Vô Thượng Sát Thần

Chương 1756

Sau nửa giờ, nhóm người Tiêu Phàm xuất hiện giữa một nơi tăm tối. Mấy người Trọc Thiên Hồng và Chiến La đều cảm thấy vừa xảy ra một chuyện kỳ lạ gì đó, nhưng bất kể thế nào đều nghĩ không ra.

Mấy người Tiêu Phàm lại không xảy ra bất cứ chuyện gì. Bên trong truyền tống thông đạo, thời gian ngưng đọng, bọn Trọc Thiên Hồng tất nhiên không biết xảy ra chuyện gì.

Nhìn tựa đã trải qua thời gian rất lâu, trên thực tế lại chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Tiêu Phàm không để ý đến mấy người đó, dẫn đầu đi đến chỗ phun ra của khe sâu U Minh mà đi. Tuy nhiên đã đi qua mấy năm thời gian, nhưng khoảng không gian này vẫn chưa có nhiều thay đổi.

Rất nhanh, mấy người Tiêu Phàm đã đi vào trong khe sâu U Minh. Mọi người chẳng hề do dự nhảy xuống dưới, phút chốc lại xuất hiện trở lại, thì ra là đã ở chỗ Ngũ hành phong ấn.

Mấy người Diệp Thi Vũ và Lăng Phong nhìn về phía Ngũ hành phong ấn, sâu trong đáy mắt lóe lên sự âu lo nồng đậm.

Kiếm La, Chiến La và những người khác cũng chẳng khá gì hơn. Bọn họ ều là những tu sĩ thế hệ trước, đều biết sự đáng sợ của Thiên Địa Lao Ngục, dù là kẻ nào đi vào đó, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy trở ra.

“Trọc Thiên Hồng, Kiếm La, lúc này các ngươi hối hận vẫn còn kịp.” Tiêu Phàm lim dim đôi mắt nhìn về phía mấy người Trọc Thiên Hồng nói.

“Không hối hận!” Trọc Thiên Hồng không chút do dự nói. Những năm này đi với Tiêu Phàm, thực lực của hắn khôi phục rất nhanh, thành ra đã không có bất kỳ do dự gì.

“Điện chủ đi đâu, thuộc hạ sẽ đi theo đó.” Kiếm La cũng gật gật đầu, bởi vì đã quyết định theo Tiểu Phàm ở cùng một chỗ, vậy nên chẳng nghĩ tới hối hận.

Chiến La không nói mà là quay đầu nhìn về phái Nam Cung Tiêu Tiêu, Nam Cung Tiêu Tiêu nói: “Chiến La tiền bối, người tự mình quyết định đi.”

Nam Cung Tiêu Tiêu đã biết rõ, bọn họ sẽ chuẩn bị làm gì tiếp theo. Chiến La thân là Chiến tộc công thần, