Vô Thượng Sát Thần

Chương 1726

Sở Thiên Minh và Sở Nghiệp nhìn theo âm thanh phát ra, nhìn thấy hai đạo thân ảnh nhanh chóng tới gần, mấy cái lắc mình liền xuất hiện phía trước mặt, ánh mắt hai người có chút sáng lên.

"Tiêu lão đệ, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Chẳng lẽ vừa nãy là ngươi..." Sở Thiên Minh kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hắn đã nhận được tin tức rằng Tiêu Phàm tiến vào Thần Kiếp Địa.

Tiêu Phàm xuất hiện ở đây thì cũng thôi đi, điều hắn càng không ngờ tới chính là, vừa nãy rất có thể là Tiêu Phàm giúp bọn họ phá trận pháp.

"Tiện tay mà thôi." Tiêu Phàm gật đầu mỉm cười, nhìn thấy dáng vẻ Sở Thiên Minh, hắn cũng biết trong thời gian này người của Sở gia rất khó khăn.

"Tiêu lão đệ, cái tiện tay này của ngươi, đối với Sở gia ta mà nói, là hòn than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi đó." Sở Thiên Minh từ đáy lòng nói lời cảm tạ.

Nếu như Tiêu Phàm không xuất hiện, bọn họ cũng không dám phá trận pháp, mặc dù Sở gia không có đến mức diệt tộc, nhưng cũng tuyệt đối sẽ tổn thất nặng nề.

"Tiêu huynh đệ, ngươi đột phá Chiến Thần rồi sao?" Ánh mắt Sở Nghiệp bên cạnh đột nhiên sáng lên, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm nói.

"May mắn." Tiêu Phàm gật đầu nói.

Hắn tin tưởng, dựa vào thực lực của Sở Nghiệp khẳng định có thể nhìn ra, huống chi điều này cũng không có gì để giấu diếm.

"Chúc mừng! Tiêu huynh đệ quả nhiên không hổ là rồng phượng trong loài người." Sở Nghiệp chắp tay nói, hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, chiến ý trong mắt lấp lóe.

Trong lòng Sở Nghiệp lại cực kì không bình tĩnh, bởi vì hắn phát hiện mình đã nhìn không thấu Tiêu Phàm, hoàn toàn không giống với người vừa mới đột phá Chiến Thần cảnh.

"Tiền bối ưu ái rồi." Tiêu Phàm cười lắc đầu, sau đó ánh mắt đột nhiên nhìn về phía bên ngoài cổ thành, sâu trong mắt hiện lên một vẻ thất vọng.

"Tiêu lão đệ, ngươi đang chờ người nào phải không? Nếu như không có chuyện gì, đến phủ một chuyến trước đi?" Sở Thiên Minh nhìn thấy thần sắc của Tiêu Phàm, hỏi dò.

"Vốn dĩ việc phá giải trận pháp, là muốn dụ người bố trận xuất hiện, xem ra là sẽ không tới rồi." Tiêu Phàm thở dài.

Hắn thật sự hi vọng Tử Vô Danh xuất hiện, có thể giúp Bắc lão giải quyết kẻ thù này, nhưng điều làm hắn thất vọng là, Tử Vô Danh có vẻ như sẽ không tới.

Có điều nghĩ cũng phải, dựa vào tính cách của Tử Vô Danh, hắn sẽ không tin tưởng bất cứ người nào, hắn có thể vì việc báo thù giúp Chiến Thần điện, nhưng nhất định không vì Chiến Thần điện vào sinh ra tử.

"Xem ra là chúng ta làm không đúng." Sở Thiên Minh hiểu ra, nếu như không phải hắn và Sở Nghiệp vội vã phá trận, đoán chừng cũng sẽ không khiến người bố trận bị dọa.

Dù sao, hắn và Sở Nghiệp là Chiến Thần cảnh đỉnh phong, người bố trận có mạnh hơn cũng không thể mạnh hơn hai người.

"Tốt nhất đừng để ta gặp người bố trận kia, nếu không ta không thể không vặt đầu hắn xuống." Sở Nghiệp giận dữ nói, tinh quang trong mắt bắn ra.

