Vô Thượng Sát Thần

Chương 1724

Chiến Thiên Hạ chạy trốn, Tiêu Phàm cũng biết đó là sự phiền toái rất lớn. Bởi vì sự tồn tại của mệnh kiếp kỳ lạ gắn liền vận mệnh của hai người lại với nhau. Bất luận đi đâu, hai người đều sẽ trở thành kẻ thù.

Đương nhiên, Tiêu Phàm cũng nghĩ đến nhiều hơn. Nếu như Chiến Thần điện dùng điểm này để mai phục hắn, vậy thì không thể bớt một chút phiền toái rồi.

Nếu như có thể, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ không buông tha Chiến Thiên Hạ.

Tiêu Phàm thầm tự lắc đầu trong lòng. Bây giờ lo lắng những việc này cũng không có ý nghĩa gì, việc khẩn cấp trước mắt là giải quyết chuyện của Sở gia.

Nếu đã khống chế bát biến Chiến Thần Vũ Nhược Phong kia đương nhiên phải lợi dụng cho tốt.

"Kiếm La, tìm truyền tống trận, sau khi phá hủy hãy đến tìm ta." Tâm tư Tiêu Phàm bình tĩnh lại, mở miệng nói.

Đây là tin tức hắn từ trong ký ức của Vũ Nhược Phong có được. Sở dĩ Chiến Thiên Hạ có thể đuổi tới Thần Dược Thánh Thành nhanh như thế là bởi vì sự tồn tại của truyền tống trận.

Trong lòng Tiêu Phàm cũng nghi ngờ, có thể bố trí truyền tống trận cỡ lớn như thế tất nhiên là Hồn Điêu sư cấp Truyền Kỳ trở lên. Như thế xem ra Chiến Thần điện cũng có không ít Hồn Điêu sư.

Nếu như có được Hồn Điêu sư cấp Thủy Tổ, vậy thì càng thêm phiền toái rồi.

"Dạ, Điện chủ." Kiếm La gật đầu nói, linh hồn lực đã thả ra.

"Mặc dù truyền tống trận được che dấu nhưng tám chín phần mười có thể ở trong vòng 100 dặm quanh đây." Tiêu Phàm lại bổ sung một câu.

Lập tức nhìn kĩ nhóm người phía dưới một chút, Tiêu Phàm dẫn theo Vũ Nhược Phong xông thẳng đến Cổ Thành Sở gia, Kiếm La cũng bắt đầu tìm kiếm ở xung quanh.

"Người đó chính là Tu La điện chủ Tiêu Phàm, thật mạnh!"

"Đúng vậy, Phó điện chủ Chiến Thần điện cũng bị đánh chạy đi rồi. Ta nghe nói trước đó một năm, hắn vẫn chỉ là Chiến Thánh cảnh, sao bây giờ lại lớn mạnh như thế rồi?"

"Đây chính là Tu La điện chủ trong truyền thuyết, hắn lớn mạnh còn cần lý do sao? Người có thể trở thành Tu La điện chủ, không mạnh mới là lạ."

"Rời khỏi nơi này trước đi, ta thấy Thần Dược Thánh Thành rất nhanh lại không thể thiếu một trận chiến đấu, Chiến Thần điện không thể buông tha bọn họ như thế."

Tiêu Phàm rời đi, tu sĩ phía dưới Thần Dược Thánh Thành vẫn vô cùng chấn động. Bóng lưng cao to kia in dấu trong đầu của họ, thật lâu cũng không hề biến mất.

Sau đó rất nhiều người hoàn hồn lại, bắt đầu bay ra ngoài Thần Dược Thánh Thành. Dù sao nơi này không phải nơi an toàn. Cho dù là đường núi hoang vu cũng an toàn hơn Thánh Thành này rất nhiều.

Sau hồi lâu, Tiêu Phàm và Vũ Nhược Phong đến bên ngoài Cổ Thành của Sở gia, nhìn màn phía xa, lông mày Tiêu Phàm chau lại lần nữa.

