Vô Thượng Sát Thần

Chương 173

- Lão Tam, ngươi rốt cục đã về, huh, lại đột phá?

Trở lại khách sạn, Bàn Tử đang cùng Niệm Niệm đang ăn sáng, khi nhìn thấy Tiêu Phàm đi tới thì thần sắc lập tức chấn động.

- May mắn mà thôi.

Tiêu Phàm cười cười.

Bàn Tử một mặt xem thường, trực tiếp duỗi ra hai ngón giữa, động tác này hắn cũng học từ Tiêu Phàm.

- Đúng rồi, hôm nay người ở Tuyết Nguyệt Hoàng Thành có vẻ nhiều hơn hôm qua.

Tiêu Phàm ngồi vào một bên, cho Tiểu Kim một cái đùi heo rừng.

- Nghe nói Học Viện Thi Đấu nửa tháng sau sẽ cử hành, mười hai đại Vương triều phụ thuộc Tuyết Nguyệt Hoàng Triều đều đã bắt đầu lục đục chạy đến.

Bàn Tử giải thích nói.

- Tinh tức của ngươi rất linh thông a.

Tiêu Phàm cười cười:

- Phải rồi, ngươi có vẻ như rất quen thuộc đối với Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, mang ta đi mua chút Dược Tài nào.

- Dược Tài? Đi Lăng Vân Thương Hội hay là Luyện Dược Sư Công Hội?

Bàn Tử lập tức hứng thú, hắn biết Tiêu Phàm cần Dược Tài để làm gì.

- Luyện Dược Sư Công Hội đi, đi xem Dược Tài nơi đó như thế nào.

Tiêu Phàm nói ra.

- Được, ăn xong điểm tâm rồi đi.

Bàn Tử lập tức bắt đầu ăn ngấu nghiến.

- Cho dù ngươi ăn anh thì cũng phải chờ Niệm Niệm a.

Tiêu Phàm xem thường nhìn Bàn Tử, tên mập này từ sau khi cảm nhận được được chỗ tốt của Tứ Giai Luyện Thể Dịch và Thối Hồn Dịch thì hiện tại lúc nào cũng kè kè theo mình.

Một lúc lâu sau, nhóm Tiêu Phàm đi tới trước mặt một tòa cung điện khổng lồ, nhìn cung điện cuồn cuộn nguy nga trước mắt, trong lòng Tiêu Phàm hơi sợ hãi thán phục, Hoàng Thành Luyện Dược Sư Công Hội quả nhiên không phải vương thành có thể so sánh.

- A, làm sao hôm nay nơi này lại nhiều người như thế?

Bàn Tử kinh ngạc nhìn đại sảnh trong Luyện Dược Sư Công Hội, nơi đó đầy đầy người, gần như chật cứng.

Đột nhiên Bàn Tử vỗ đầu một cái, ánh mắt sáng quắc nhìn Tiêu Phàm nói:

- Lão Tam, hôm nay là khảo hạch Luyện Dược Sư, không bằng ngươi cũng đi kiểm tra tư cách Luyện Dược Sư đi? Ta tin với thực lực ngươi chắc chắn sẽ làm cho bọn chúng giật mình.

- Khảo hạch Luyện Dược Sư?

Tiêu Phàm nhíu mày, lập tức lắc đầu nói:

- Bản thân ta biết là được, cũng không cần để mọi người phải biết.

- Cũng không thể nói thế được, ngươi không biết chỗ tốt Luyện Dược Sư, giống như ca ca đây cũng có một cái giấy chứng nhận tư cách Tam Phẩm Chú Tạo Sư, tại bất kỳ phân hội Chú Tạo Sư Công Hội nào mua sắm vật liệu đều sẽ được ưu đãi 10%, Luyện Dược Sư cũng như thế, hơn nữa, nếu ngươi có muốn linh dược thì bọn hắn cũng sẽ ưu tiên cho Luyện Dược Sư nội bộ.