"Tiêu lão đệ, xin mời." Sở Thiên Minh nhìn về phía Tiêu Phàm nói, những lời giận dữ này của Sở Nghiệp hắn không để tâm, gặp được tất là duyên sinh tử, gặp không được thì nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì.

"Thịnh tình không thể chối từ." Tiêu Phàm cười gật đầu, vừa đi ra mấy bước, Tiêu Phàm đột nhiên lo lắng hỏi: "Tiền bối, không biết mẫu thân của ta có khỏe không?"

Đến Sở gia cổ địa, điều Tiêu Phàm lo lắng nhất vẫn là an nguy của mẫu thân hắn Sở Lăng Vi, đây chính là người thân duy nhất trong thiên hạ của hắn.

Sở Thiên Minh và Sở Nghiệp nghe vậy, thân hình khựng lại một chút, vẻ mặt tươi cười kia bỗng ngưng đọng, thần sắc trở nên trầm tư.

Tiêu Phàm nhìn thấy thần sắc hai người, nói thầm một tiếng không được rồi, chẳng lẽ mẫu thân mình xảy ra chuyện gì?

"Tiền bối, bất luận kết quả như thế nào, ta đều có thể tiếp nhận, xin hai vị nói rõ sự thật." Tiêu Phàm chắp tay một cái, hết sức trịnh trọng nói, vẻ lo lắng trên khuôn mặt càng ngày càng đậm.

Sở Thiên Minh thở sâu, gật đầu nói: "Mẫu thân ngươi, linh hồn trọng thương, đến nay vẫn bất tỉnh nhân sự."

Ngay từ đầu Sở Thiên Minh không biết quan hệ của Sở Lăng Vi và Tiêu Phàm, Sở Thiên Minh cũng chỉ coi Sở Lăng Vi như con cháu ưu tú của Sở gia mà đối đãi, vẫn để cô đảm nhiệm gia chủ của Sở gia.

Ngay cả khi Sở Lăng Vi bị thương, mấy người Sở Thiên Minh cũng hoàn toàn không biết gì cả, sau này một trưởng lão của Sở gia nói cho Sở Thiên Minh bọn họ biết về thân phận của Sở Lăng Vi.

Mấy người Sở Thiên Minh lúc ấy sắc mặt biến đổi sâu sắc, sau đó tìm đan dược tốt nhất trong gia tộc để cứu chữa, nhưng vẫn vậy chỉ giữ được cái mạng của Sở Lăng Vi.

Bọn họ hiểu rất rõ, nếu như Sở Lăng Vi tại Sở gia xảy ra chuyện, sẽ tạo thành hậu quả như thế nào.

Trong thiên hạ, nếu như nói còn có người khiến Sở Thiên Minh bọn họ không dám đắc tội thì tuyệt đối không phải là Chiến Thần điện và dị tộc, mà là Tu La điện.

"Đưa ta đi." Ngữ khí Tiêu Phàm trầm xuống, một cơn giận vô danh trong lòng dâng lên, hắn phát hiện, mình vẫn là quá tín nhiệm Sở gia, không ngờ rằng mẫu thân mình thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sở Thiên Minh và Sở Nghiệp không dám chần chừ, vội vàng đưa Tiêu Phàm bay về phía Cổ thành Sở gia, tốc độ của mấy người rất nhanh, không bao lâu đã đến bên trong một tòa Nhã Yển.

Xung quanh Nhã Yển, bố trí từng tầng từng tầng trận pháp, còn có rất nhiều Chiến Thần cảnh cường giả âm thầm bảo vệ, thấy cảnh này, luồng lệ khí trong lòng Tiêu Phàm mới tiêu tán không ít.

Chí ít, Sở Thiên Minh bọn họ không bỏ mặc mẹ của mình.

Sở Thiên Minh và Sở Nghiệp nhìn thấy sắc mặt Tiêu Phàm, cũng thở dài một hơi, bọn họ sợ nhất là việc Tiêu Phàm thù hận Sở gia.

"Tiêu huynh đệ, ta gọi người mở trận pháp ra trước." Trước khi vào Nhã Uyển, Sở Nghiệp vội vàng nói.

"Không cần." Giọng nói Tiêu Phàm hững hờ, búng một cái, mấy cái trận pháp kia đột nhiên xuất hiện một khe hở, Tiêu Phàm lắc mình một cái liền đi vào, trận pháp này ở trước mặt hắn, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì.

Sở Thiên Minh và Sở Nghiệp cười chua chát một tiếng, bất đắc dĩ chỉ có thể lập tức theo sau, bọn họ đã âm thầm hạ quyết tâm, bất luận như thế nào, phải khiến Tiêu Phàm tiêu trừ lửa giận.

Khi hai người đến gần Nhã Uyển, phát hiện Tiêu Phàm đã ngồi xuống bên giường, một tay đặt lên mạch đập của Sở Lăng Vi, linh hồn lực dọc theo kinh mạch từ từ luồn vào, chạy khắp trong cơ thể nàng.

Nhìn thấy Tiêu Phàm khi thì nhíu mày, khi thì thả lỏng, Sở Nghiệp và Sở Thiên Minh kinh ngạc, chẳng lẽ Tiêu Phàm cũng là một luyện dược sư hay sao?

Hồi lâu, Tiêu Phàm lúc này mới đứng dậy, thần sắc phẫn nộ tới cực điểm, lạnh lùng nói: "Là ai làm tổn thương mẹ ta?"

"Là người này." Sở Nghiệp lấy tay vung lên, hư không đột nhiên hiện lên một thân ảnh, toàn thân thân ảnh kia bọc lấy áo bào đen, lưng rất gù, hẳn là một lão nhân.

Chỉ là áo bào đen che khuất khuôn mặt, không rõ dung mạo cụ thể, cũng không biết là nam nữ.

Tiêu Phàm thấy thế, một luồng sát khí ngùn ngùn bắn ra, hóa thành vô số kiếm khí thực thể xé toạc bóng đen kia, lạnh giọng nói: "Người này là ai?"

"Chúng ta không biết." Sở Thiên Minh nói thật. " Trong trí nhớ của chúng ta, Chiến Hồn đại lục không nên tồn tại người này, linh hồn của hắn rất mạnh, cho dù là ta và Sở Nghiệp hai người đồng thời xuất thủ, khó khăn lắm mới đẩy lui hắn!"

"Theo ý ngươi, hắn không phải người của Chiến Hồn đại lục?" Tiêu Phàm híp híp hai mắt, luồng sát ý kia lại càng ngày càng đậm.

Mẫu thân bị thương, thậm chí ngay cả là ai làm cũng không biết, lửa giận trong lòng Tiêu Phàm tất nhiên khó mà lắng xuống.

"Không chắc chắn lắm, có thể, dù sao vạn năm trước đó vẫn còn có rất nhiều lão nhân còn sống, chỉ là ẩn nấp đi mà thôi, hiện tại gia nhập Chiến Thần điện rồi cũng không biết chừng." Sở Thiên Minh lắc đầu, hắn còn có một câu không nói, chính là tình thế của Chiến Hồn đại lục càng ngày càng phức tạp.

"Đúng rồi Tiêu huynh đệ, ta nhớ bọn chúng có người gọi người này là Quỷ lão." Lúc này, Sở Nghiệp đột nhiên tựa như nhớ ra cái gì đó nói.

"Quỷ lão?" Trong đầu Tiêu Phàm hiện lên từng dòng suy nghĩ, xưng là Quỷ lão nhân, trong trí nhớ của hắn chỉ có Vô Môn phán quan Quỷ Vô Môn của Diêm La.

Nhưng Quỷ Vô Môn chỉ là tu vi Chiến Thánh cảnh, sớm đã chết rồi nên không thể chết lần nữa, hơn nữa cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Sở Thiên Minh và Sở Nghiệp.

Hít một hơi sâu, Tiêu Phàm nhìn Sở Lăng Vi suy yếu nằm ở trên giường, bình tĩnh lại một chút, hỏi tiếp: "Mẹ ta làm sao lại bị thương?"
Bình Luận (0)
Comment