Vô Thượng Sát Thần

Chương 1710

Tiêu Phàm chậm rãi nhìn không gian bí cảnh bị phá thành từng mảnh nhỏ, không khỏi thở dài, một vùng không gian bí cảnh, không ngờ lại bị hủy như thế.

Phải biết rằng, cho dù lấy sức mạnh bây giờ của hắn, muốn phong tỏa một vùng không gian bí cảnh cũng không làm được, cứ tuỳ tiện hủy một vùng không gian bí cảnh như thế, điều này quả thực quá lãng phí.

Có điều nghĩ một chút cũng là bình thường, hủy một vùng không gian bí cảnh, nhóm người mình vẫn sống tiếp, đã rất khó được rồi.

Thử hỏi trong thiên hạ, có mấy người có thể ở thất biến Chiến Thần mà ngăn cản được một kích của Thiên Thần?

Đã đủ để Tiêu Phàm hắn kiêu ngạo rồi!

"Đúng rồi, không phải Trọc Thiên Hồng đã nói, sau khi không gian bí cảnh vỡ vụn, có thể dung nhập nó vào trong tiểu thiên địa sao?" Tiêu Phàm suy nghĩ một chút, trong mắt bỗng lóe lên một tia sáng.

Trước kia hắn còn đang suy nghĩ làm sao dung nhập hai cái không gian bí cảnh trên người mình vào tiểu thiên địa đây, hiện tại không gian bí cảnh này vỡ vụn rồi, lực phong ấn cũng bị giải trừ, chẳng phải là cơ hội tới rồi sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Phàm có chút vui mừng, Minh Yểm giết mình không thành, chẳng phải là biến thành trợ giúp mình sao?

Thân hình lóe lên, Tiêu Phàm bỗng nhiên biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lại, đã là ở bên trong phế tích Thần Kiếp Địa, cùng hắn xuất hiện còn có Chiến Hoàng Thiên cùng mấy người Hình Thánh.

Khi mấy người nhìn thấy chung quanh, không khỏi hít một hơi lạnh.

Giờ phút này, chỗ bọn hắn ở là một màu đen kịt trong vực sâu, linh hồn lực quét qua, bốn phía bụi bặm tràn ngập, đất đá lăn xuống, tảng đá ở dưới chân bọn hắn cũng nhanh chóng rơi xuống phía dưới vực sâu.

Mấy người chỉ kịp vội vàng phản ứng, sau đó nhanh chóng lao về phía không trung, thời gian mấy hơi thở, bốn người đã xuất hiện ở hư không cao mấy chục dặm.

Từ hư không quan sát phía dưới, sắc mặt của mấy người cứng ngắc ở đó, lúc này bọn hắn mới phát hiện, chỗ bọn hắn vừa mới rơi xuống, chỉ là một cái khe hở nhỏ trên mảnh đại địa bừa bộn này mà thôi.

Không, nói đúng hơn, là một cái hang của khe rảnh lớn, chỉ là hang này so với hơn mấy ngàn vạn dặm xung quanh mà nói, tỏ ra rất nhỏ bé.

"Đây là một kích của Thiên Thần?" Kiếm La kinh hãi vô cùng, tròng mắt không ngừng rung động.

Vẻ mặt của Chiến Hoàng Thiên và Du Ảnh cũng chẳng tốt đẹp gì, uy lực của Thiên Thần, hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của bọn hắn, đây đã là tương đương với hủy thiên diệt địa rồi.

Có lẽ, đây vẫn chỉ là một kích tùy ý mà thôi, nếu như toàn lực ứng phó, chẳng phải là có thể đánh nát khu cổ địa này?

Mấy người không tiếp tục nghĩ nữa, nhưng trên thân mỗi người đều tràn đầy khát vọng đối với thực lực, dù là Hình Thánh cũng không ngoại lệ.

Chỉ cần thực lực bản thân đủ mạnh, đối mặt Thiên Thần thì có gì sợ?

Rất nhanh, mấy người lấy lại tinh thần, cảm kích nhìn Tiêu Phàm, trong lòng càng vô cùng kinh ngạc, bọn hắn không ngờ, Tiêu Phàm lại thật có thể đưa theo bọn hắn sống tiếp.

Giờ khắc này, trong ánh mắt Hình Thánh nhìn Tiêu Phàm có một ý vô cùng kính trọng, hắn không còn dám khinh thường thực lực của Tiêu Phàm nữa.

Bởi vì căn bản hắn cũng không có tư cách khinh thường Tiêu Phàm, chí ít, hắn không thể nào sống sót dưới một kích của Thiên Thần.

Mấy người ở đây, ngoại trừ Tiêu Phàm ra, những người khác đều không thể làm được.

"Lần này không giết chết ta, ngươi sẽ không có cơ hội nữa." Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, thở sâu, trong lòng cực kì tự tin nói.

Tập trung ý chí, Tiêu Phàm liền bắt đầu bận rộn, một bộ linh hồn phân thân xuất hiện ở bên trong không gian bí cảnh của Vạn Thánh Dược Các, thông với tiểu thiên địa bắt đầu hấp thu mọi thứ bên trong không gian bí cảnh.

Tiêu Phàm có thể cảm giác được rõ ràng, tốc độ của tiểu thiên địa đang tăng lớn đáng sợ, không ngờ so với tốc độ tăng trưởng mà hắn đột phá một cảnh giới nhỏ còn nhanh hơn nhiều.

Hắn không ngờ, luyện hóa không gian bí cảnh lại có lợi ích lớn như vậy, có thể làm cho không gian bí cảnh nhanh chóng trưởng thành như thế.

"Tiểu thiên địa, thật đúng là thứ kỳ diệu." trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc nói.

Tiêu Phàm chưa hề nghĩ tới, trong cơ thể mình lại có thể nắm giữ một tiểu thế giới, hơn nữa sức mạnh bên trong tiểu thế giới này đều do hắn điều khiển.

Hiện tại Tiêu Phàm nếu như điều động sức mạnh của tiểu thiên địa thì Chiến Thần cảnh đỉnh phong đều không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng ánh mắt của Tiêu Phàm có lẽ sớm đã là siêu việt Chiến Thần cảnh rồi, thậm chí, Chiến Hồn đại lục cũng chưa hẳn là cực hạn của hắn.

Đương nhiên, Tiêu Phàm có được tiểu thiên địa, cũng có vấn đề của mình, ví như hắn căn bản không biết người có được tiểu thiên địa phải làm sao mới có thể phát triển nhanh hơn.

Tiểu thiên địa đúng là có thể đảm đương mệnh cách của mình, gánh chịu sức mạnh của Thiên Thần sao?

Nếu như nói, Chiến Hồn đại lục còn có người có thể cùng hắn nghiên cứu thảo luận tiểu thiên địa, vậy cũng chỉ có Hề lão, trong lòng Tiêu Phàm âm thầm quyết định, sau này gặp gỡ Hề lão, nhất định phải lĩnh giáo một phen, có lẽ Hề lão biết cũng không chừng.

"Điện chủ, chúng ta vẫn nên rời đi trước thì hơn?" Hình Thánh hiếm khí mở miệng nói chuyện, một tiếng điện chủ này đã gọi tâm phục khẩu phục.

Bất luận là Tiêu Phàm vì đại cục, vì tâm tình huynh đệ, hay là bản thân hắn có sức mạnh, cũng đã khiến cho Hình Thánh công nhận người điện chủ Tiêu Phàm này.

"Rời đi trước." Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói, hắn vừa mới đúng là ngăn cản một kích của Thiên Thần, thế nhưng hắn đã dùng một cái không gian bí cảnh đổi lấy.

Hiện tại ở trên người hắn chỉ có không gian bí cảnh Tu La điện kia nữa, cũng không muốn tiếp tục lãng phí ở trên người Minh Yểm.

Cái không gian bí cảnh này, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ không phá hỏng, dù sao, đây chính là át chủ bài có thể cứu hắn một mạng trong tay cường giả Thiên Thần cảnh.

Lời vừa dứt, bỗng nhiên năm người liền đạp không bay lên, sức mạnh của màn ánh sáng màu máu phong tỏa thiên địa đã tản đi, lấy thực lực của bọn hắn, sức mạnh trói buộc của Thần Kiếp Địa đã không làm gì được bọn họ.

Về phần không gian bí cảnh Vạn Thánh Dược Các, Tiêu Phàm giao cho linh hồn phân thân của mình đi luyện hóa là đủ rồi, hắn còn có việc của mình phải làm, mà lại cũng không phải một thời gian ngắn có thể luyện hóa thành.

Tiêu Phàm hiện tại cuối cùng cũng đã hiểu rõ vì sao Đế Thương lúc ấy cảm thán vận khí của hắn tốt, hắn có được năng lực phân liệt của linh hồn, mỗi giờ mỗi khắc đều có thể tu luyện và lĩnh ngộ.

Linh hồn phân thân càng nhiều, thời gian hắn có được càng nhiều, có bao nhiêu cái linh hồn phân thân, thì có được gấp bấy nhiêu lần thời gian người khác.

Sau nửa ngày, mấy người Tiêu Phàm xuất hiện ở bên trong vô ngần hắc ám, Thần Kiếp Địa giống như một ngôi sao, ở trong tầm mắt của bọn hắn càng ngày càng nhỏ.

"Lão đại bọn họ hẳn là cũng du đãng ở trong hư không vô ngần." trong lòng Tiêu Phàm thầm nghĩ, quét mắt tứ phương, muốn tìm kiếm bóng dáng của bọn Lăng Phong.

Đáng tiếc, chủ định này khiến hắn thất vọng rồi, trong hư vô này, ngay cả một vùng đất cổ xưa cũng tỏ ra rất nhỏ bé, càng huống chi là người?

Nhưng Tiêu Phàm tin tưởng, bọn Lăng Phong nhất định có thể bình yên trở lại Chiến Hồn đại lục, dù sao, đại bộ phận bọn hắn đều là Chiến Thần cảnh.

Tốc độ của mấy người rất nhanh, đột phá đến chiến Thần cảnh, ở trong mắt bọn họ, trong hư không tiến bộ nhanh đã là một chuyện bình thường hiếm có.

Phi nhanh nửa canh giờ thời gian, Tiêu Phàm thở dài, hắn biết, muốn gặp gỡ bọn Lăng Phong ở trong hư vô, là không thể nào.

Giờ phút này, đã có thể lờ mờ nhìn thấy tận cùng hư vô, có một ngôi sao to lớn màu xanh lam.

"Kia là Chiến Hồn đại lục? Chúng ta lại trở về!" Du Ảnh nhịn không được hét lớn.

Bọn hắn thủ hộ tại cửa vào Tinh Không Cổ Lộ hơn ngàn năm, hiện tại rốt cục lại có thể đặt chân lên mảnh đất mà mình đã sinh ra và lớn lên một lần nữa, điều này làm sao có thể khiến bọn hắn bình tĩnh chứ?

"Trở về!" Hình Thánh cũng bối rối nói ra, đáy mắt kích động khó kìm nén.

Kiếm La càng không ngoại lệ, nhưng trong khoảng thời gian đi theo Tiêu Phàm đến nay, Kiếm La cũng xảy ra biến hóa rất lớn, trước kia hắn là một thanh kiếm vô cùng lăng lệ, xuất kiếm tất sát người.

Mà bây giờ, Kiếm La đã biến thành một thanh nội liễm kiếm, đả thương người giết người chỉ ở trong ý niệm của hắn.

"Tốc độ trở về như vậy quá chậm." Chỉ có Tiêu Phàm nhíu mày, hoàn toàn không có bất kỳ sự kinh ngạc vui mừng gì, ngược lại thần sắc có chút ngưng đọng.
Bình Luận (0)
Comment