Chỉ thấy một tòa thành trì mênh mông nằm ở trên đất cổ của Sở gia. Phía trên Cổ Thành bao phủ từng tầng ánh sáng màu tím. Màn ánh sáng màu tím chuyển động, tản ra một luồng khí tức khiến người ta sợ hãi, đan xen lôi điện lực.

"Ầm!" Tiêu Phàm vừa đạp lên đất cổ của Sở gia. Trên màn ánh sáng màu tím đột nhiên rơi nổ từng tia sấm sét, trong Cổ Thành có mấy tòa cung điện và đỉnh núi bị nổ ra.

Đồng thời, không ít tu sĩ bị sấm sét màu tím kia nổ giết. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng sợ hãi không dứt bên tai.

Cho dù cách nhau vô số khoảng cách, Tiêu Phàm cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng tu sĩ Cổ Thành. Màn ánh sáng sấm sét màu tím kia bất cứ lúc nào cũng sẽ giáng xuống sấm sét nổ kích, tu sĩ bên trong căn bản không thể yên lòng.

Ngoại trừ cường giả Chiến Thần cảnh, ai cũng không dám coi thường sự nổ giết của những sấm sét màu tím đó, có thể một khắc trước đó còn hoàn toàn không bị tổn hại nhưng lát sau sẽ trở thành vong hồn dưới sấm sét.

"Thủ đoạn của Chiến Thần điện tuy vụng về nhưng thật sự không phải độc ác bình thường!" Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng.

Theo nhãn lực của hắn đương nhiên liếc mắt đã nhìn ra tác dụng của trận pháp này. Có lẽ sấm sét của màn ánh sáng màu tím giáng xuống không giết chết cường giả Chiến Thần cảnh trung hậu kỳ trở lên nhưng một khi tu sĩ Chiến Thánh cảnh trở xuống bị nổ trúng, tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết.

Đây cũng không phải chỗ đáng sợ của màn ánh sáng màu tím. Chỗ thật sự đáng sợ là sấm sét giáng xuống tràn đầy tính ngẫu nhiên. Cũng chính là mọi lúc mọi nơi đều sẽ xuất hiện, hơn nữa sẽ rơi vào bất kỳ chỗ nào.

Cường giả Chiến Thần cảnh trung hậu kỳ cũng không phải làm bằng sắt. Có lẽ ngay từ đầu bọn họ có thể bảo vệ tu sĩ cấp thấp khác để họ không chịu sự nổ giết của sấm sét.

Nhưng mà theo sự chuyển dời của thời gian, bọn họ cũng sẽ mỏi mệt như nhau, thần lực sẽ tiêu hao hầu như không còn. Đến lúc đó, nếu như còn để ý tới tu sĩ cấp thấp thì rất có khả năng bản thân bọn họ có thể bị nổ giết.

Chiêu này cũng thật sự không phải tàn nhẫn bình thường. Đây là muốn hao tổn Sở Gia đến chết mà.

Hơn nữa, Tiêu Phàm quét mắt nhìn. Màn ánh sáng màu tím này còn niêm phong hư không. Cho dù là Chiến Thần cảnh trung kỳ cũng chưa chắc có thể phá vỡ hư không rời đi.

Có lẽ tu sĩ Chiến Thần cảnh hậu kỳ trở lên có thể phá hư không ra lánh nạn nhưng chắc chắn sẽ tạo thành tiếng vang to lớn. Đến lúc đó người của Chiến Thần điện phát hiện, đoán chừng không thể bớt đi một phen đánh giết, cuối cùng người xui xẻo vẫn là người của Sở gia.

Dưới sự lạm dụng uy quyền của Chiến Thần điện, đoán chừng cao tầng của Sở gia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể trơ mắt bị vây ở chỗ này nhìn tử đệ gia tộc mình từ từ tiêu hao gần hết, chết thảm ở dưới sấm sét.

Nghĩ đến đây, sát ý trên người Tiêu Phàm đã không nhịn được tuôn ra, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Vũ Nhược Phong một cái, nhanh chóng bay đến Cổ Thành.

Thần sắc Vũ Nhược Phong hơi run rẩy, ánh mắt Tiêu Phàm lúc này đáng sợ hơn vừa rồi rất nhiều. Thậm chí Vũ Nhược Phong cảm thấy Tiêu Phàm của bây giờ mới thật sự là đáng sợ nhất.

Hắn không biết vì sao Tiêu Phàm không giết hắn nhưng cũng cắn răng đi theo.

Sau mấy hơi thở, Tiêu Phàm xuất hiện ở bên ngoài Cổ Thành Sở gia, lạnh lùng liếc nhìn xung quanh. Sát khí cuồng bạo tuôn ra, từ chính giữa hắn lan ra bốn phía.

"Ai?"

"Dám khiêu khích Chiến Thần điện của ta, muốn chết sao?"

Từng tiếng kêu sợ hãi từ xung quanh hư không truyền đến, sau mấy hơi thở, đã xuất hiện bốn bóng hình xung quanh Tiêu Phàm. Hơi thở phát ra trên thân mỗi người đều chắc chắn là Chiến Thần cảnh trung kỳ.

"Vũ Lão, người lại tới tuần tra sao?" Lúc ánh mắt của vài người rơi trên người Vũ Nhược Phong, sát khí trên người chậm rãi thu lại.

Vũ Nhược Phong trầm mặc không nói, sắc mặt hơi khó coi. Ánh mắt nhìn Tiêu Phàm có chút khẩn cầu. Rất hiển nhiên, hắn muốn cầu xin cho những người này, để Tiêu Phàm đừng giết bọn họ.

Nhưng mà Tiêu Phàm lại bất động, bốn tia ánh sáng màu xanh bắn phụt ta, xông thẳng đến đầu vài người.

Khi vài người hồi tỉnh thì đã muộn, muốn chạy trốn đã khó khăn rồi.

Đọc đến ký ức của vài người, ý niệm Tiêu Phàm khẽ động. Bốn người kia bỗng nhiên nổ ra, hóa thành một trận sương mù máu tràn ngập ở hư không.

"Tu La điện chủ, bọn họ chỉ là người chấp hành mệnh lệnh, hà tất phải giết bọn họ?" Vũ Nhược Phong lấy can đảm nói.

"Tu sĩ cấp thấp của Sở gia có thù với các ngươi sao? Vậy vì sao các ngươi muốn giết bọn họ, bọn họ đáng chết sao?" Ánh mắt Tiêu Phàm vô cùng lạnh lùng, trong giọng nói lộ ra vẻ khinh thường.

Trên đời này, không phải nói không có thù hận thì sẽ không giết người, có lúc chỉ là một câu nói hoặc là một ánh mắt lại tạo thành vô số sát hại.

Vũ Nhược Phong không phản bác được, con người đều ích kỷ. Lúc người thân của mình bị chết ở trong tay người khác thì trong lòng sẽ tức giận, sẽ phát điên, thậm chí nghĩ đến báo thù.

Mà lúc người không liên can bị người ta giết chết, trong lòng họ sẽ không nổi lên bất kỳ gợn sóng nào.

"Ngươi biết vì sao ta không giết ngươi không?" Tiêu Phàm nhìn màn ánh sáng màu tím, cũng không quay đầu lại nói.

Trong đầu Vũ Nhược Phong hiện lên từng suy nghĩ, hắn phát hiện Tu La điện chủ như Tiêu Phàm cũng không đáng sợ như thế. Cuối cùng hít sâu, lắc đầu nói: "Không biết, đôi tay của ta cũng dính đầy máu tươi của người vô tội. Nói theo một ý nghĩa nào đó, có lẽ ta cũng đáng chết."

"Biết mình đáng chết là tốt nhất." Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, chậm rãi quay người, rất bất ngờ liếc mắt nhìn Vũ Nhược Phong: "Không giết chết ngươi là bởi vì ngươi còn có tư cách chuộc tội nhưng bọn họ không có!"

"Ta không giống họ sao?" Vũ Nhược Phong nghi ngờ nhìn Tiêu Phàm.

"Sẽ có một ngày bọn họ sẽ đánh mất bản thân, mà ngươi thì không." Tiêu Phàm hiếm khi hồi đáp lời của Vũ Nhược Phong, sau đó ngẩng đầu nhìn về màn ánh sáng màu tím lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment