Vô Thượng Sát Thần

Chương 1718

Tiêu Phàm cảm nhận được thái độ của những tướng sĩ thủ thành này, trong lòng hắn bỗng nhiên thấy lo lắng, thần sắc cũng dần trở lên lạnh lùng.

Mặc dù hắn không hy vọng Sở gia gặp nạn, nhưng khả năng này là rất lớn, rõ ràng Thần Dược Thánh Thành đã rơi vào trong tay Chiến Thần điện, nếu không những kẻ này sẽ không dám phách lối như thế.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, giết bọn hắn.” Tên đội trưởng nổi giận gầm lên một tiếng, dẫn đầu nhào về phía Tiêu Phàm, những người khác cũng không chút do dự xông tới.

“Giết tới đi.” Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn những tướng sĩ này, trực tiếp đi về phía cửa thành.

“Tên này sẽ không phải là một tên đần chứ? Chẳng lẽ hắn không biết Thần Dược Thánh Thành đã bị Chiến Thần điện tiếp quản sao? Hắn lại dám cùng tướng sĩ Chiến Thần điện đối kháng!”

"Trên người hắn căn bản không có chút khí tức hồn lực nào, chắc chỉ là một người bình thường, người bình thường sao lại cần đến mười Chiến Đế cảnh cường giả liên thủ công kích!"

“Ngay cả gia chủ của Sở gia cũng không dám đến Thần Dược Thánh Thành phách lối, tiểu tử này coi mình là Chiến Thần à.”

Rất nhiều Tu Sĩ thấp giọng châm chọc, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm như đang nhìn một người chết, theo bọn họ nghĩ, hai người Tiêu Phàm nhất định phải chết.

Cũng đúng lúc này, công kích của mười mấy tướng sĩ đã tới gần Tiêu Phàm, trên mặt tên đội trưởng kia lộ ra vẻ dữ tợn.

Nếu như những người này thực sự là người của Sở gia, giết chết bọn hắn rồi sau đó cắt đầu của bọn hắn mang đi chắc chắn có thể nhận được không ít ban thưởng.

Phụt phụt ~

Nhưng ý nghĩ vừa dứt, tên đội trưởng kia lại phát hiện thân thể hắn không thể động đậy, mấy người bên cạnh hắn đột nhiên hóa thành máu tươi bắn ra tung tóe.

Không đợi hắn lấy lại tinh thần, hồn lực trong thân thể hắn đột nhiên trở nên không ổn định, bắt đầu điên cuồng cuồn cuộn.

“Không!” Tên đội trưởng trợn to hai mắt, trong lòng gào thét, đáng tiếc, thân thể của hắn đã không nghe lời hắn, bỗng nhiên nổ tung.

Tất cả những thứ này xảy ra trong thời gian một hơi mà thôi, mười mấy cường giả Chiến Đế cảnh, chết đến mức không thể chết thêm.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn về phía Tiêu Phàm và Kiếm La, đây chính là cường giả Chiến Đế, thế mà không đỡ được một chiêu.

Hơn nữa, y phục của Tiêu Phàm và Kiếm La vẫn sạch sẽ vô cùng, không bị dính vết máu nào.

Nếu như bọn hắn biết rõ thực lực của Tiêu Phàm và Kiếm La, chắc sẽ bình thường trở lại.

Đừng nói những người này chỉ là Chiến Đế cảnh, cho dù là như Chiến Thánh cảnh, thậm chí là Chiến Thần cảnh thì như thế nào, bọn chúng vẫn khó thoát khỏi cái chết.

Tiêu Phàm cùng Kiếm La có thể nháy mắt giết chết Chiến Thánh cảnh đỉnh phong dù cách xa mấy ngàn dặm, huống chi chỉ chém giết mấy tu sĩ Chiến Đế cảnh trong khoảng cách gần như vậy?

“Bọn họ là ai?” Sau khi hai người Tiêu Phàm rời đi, mới có người lấy lại tinh thần, nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, trong đầu vẫn có chút sợ hãi.

Cũng đúng lúc này, bên trong một gian tiểu viện cực kỳ lịch sự tao nhã ở tòa phủ đệ phồn hoa nhất Thần Dược Thánh Thành, trên ghế bành trong sân có một lão giả mặc áo bào đen lưng còng đang nằm.

Nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy người này, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, bởi vì lão giả lưng còng này không phải ai khác, chính là Chiến Thiên Hạ.

Thời gian Chiến Thiên Hạ rời khỏi Thần Kiếp Địa cũng mới ba bốn ngày, vậy mà nhanh như vậy hắn đã xuất hiện ở Thần Dược Thánh Thành, chẳng lẽ hắn cũng dùng toàn lực để tới đây giống Tiêu Phàm?

“Haizzz, xem ra ta đã hoàn toàn bị Điện Chủ từ bỏ, thế nên ngài mới phái ta tới nơi này ứng phó với Sở gia đang sống dở chết dở, trùng trùng nguy hiểm.” Chiến Thiên Hạ thở dài một hơi, trên mặt lộ ra thần sắc không cam lòng.

Đáng tiếc hắn chẳng thể làm gì, lần thứ nhất hắn được phái đi hủy diệt Độc Cô gia tộc, cuối cùng chẳng những Độc Cô gia tộc không bị hủy diệt, mà hắn còn mất đi Luyện Tâm tháp.

Thậm chí, nếu như không phải Chiến Luân Hồi dùng Áo Nghĩa phân thân ra tay cứu giúp, có lẽ chính hắn cũng đã lưu tại Độc Cô gia tộc Cổ Thành.

Về sau hắn lại được phái dẫn đại quân đến nhất thống Nam Vực, vốn nghĩ là mọi việc sẽ thuận lợi, nhưng mấy vạn quân sĩ do hắn dẫn đầu tất cả đều một đi không trở lại, chôn thây ở Nam Vực.

Chuyện này khiến Chiến Thiên Hạ bị đả kích rất lớn, nhưng Chiến Luân Hồi vẫn không từ bỏ hắn, phái hắn đến Thần Kiếp Địa trấn thủ, thuận tiện hợp tác để giết chết Tiêu Phàm.

Nhưng chẳng những hắn không giết chết được Tiêu Phàm, ngược lại còn bị Tiêu Phàm dọa chạy mất dạng.

Nếu không phải Chiến Luân Hồi muốn rút lực lượng ở Thần Kiếp Địa về, Chiến Thiên Hạ cũng theo đó mà rời khỏi Thần Kiếp Địa, có lẽ hiện tại hắn đã chết tại Vọng Cổ Thiên Đô.

Trở lại Chiến Hồn đại lục, Chiến Thiên Hạ vốn còn muốn thể hiện mình một phen, thế nhưng cuối cùng hắn lại bị Chiến Luân Hồi phái tới Thiên Vực để hủy diệt Sở gia.

Cổ tộc Sở gia bị Chiến Thần Điện công kích liên tục nửa năm, tổn thất nặng nề, nguy cơ sớm tối, bây giờ lại có trận pháp bao vây, xem ra thời gian chẳng bao lâu nữa, Sở gia sẽ tự động diệt vong.

Chiến Thiên Hạ thà để Chiến Luân Hồi phái hắn đi chiến đấu ở bốn phương trời, cũng không muốn tử thủ ở nơi này, bởi vì nếu như hắn đánh hạ được Sở gia, công lao này cũng không thuộc về hắn, nhưng nếu không thể tiêu diệt Sở gia, thì mọi tội lỗi sẽ đổ lên đầu hắn.

Chiến Thiên Hạ hoàn toàn nghĩ không ra, tại sao mấy năm này hắn lại xui xẻo như vậy, chẳng lẽ thực sự là thực lực của hắn không đủ sao?

“Phó Điện Chủ, ngài cứ yên tâm đi, sau khi Sở gia hủy diệt, Điện Chủ chắc chắn sẽ gọi ngài trở về.” Sau lưng Chiến Thiên Hạ vang lên một tiếng nói, chỉ thấy một thanh niên khoác áo bào trắng đi tới.

Nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy bạch bào thanh niên này, có lẽ sẽ rất kinh ngạc, bởi vì hắn chính là Lạc Vũ Lạc.

"Hi vọng là thế." Chiến Thiên Hạ khoát khoát tay, lơ đễnh nói.

