Vô Thượng Sát Thần

Chương 1737

“Tu La điện chủ tới rồi sao?" Lát sau, có người lấy lại tinh thần, vẻ mặt kinh ngạc tìm kiếm bốn phía, muốn nhìn thây bóng dáng Tu La điện chủ.

Người ở chỗ này, có ít người đã từng gặp Tiêu Phàm, cho dù chưa gặp người thật, bình thường cũng đã nhìn thấy chân dung của Tiêu Phàm.

Nếu như Tiêu Phàm xuất hiện, bọn hắn khẳng định có thể nhận ra, nhưng bốn phía cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Phàm.

Ánh mắt tất cả mọi người nhìn khắp bốn phía, cuối cùng lại rơi vào trên người Huyết Yêu Nhiêu.

" Yêu Nhiêu, điện chủ đại nhân đã tiến vào Thần Kiếp Địa, sao có thể xuất hiện ở đây?" Huyết Minh biết rõ quan hệ giữa Huyết Yêu Nhiêu với huynh muội Tiêu Phàm, nghi ngờ hỏi.

Huyết Yêu Nhiêu không để ý đến Huyết Minh, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, tựa như khuê phòng oán phụ, khiến toàn thân Tiêu Phàm run lên.

"Nếu ngươi đã tới, vì sao không dám lấy khuôn mặt chân thực để gặp ta?" Huyết Yêu Nhiêu mở miệng nói, ngữ khí rất lạnh, nhưng nghe kỹ thì đều là nhu tình.

Tiêu Phàm không nói, chút nữa hắn đã lùi về phía sau, không dám tới gần Huyết Yêu Nhiêu, thần sắc mặc dù vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại có chút trốn tránh.

"Huyết tỷ tỷ, ngươi nhận lầm người rồi, hắn mặc dù có đối mắt tương tự với ca ca, nhưng hắn không phải là ca ca." Tiêu Niệm Niệm lắc lắc tay Huyết Yêu Nhiêu nói.

"Thật sao?" Mắt Huyết Yêu Nhiêu không chớp nhìn Tiêu Phàm, hiển nhiên là nàng đã nhận định Tiêu Phàm, sau đó quay người nhìn Tiêu Niệm Niệm nói: "Niệm Niệm, nếu như một người ngay cả dũng khí gặp chúng ta cũng không có, vậy sau này chúng ta coi như người này không tồn tại."

"Huyết tỷ tỷ." Tiêu Niệm Niệm có chút do dự, trong lòng nàng, Tiêu Phàm chính là người thân nhất của nàng, sao có thể coi Tiêu Phàm không tồn tại được?

"Hắn không muốn nhận chúng ta, vì sao chúng ta phải nhận hắn?" Trong giọng nói Huyết Yêu Nhiêu đều là ý tứ phàn nàn.

Vẻ mặt đám người Huyết Minh mờ mịt, không rõ Huyết Yêu Nhiêu có ý gì, chẳng lẽ người trước mắt này chính là Tiêu Phàm?

Hiển nhiên không thể nào, bọn họ đều đã từng gặp Tiêu Phàm.

"Aizzz, ngươi tội gì phải khổ như thế chứ?" Một tiếng thở dài vang lên, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Tiêu Phàm.

Một màn sau đó trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, chỉ thấy Tiêu Phàm khẽ động, tất cả mọi người không khỏi trợn trừng hai mắt.

Chỉ lát sau, khuôn mặt Tiêu Phàm biến thành một người khác, thậm chí ngay cả chiều cao cũng biến hóa theo, đám người vô cùng ngạc nhiên, miệng của họ mở to đủ để nhét một quả trứng vịt, trong mắt đều là vẻ khó tin.

"Điện, điện chủ, là điện chủ!" Thiếu niên mặc áo đen lúc trước dẫn đường cho Tiêu Phàm kích động hét lớn, vẻ mặt sùng bái nhìn Tiêu Phàm.

