốn triệt hạ, cũng sử dụng toàn lực.

Mấy người bay ngược ra khoảng cách vài dặm, thân thể liên tục đập vào bên trên những ngọn núi khiến sụp đổ đổ mấy đỉnh núi, sau đó lại va chạm lăn trên mặt đất mấy trăm trượng mới dừng lại.

Mấy người Chiến Hoàng Thiên sắc mặt trắng bệch, chật vật đứng dậy, dáng vẻ vô cùng hoảng loạn, chỉ là dư chấn thôi, vậy mà bọn họ đã không chịu nổi, có thể thấy hóa thân Minh Yểm đáng sợ nhường nào.

Một kích đáng sợ như vậy nhằm vào Tiêu Phàm, Tiêu Phàm còn có thể sống sót sao?

Sắc mặt mấy người lạnh ngắt, bọn họ biết Tiêu Phàm rất mạnh, thủ đoạn để giữ tính mạng cũng rất nhiều, nhưng bọn họ vẫn không tin Tiêu Phàm có thể chịu được một kích hủy diệt này.

"Khụ khụ…" Lúc này, một tiếng ho khan từ bên trong phế tích không xa truyền đến, mấy người Chiến Hoàng Thiên bất giác quay đầu nhìn lại, trông thấy một bóng đen chật vật từ từ đứng dậy.

"Tiêu Phàm?" Chiến Hoàng Thiên kêu lên kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, thân ảnh uể oải kia không nghi ngờ gì nữa chính là Tiêu Phàm.

Hình Thánh, Kiếm La cùng Du Ảnh cũng hoan hỉ vô cùng, bọn họ cũng không ngờ rằng, Tiêu Phàm lại còn sống, dưới công kích của hóa thân Minh Yểm mà hắn vẫn còn sống sao?

"Không đúng, người đứng ở chỗ đó không lẽ là người khác?" Kiếm La bỗng nhiên lấy lại tinh thần, mấy người Chiến Hoàng Thiên cũng nhíu mày.

Bọn họ nhớ rõ, vị trí hiện tại của Tiêu Phàm, phải là Huyết Vô Tuyệt mới đúng, làm sao lại biến thành Tiêu Phàm?

Chỉ một thoáng, mấy người tự nhiên nhìn lại chỗ Tiêu Phàm đứng ban đầu, bầu trời bụi bặm kia cũng ngăn cản không được tầm mắt của mọi người.

Chỉ thấy bên trong mảnh phế tích, một bóng thân ảnh mặc áo bào tím từ từ ngã về phía sau, một mái tóc màu đỏ máu đang bồng bềnh trong hư không, giống như một đám lửa đang khiêu vũ, trên lồng ngực của hắn, có một cái miệng hố cực lớn, ngoại trừ Huyết Vô Tuyệt còn có thể là ai đây?!

Chẳng ai ngờ rằng, tại thời điểm then chốt kia, Huyết Vô Tuyệt lại dùng tính mạng của mình cứu lấy Tiêu Phàm, đổi lại là bọn họ, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Cũng không phải là bọn họ không đủ vĩ đại, mỗi người đều đều có sự ích kỷ, khi thời khắc nguy hiểm đến, đều sẽ theo bản năng bảo vệ lấy chính mình.

Nhưng mà, Huyết Vô Tuyệt lại từ bỏ tính mạng của mình mà cứu lấy tính mạng của Tiêu Phàm, mặc dù ai cũng không biết hắn như thế nào làm được, nhưng hắn quả thực đã làm vậy.

"Sư huynh!" Tiêu Phàm gào thét, dốc hết toàn lực bay về phía Huyết Vô Tuyệt, Tiêu Phàm cũng không ngờ rằng, Huyết Vô Tuyệt đã hi sinh tính mạng để cứu mình!

Mấy cái lắc mình, Tiêu Phàm đã xuất hiện bên cạnh Huyết Vô Tuyệt, không đợi Huyết Vô Tuyệt ngã xuống đất, Tiêu Phàm vội vàng ôm lấy hắn, hai mắt đỏ hoe như máu.

Hắn trợn mắt trừng trừng, tĩnh mạch trên trán nổi cộm, hai hàng huyết lệ rơi xuống, tâm thần khuấy động hòn đá màu trắng, sức mạnh cuồn cuộn chảy vào bên trong thân thể Huyết Vô Tuyệt.

"Sư đệ, sư huynh vẫn rất lợi hại đúng không?" Trong miệng Huyết Vô Tuyệt không ngừng phun ra máu tươi, nhưng lại tràn đầy vẻ cười.

Đã từng có thời gian hắn mạnh hơn rất nhiều so với Tiêu Phàm, nhưng từ sau khi sát vương thí luyện, khoảng cách chênh lệch với Tiêu Phàm càng lúc càng lớn, chỉ có thể theo sau lưng Tiêu Phàm, nhưng trong lòng của hắn một mực không cam tâm.

"Lợi hại, sư huynh lợi hại nhất!" Tiêu Phàm toàn thân run rẩy, không ngừng gật đầu nói.

"Đừng lãng phí sức lực nữa." Huyết Vô Tuyệt lắc đầu, giọng nói cũng càng ngày càng suy yếu, dùng chút khí lực cuối cùng nói: "Sư đệ, ngươi nhất định phải sống sót, có thời gian, giúp ta đi thăm một chút tiểu muội."

Thoại âm vừa dứt, Huyết Vô Tuyệt trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, khí tức càng ngày càng yếu.

"Được, khi trở về đệ liền đi thăm Yêu Nhiêu, sư huynh nhất định không sao cả, đến lúc đó chúng ta cùng đi..." Tiêu Phàm run rẩy nói.

Nhưng mà lời còn chưa dứt, Huyết Vô Tuyệt đã trút hơi thở cuối cùng, sự sống trên cơ thể đã không còn, tuy nhiên trên mặt hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ tươi cười.
Bình Luận (0)
Comment