Hắn biết rất rõ những chuyện đang xảy ra, nhiệm vụ của hắn cứ liên tiếp thất bại, hắn muốn được Chiến Luân Hồi tán thành một lần nữa, cũng không phải chuyện dễ dàng.

“Phó điện chủ, có lẽ rất nhanh ngài sẽ có một cơ hội.” Lạc Vũ Lạc cười cười nói.

"Cơ hội gì?" Ánh mắt Chiến Thiên Hạ khẽ sáng lên.

Lạc Vũ Lạc ngừng một chút rồi nói: "Sau khi những Cổ Tộc khác bị hủy diệt, nhất định chúng ta sẽ tập trung đối phó với Nam Vực, đến lúc đó, Phó điện chủ chắc chắn sẽ được điều đi qua, liên thủ với những đại nhân khác để nhất thống Nam Vực.

Trong số những người này, địa vị của Phó điện chủ là cao nhất, bọn hắn chắc chắn không thể chống lại mệnh lệnh của ngài, đến lúc đó ngài hoàn toàn có thể dùng lực lượng của bọn hắn để diệt Nam Vực, để bản thân lật ngược lại đươc tình thế."

“Ha ha, tiểu tử ngươi coi như thông minh, không uổng công bản điện chủ coi trọng ngươi, có lẽ ngày này sẽ không xa.” Chiến Thiên Hạ đột nhiên cười lên.

“Đa tạ Phó điện chủ có công bồi dưỡng, tất cả những gì thuộc hạ có, đều là công lao của Phó điện chủ.” Lạc Vũ Lạc mỉm cười, cung kính nói.

Chiến Thiên Hạ nở nụ cười, sau đó đột nhiên lạnh lẽo nói: “Xem ra, ta phải cố gắng chờ cơ hội hủy diệt Sở gia, đừng để đến thời điểm tốt lại bỏ lỡ.”

“Thuộc hạ không cho rằng như vậy.” Trong lòng Lạc Vũ Lạc cảm thấy nặng nề, sâu trong đáy mắt lóe ra quang mang khác thường, vội vàng nói.

“A?” Nếu là bình thường, có người phản đối mình, Chiến Thiên Hạ đã sớm nổi giận, nhưng lần này, hắn lại bình tĩnh lạ thường.

“Phó điện chủ, ta biết ngài có thù với Tiêu Phàm, thuộc hạ cũng hận không thể giết hắn, diệt Sở gia, nhưng ngài cũng biết rõ, lần này điều ngài đến đây để đối phó Sở gia, nói thật, coi như diệt được Sở gia, công lao này cũng không thuộc về ngài.” Lạc Vũ Lạc hít sâu một cái nói, sợ làm cho Chiến Thiên Hạ tức giận.

“Tiếp tục nói!” Mặc dù trong lòng Chiến Thiên Hạ vô cùng khó chịu, nhưng lời nói của Lạc Vũ Lạc lại là nói nỗi lòng của hắn.

"Thuộc hạ to gan, còn mong Phó Điện Chủ tha tội." Nhìn thấy Chiến Thiên Hạ không tức giận, Lạc Vũ Lạc cũng biến thành lớn mật: "Nếu như ngài vội vã hủy diệt Sở gia, đến lúc đó điện chủ sẽ lại điều ngài đến địa phương khác, có lẽ cũng là một nơi như ở đây, moi công lao này đều không thuộc về ngài.

Nếu ngài làm như vậy thì người được lợi nhất chính là những đại nhân khác, bọn họ sẽ có đủ thời gian để đối phó Nam Vực, đến thời điểm đó ngài sẽ không có cơ hội gì, cho nên thuộc hạ cảm thấy, phải tiêu diệt Sở gia, nhưng thời cơ ra tay phải chuẩn, chí ít không phải hiện tại."

Chiến Thiên Hạ nghe vậy, thỉnh thoảng gật đầu, sau đó đột nhiên cười rộ lên, kích động nói: “Tiểu tử ngươi nói không sai, làm lợi cho người khác, còn không bằng chậm rãi ở chỗ này cùng bọn hắn giằng co, không cần bao lâu, bản điện chủ sẽ lại được Điện chủ đại nhân trọng dụng một lần nữa!”

“Báo!” Vừa dứt lời, một tiếng hét lớn đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến.
Bình Luận (0)
Comment