Bàn Tử giải thích nói.

- A?

Nghe Bàn Tử nói như thế, Tiêu Phàm cũng bắt đầu có hứng thú.

- Hiện tại hình như vẫn chưa bắt đầu, ta sẽ đi báo danh cho ngươi.

Bàn Tử thấy Tiêu Phàm không có phản đối liền kích động xông vào bên trong Luyện Dược Sư Công Hội.

Tiêu Phàm muốn kéo Bàn Tử lại nhưng đáng tiếc đã không kịp, hắn đành bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ:

- Thôi, sau này khẳng định cần không ít dược thảo, đến cùng thì cũng không thể một mình tìm hết được, có Luyện Dược Sư Công Hội hỗ trợ hẳn sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm cũng đi vào Luyện Dược Sư Công Hội, bên trong đại sảnh người dông như kiến, hắn ôm Niệm Niệm, Niệm Niệm ôm Tiểu Kim, hồi lâu mới đi vào bên trong đại sảnh.

Đại sảnh rất lớn, đủ để dung nạp mấy ngàn người, nhưng cho dù như thế thì hiện tại cũng cực kỳ chật, có thể thấy khảo hạch Luyện Dược Sư vô cùng náo nhiệt.

Nhón chân lên, Tiêu Phàm lập tức nhìn thấy, bên trong đám người có một mảnh đất trống mười trượng, phía trên đất trống đang đặt mười cái bàn đá, trên bàn đá để lít nha lít nhít dược thảo.

Ngoài ra trên mười cái bàn đá còn để mười cái Luyện Dược Đỉnh y hệt nhau dùng để luyện dược.

Phía trước chỗ trống có ba đạo thân ảnh đang ngồi, đó là một lão già, một nam tử trung niên và một nữ tử trung niên, xem ra đây chính là ban giám khảo Luyện Dược Sư Công Hội an bày.

- Ân?

Liếc nhìn đám người, đột nhiên hai mắt Tiêu Phàm ngưng tụ khi nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc:

- Khó trách tại Yến Thành không có gặp phụ tử Trương Nhiễm Trương Hi, không ngờ bọn chúng lại chạy đến Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.

- Lão Tam, ta đã báo danh thay ngươi, bà nội nó, cái Luyện Dược Sư Công Hội này còn "đen" hơn cả Chú Tạo Sư Công Hội của ta nữa, phí báo danh lại muốn tận 10 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch.

Bàn Tử đi tới bên cạnh Tiêu Phàm, có chút đau lòng nói.

- Trở về sẽ cho ngươi.

Tiêu Phàm cười cười, 10 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch hắn vẫn không để ở trong lòng.

- Không cần, trở về ngươi chỉ điểm ta Bát Hoang Lục Hợp Chưởng kia là được.

Bàn Tử cười ha ha giống như vừa mới lừa gạt thành công Tiêu Phàm.

- Đều được, ngươi ôm Niệm Niệm thay ta.

Tiêu Phàm gật đầu, đem Niệm Niệm và Tiểu Kim đưa cho Bàn Tử.

Tiêu Phàm bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía sau, nhưng lại không hề phát hiện ra thứ gì.

- Lão Tam, làm sao thế?

Bàn Tử nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm.

- Không có gì.

Tiêu Phàm lắc đầu, sâu trong mắt lóe lên một tia lãnh quang, hắn cảm giác vừa rồi tuyệt đối không có sai, có một đạo sát khí nhắm vào hắn, mặc dù chỉ trong nháy mắt liền biến mất nhưng cảm giác này làm toàn thân hắn run lên một cái.

- Đừng khẩn trương, còn chưa bắt đầu đâu, cứ buông lỏng một chút, lúc ta khảo hạch Chú Tạo Sư cũng rất giống ngươi hiện tại.

Bàn Tử còn tưởng rằng Tiêu Phàm đang khẩn trương, lại không biết một cỗ nguy hiểm đang lặng lẽ tiến đến.