Những người khác cũng không khá hơn, bọn hắn vẫn luôn mơ ước có thể thấy tận mắt nhìn thấy Tiêu Phàm, thật không ngờ Tiêu Phàm thật sự đang ở trước mắt mình.

"Bái kiến điện chủ." Huyết Minh lấy lại tinh thần, khom người bái lạy, thân thể của hắn khẽ run.

Trong đầu hắn lại không khỏi nhớ tới khoảng thời gian đã từng mang theo Tiêu Phàm tham gia Sát Vương Thí Luyện, chớp mắt đã nhiều năm trôi qua như vậy, lúc ấy hắn chưa từng nghĩ, Tu La điện chủ thế hệ này vậy mà lại xuất hiện ngay dưới mắt hắn.

"Bái kiến điện chủ."

Những tu sĩ Tu La điện khác cũng thi nhau quỳ một chân trên đất, vẻ mặt cung kính nhìn Tiêu Phàm, cho dù là những kẻ trước kia bị Vô Tâm mê hoặc, cũng không chút do dự quỳ xuống, nhưng trong lòng bọn hắn lại càng thêm bàng hoàng.

“Đứng lên cả đi." Tiêu Phàm thở sâu, bình phục lại suy nghĩ, sau đó ánh mắt rơi vào người Huyết Yêu Nhiêu, lại phát hiện, thân thể Huyết Yêu Nhiêu mềm mại khẽ run.

"Ngươi thật sự là ca ca? Ta không phải đang nằm mơ?" Tiêu Niệm Niệm hai mắt ngập nước nhìn Tiêu Phàm, sau khi xác định thật sự là Tiêu Phàm, nàng liền nhào vào trong ngực Tiêu Phàm.

Huyết Yêu Nhiêu cũng muốn nhào qua, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn được, nàng biết, Tiêu Phàm đã có người trong lòng, hắn không thể chứa được người khác nữa.

Nàng chỉ là hi vọng, mình có thể ở phía sau Tiêu Phàm, từ xa ngắm nhìn bóng lưng của hắn là đủ rồi, không còn cầu mong gì khác.

"Ta biết chính là ngươi." Huyết Yêu Nhiêu khẽ nói, hai mắt đẫm lệ cuối cũng cũng nhịn không được mà chảy xuống.

"Yêu Nhiêu, từ khi chia tay đến giờ không xảy ra việc gì chứ." Tiêu Phàm trầm ngâm hồi lâu, buông Tiêu Niệm Niệm ra, mở miệng hỏi một câu, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách nhất định với Huyết Yêu Nhiêu.

Hắn biết, mình không nên tiếp thu phần này tình cảm, trong lòng Tiêu Phàm, tình yêu là thần thánh, tuyệt đối không thể tồn tại người thứ ba.

Không phải Tiêu Phàm không thích Huyết Yêu Nhiêu, nhưng trong lòng của hắn chỉ có Diệp Thi Vũ, nếu hắn yêu thêm một nữ nhân khác, vậy thì hắn sẽ trở thành người vô trách nhiệm với mọi người.

Mọi điều kiện của Huyết Yêu Nhiêu đều không kém, Tiêu Phàm cũng không muốn làm chậm trễ nàng ấy, bởi vì bọn hắn là không thể nào.

"Từ khi chia tay đến giờ không xảy ra việc gì chứ!" Huyết Yêu Nhiêu cười cay đắng, chỉ một câu lại đã xóa hết nhớ nhung trong lòng.

"Ca ca, ngươi thật sự đã tới, ngươi đã đi hơn bốn năm rồi." Miệng nhỏ Tiêu Niệm Niệm khẽ lẩm bẩm, tức giận nói.

Mấy năm nay, Tiêu Phàm luôn sống trong bận rộn, vì không muốn để cho Huyết Yêu Nhiêu và Tiêu Niệm Niệm lo lắng cho mình, đã có lần đám người Huyết Vô Tuyệt đi về Huyền Vực, Tiêu Phàm chỉ là dám đứng từ xa nhìn bọn hắn một chút, mọi việc đều như mới hôm qua.

