Vô Thượng Sát Thần

Chương 1707

Minh Yểm gầm thét không thôi, muốn tránh khỏi chém giết của Tu La kiếm, nhưng sức mạnh và tốc độ của Tiêu Phàm không còn kém gì hắn, hơn nữa nhân lúc hắn vẫn chưa sẵn sàng, làm sao có thể để hắn chạy thoát chứ?

"Chết!"

Tiêu Phàm thét một tiếng, đột nhiên, chuyện quỷ quái đã xảy ra, chỉ thấy Tu La kiếm trong tay hắn đột nhiên biến dài mấy chục trượng, mà toàn thân còn đỏ hồng, giống như nhuộm máu.

Kiếm kia dài chừng mười trượng, cũng không phải kiếm mang mấy chục trượng, mà là kiếm thể, kiếm thể chân chính!

Cảnh tượng này, Tiêu Phàm cũng giật nảy mình, mặc dù hắn đã từng thấy không ít Hồn binh có thể biến ảo, nhưng hắn vẫn luôn không biết rằng, Tu La kiếm mà cũng có thể biến hóa lớn nhỏ.

Kiếm thể dài chừng mười trượng, nhìn qua vô cùng đáng sợ, đừng nói một người, ngay cả một ngọn núi cũng có thể bị chém nát như vậy.

Đột nhiên hắn cảm thấy, loại trạng thái hiện tại của Tu La kiếm, mới thật sự là Tu La kiếm.

"Đây là Vương Kiếm?" Minh Yểm kinh ngạc kêu, miệng hơi run lên.

Phải biết rằng, Minh Yểm là Thiên Thần, cho dù là một bộ hóa thân, tâm tính cũng vô cùng kiên nghị, vật có thể làm cho hắn khiếp sợ như vậy, thật không đơn giản.

Chỉ là lời của hắn còn chưa dứt, thì bị Tu La kiếm xé thành mảnh nhỏ, giọng nói chậm rãi tiêu tán trong hư không.

Gần như đồng thời, ở trong một tòa cung điện Huyết Ma bộ lạc, toàn thân Minh Yểm khẽ run lên, con ngươi cũng run rẩy kịch liệt, trong miệng tự lẩm bẩm: "Vương Kiếm, Tu La kiếm kia lại là Vương Kiếm?!"

Lúc này, trong lòng Minh Yểm cực kì không bình tĩnh, Tu La kiếm biến hóa động đến vô số ký ức của hắn.

"Chẳng lẽ lãnh chúa biết chuôi kiếm này là Vương Kiếm?" Minh Yểm híp hai mắt nói, "Nếu thật là như vậy, lẽ nào lãnh chúa là vì Vương Kiếm mà tới thế giới này?"

Ngẫm nghĩ, Minh Yểm vẫn lắc đầu, phủ định cái suy đoán này, hắn cũng có sự hiểu biết nhất định đối với Cửu U Ma Thần, lấy tầm mắt của Cửu U Ma Thần, một thanh Vương Kiếm có lẽ còn chưa đủ để hắn tiến công quy mô một tiểu thế giới.

Phải biết rằng, thời gian trên vạn năm, nếu như là tại Thái Cổ Thần Giới, không biết Huyết Ma bộ lạc đã phát triển đến mức nào rồi.

Như vậy, đoán chừng Dạ Cửu U cũng không có khả năng bị phanh thây trấn phong tiểu thế giới này, vạn năm không có bất kỳ tiến bộ nào.

Nhưng mà, Dạ Cửu U lại lựa chọn ở lại tiểu thế giới này trên vạn năm, nên dự mưu tuyệt đối không chỉ đơn giản là một thanh Vương Kiếm.

Đáng tiếc cho dù Minh Yểm vắt hết óc cũng không thể đoán được ý nghĩ của Cửu U Ma Thần, mà còn, cho dù là hắn bây giờ đã đột phá đến cảnh giới trong truyền thuyết, cũng không dám có bất kỳ ý nghĩ vi phạm đối với Dã Cửu U.

Việc Minh Yểm có thể làm, chính là nén phỏng đoán này vào nơi sâu tận đáy lòng, thật lâu, Minh Yểm híp hai mắt lại, trong mắt lóe lên vẻ hung bạo: "Bất luận như thế nào, Tu La điện chủ cũng phải chết!"

Ở chiến trường, toàn bộ chiến trường hoàn toàn tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều kinh hãi lúc Tiêu Phàm chém giết hóa thân của Minh Yểm, thật lâu không có cách nào lấy lại tinh thần.

Đây chính là Thiên Thần hóa thân, không ngờ lại bị chém giết như thế?

Phải biết, đối với Chiến Hồn đại lục mà nói, Thiên Thần chính là cấm kỵ tồn tại!

Chiến Thần Điện và trái tim của tu sĩ Huyết Thần Quân đều nhảy lên tận cổ họng, con ngươi tràn đầy sợ hãi vô tận nhìn về phía Tiêu Phàm.

"Đi!" Chiến Thiên Hạ là người thứ nhất lấy lại tinh thần, hét lớn một tiếng, không chút do dự hóa thành một luồng ánh sáng hướng phía Vọng Cổ Thiên Đô kích xạ mà đi.

Trái tim của hắn nhảy lên bịch bịch, giống như muốn nổ tung.

Sự cường đại của Tiêu Phàm hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn, ngay cả hóa thân của Minh Yểm cũng có thể chém giết, vậy cái Chiến Thần cảnh viên mãn này của hắn, chẳng phải giống như đưa đồ ăn đến miệng người ta sao?

Nói thật, trong lòng Chiến Thiên Hạ cảm thấy cực kì khó chịu, từ sau khi lần thứ nhất gặp mặt Tiêu Phàm, Chiến Thiên Hạ cảm giác mình nhiều lần vấp phải trắc trở.

Lần thứ nhất gặp mặt liền bị Bắc lão cho mấy cái tát, quả thực là ngay cả sức đánh trả cũng không có.

Về sau dẫn người tiến đánh Nam Vực yếu nhất trong mắt người đời, mấy chục chiếc chiến thuyền, cuối cùng bị người ta một kiếm chém giết, chỉ có mình hắn trốn thoát.

Thậm chí, đây là nhờ vào nguyên nhân đối phương không muốn giết chết hắn, bằng không mà nói, hắn đã sớm mất mạng ở Nam Vực, đó là lần thứ hai vấp phải trắc trở của hắn.

Lần thứ ba thì là lần thứ hai gặp mặt Tiêu Phàm, Tiêu Phàm giết hai cửu biến Chiến Thần, đồ diệt tu sĩ Chiến Thần cảnh mà hắn mang đến, dọa cho Chiến Thiên Hạ rời đi không quay đầu lại.

Mà lần này, ngay cả dũng khí cuối cùng Chiến Thiên Hạ cũng đánh mất, trong đầu chỉ nghĩ là làm sao tiếp tục sống sót.

"Chiến Thiên Hạ, tên này càng sống càng tránh né." Hình Thánh khinh bỉ nhìn Chiến Thiên Hạ chạy trốn nói.

Giờ phút này, Tiêu Phàm chém giết phân thân của Minh Yểm, nhất định thần lực của bản thân cũng tiêu hao tương đối rồi, đâu còn có dư lực đối phó những người khác?

Đây chính là cơ hội tốt nhất để chém giết Tiêu Phàm, đáng tiếc Chiến Thiên Hạ đã không có dũng khí đối mặt với Tiêu Phàm.

Huyết Thần Quân ở xa xa cũng giống như thế, nhìn thấy Tiêu Phàm chém giết hóa thân của Minh Yểm, tất cả nụ cười trên mặt bọn họ đều ngưng kết ở đó, con ngươi nhìn về phía Tiêu Phàm chỉ còn lại sợ hãi.

Chạy!

Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu của tất cả mọi người, rất nhanh liền có người biến thành hành động.

Nhưng Tiêu Phàm cũng không định buông tha bọn hắn, bây giờ đúng là thần lực của hắn còn lại không nhiều, nhưng hắn có được Tu La kiếm.

Chỉ cần có sinh mệnh, Tu La kiếm liền có thể liên tục không ngừng bổ sung thần lực cho hắn.

Quả nhiên, Tiêu Phàm lại động thủ, Tu La kiếm trong tay hắn thôi thúc khôi phục lại lớn nhỏ như cũ, sau đó Tu La Thần Dực giương ra, giống như sói đói nhào vào bầy cừu, bắt đầu đại sát thảm sát.

Huyết Thần Quân đã bị Tiêu Phàm dọa cho sợ vỡ mật, đại bộ phận ngay cả sức phản kháng đều không có, chỉ nghĩ làm sao để chạy trốn, đâu còn là đối thủ của Tiêu Phàm nữa.

Tiêu Phàm thúc giục Tu La kiếm, kiếm khí tung hoành, những nơi đi qua, khắp nơi đều là mưa máu, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt, nơi này nghiễm nhiên trở thành Tu La Địa Ngục.

Đây cũng không phải là chiến đấu, mà là tàn sát từ một phía, máu tươi nhuộm đỏ bầu trời, khí của máu tanh tràn ngập mỗi một ngóc ngách.

"Giết!" Kiếm La quát to một tiếng, cũng xông vào bên trong Huyết Thần Quân, hắn lĩnh ngộ Sát Lục Áo Nghĩa, vừa vặn nhờ vào đó bắn vọt, có lẽ có thể cảm ngộ được một vài thứ mới.

Ngay sau đó, Hình Thánh, Chiến Hoàng Thiên cùng Du Ảnh cũng xông vào bên trong Huyết Thần Quân, trước đó chính là bọn hắn chạy trốn, mà bây giờ, bọn hắn lại trở thành thợ săn, Huyết Thần Quân biến thành con mồi.

Ai cũng không ngờ tới chuyện sẽ chuyển biến nhanh như vậy! Ai cũng không ngờ tới, Huyết Thần Quân cũng có một ngày bị người ta đuổi giết tàn sát!

Mọi thứ ở đây, tất cả nguyên nhân đều bởi vì Tiêu Phàm đã chém giết hóa thân cuả Minh Yểm, hoàn toàn dọa sợ lá gan của Huyết Thần Quân.

"Đều chết cho ta!"

Tiêu Phàm nhe răng trợn mắt, trong tim của hắn bây giờ chỉ còn lại giết chóc, giết bọn tạp chủng này, báo thù cho Huyết Vô Tuyệt đã chết.

Chỉ là một bộ hóa thân của Minh Yểm, đâu đủ đền mạng cho Huyết Vô Tuyệt?

Ngay cả Tiêu Phàm cũng không nhận ra, cùng với sự chém giết người ngày càng nhiều của hắn, Tu La thần lực trong cơ thể hắn chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều.

Tu La Kiếm trong tay không giết mà như là hút lấy máu tươi và thần lực của tu sĩ Huyết Thần Quân, toàn thân đạt được tinh hồng bên ngoài, xinh đẹp vô cùng.

Ròng rã một canh giờ, lúc này mấy người Tiêu Phàm mới dừng lại, bảy tám trăm Huyết Thần Quân, bị bọn hắn chém giết hơn phân nửa, mặt đất khắp nơi đều là thi thể, biến thành một mảnh Tu La trường.

Quỷ dị chính là, tất cả máu tươi của những người này đều bị nuốt sạch, biến thành thây khô.

Áo bào rách vụn của Tiêu Phàm đã sớm ướt đẫm, tóc dài còn lờ mờ máu tươi nhỏ xuống, hắn đã biến thành hình dáng vốn có, nhưng nhìn qua so với Tu La càng thêm đáng sợ, khủng bố.

Ở quanh người hắn, khí huyết cuồn cuộn lượn lờ, nhiếp nhân tâm phách.

Bốn người Hình Thánh, Kiếm La, Chiến Hoàng Thiên cùng Du Ảnh đứng cách Tiêu Phàm không xa, bọn hắn cũng bị sát khí và huyết khí quanh thân Tiêu Phàm làm cho khiếp sợ.

Thật lâu, lúc này Tiêu Phàm mới bình tĩnh lại, nhìn thi thể khắp nơi, cuối cùng ánh mắt nhìn về hướng chính bắc, lạnh giọng nói: "Sư huynh, ngươi yên tâm, một ngày nào đó, ta sẽ đích thân vặn đầu Minh Yểm xuống."
Bình Luận (0)
Comment