- Mọi người im lặng một chút, khảo hạch Luyện Dược Sư hiện tại bắt đầu. Tổ thứ nhất, Lý Tuyền Tâm, Vương Vũ...

Một âm thanh hùng hậu vang lên.

Âm thanh này vừa vang lên, toàn trường lập tức yên tĩnh lại, mười người đi xuyên qua đám đông đi đến khu vực trống kia, mỗi người đều rất ngạo khí, ánh mắt nhìn về phía mấy người cùng lứa tràn ngập khinh thường.

- Các ngươi phải luyện chế dược dịch theo phương thuốc được viết sẵn đặt ở bàn đá trước mặt các ngươi, phương thuốc này cũng không nhất định chính xác, các ngươi cần phải thận trọng, cuối cùng có thể luyện thành dược dịch như thế nào, có thể thành công hay không liền phải dựa vào bản thân các ngươi, thời gian một nén nhang hiện tại bắt đầu.

Người nói là nam tử trung niên trong ban giám khảo.

Hắn vừa dứt lời, một nữ tử liền đốt một cây nhang cắm vào trong lư hương.

Mấy người kia thấy thế liền vội vàng bắt đầu công việc, nếu như chỉ là luyện chế dược dịch đã biết thì đối bọn hắn cũng không có quá nhiều tính khiêu chiến, nếu khó chỉ khó ở hai điều.

Điều thứ nhất là phân biệt phương thuốc, vô luận là thành phần hay là liều lượng đều phải cái nắm chắc chuẩn xác, chỉ cần sai sót một chút cũng sẽ có khả năng thất bại lớn, thậm chí còn luyện chế thành độc dược.

Điều thứ hai chính là thời gian, thời gian một nén nhang cũng không phải là dài, cần thời gian phân biệt phương thuốc, chọn lựa dược tài, quan trọng nhấtlà quá trình luyện dược cực kỳ tốn thời gian.

- Khảo hạch Luyện Dược Sư còn có tranh tái cao thấp, đúng là có ý tứ a.

Tiêu Phàm thì thầm, bất tri bất giác đã đi lên phía trước đám đông.

- Có ý tứ? Ngươi biết luyện dược sao?

Đúng lúc này, một đạo âm thanh khinh thường từ bên cạnh vang lên, chỉ thấy một tên thanh niên lam bào không có ý tốt đang nhìn hắn.

Tiêu Phàm một mặt mờ mịt, ta bất quá chỉ nói một câu mà thôi, liên quan quái gì đến ngươi? Bất quá Tiêu Phàm cũng lười so đo với hắn, ánh mắt lần nữa rơi vào mười người đang khảo thí.

- Hừ, về sau ta nhất định phải đề nghị Luyện Dược Sư Công Hội trong lúc khảo hạch Luyện Dược Sư không cho người không liên quan vào, quấy rầy người khác luyện dược.

Thanh niên Lam bào âm dương quái khí nói, lời này hiển nhiên là nói cho Tiêu Phàm nghe thấy.

- Này Chu Văn Bân, người ta đến coi thì làm sao, có đụng chạm gì đến ngươi à?

Một thiếu nữ mặc quần dài màu tím bên cạnh lam bào thanh niên đột nhiên mở miệng.

Thiếu nữ xinh đẹp linh lung, lông mi cong như lá liễu, da thịt căn mọng phảng phất có thể chảy ra nước, thân thể mềm mại như ngọc nhẹ nhàng mà non mềm, thanh nhã trang phục, quanh người nàng như tỏa ra một vần hòa quang vô hình.

- Mộng Điệp nói phải.

Thanh niên lam bào vội vàng mở miệng nói, bộ mặt nịnh nọt nhìn thiếu nữ váy tím, chỉ là lúc nhìn về phía Tiêu Phàm, trong mắt lại xuất hiện lãnh quang.

MềuSiuBự -
Bình Luận (0)
Comment