"Niệm Niệm, ca ca tới chậm, thật xin lỗi Niệm Niệm." Tiêu Phàm nói, thần sắc có chút ngưng trọng.

"Niệm Niệm không trách ca ca, chỉ cần ca ca nhớ Niệm Niệm là được rồi." Tiêu Niệm Niệm vô cùng nhu thuận, cùng bộ dáng tinh quái khi nãy hoàn toàn khác biệt, lúc này tâm tính của nàng thành thục hơn rất nhiều.

"Tiêu Phàm, ca ca của ta..." Đột nhiên, Huyết Yêu Nhiêu hít sâu một hơi, nàng hỏi Tiêu Phàm.

Trong lòng Tiêu Phàm run lên, việc nên tới vẫn phải tới, thế nhưng hắn lại không biết phải mở miệng nói như thế nào.

Huyết Yêu Nhiêu vốn rất thông minh, từ hiểu hiện của Tiêu Phàm, nàng đã nhận ra được điều gì, thân thể mềm mại run lên, lui về sau mấy bước, chút nữa thì đứng không vững, cũng may được Tiêu Niệm Niệm đỡ lấy.

"Ca ca ta, hắn... Đúng như lời Vô Tâm nói?" Huyết Yêu Nhiêu run run nói, toàn thân tựa như thoát lực, sắc mặt trắng bệch.

Tiêu Phàm thở dài, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu, Huyết Yêu Nhiêu là muội muội của Huyết Vô Tuyệt, nàng có tư cách biết chuyện về Huyết Vô Tuyệt, cho dù hiện tại không nói, sớm muộn có một ngày nàng cũng sẽ biết.

Huyết Yêu Nhiêu tê liệt ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt vô thần, hiển nhiên nàng không thể tiếp thu được kết quả này.

"Điện chủ, Diêm La đại nhân chết rỗi?" Thân thể Huyết Minh cũng run rẩy kịch liệt, không tin nhìn Tiêu Phàm.

Huyết Vô Tuyệt chính là niềm kiêu ngạo của Huyết gia, hắn là Huyết gia gia chủ, nếu như Huyết Vô Tuyệt chết đi, đây tuyệt đối là đả kích lớn với Huyết gia.

Tiêu Phàm nhẹ gật đầu, trịnh trọng nói: "Sư huynh vì cứu ta, bị dị tộc giết chết!"

Lời này vừa nói ra, trong mắt Tiêu Phàm cũng hiện lên sát ý lạnh lẽo, trong đầu nhớ tới hình dạng của Minh Yểm, giết một đạo hóa thân của hắn hiển nhiên là chưa đủ.

Tiêu Phàm âm thầm thề, nhất định phải tự tay giết chết bản tôn Minh Yểm.

" Dị tộc đáng chết." Huyết Minh nổi giận mắng, nắm đấm nắm chặt, ngón tay cứa vào lòng bàn tay đến chảy máu.

Tu sĩ sau lưng Huyết Minh cũng không khá hơn, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ đau xót.

"Tiêu Phàm!" Đột nhiên, sắc mặt Huyết Yêu Nhiêu tái nhợt lắc lư đứng dậy, dưới sự dìu đỡ của Tiêu Niệm Niệm đi đến trước người Tiêu Phàm, hai đầu gối mềm nhũn, nàng quỳ trên mặt đất.

Tiêu Phàm thấy thế, vội vàng đỡ lấy Huyết Yêu Nhiêu, nói: " “Yêu Nhiêu, ngươi làm gì vậy?"

"Khẩn cầu điện chủ cho ta kế thừa sự nghiệp của ca ca, ta muốn báo thù cho ca ca!" Huyết Yêu Nhiêu dùng hết lực khí toàn thân nói, đôi mắt đẹp tràn đầy khí lạnh và vô tình.

Sắc mặt Tiêu Phàm trầm xuống, đối với thỉnh cầu của Huyết Yêu Nhiêu, trong lúc nhất thời hắn không biết phải trả lời như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment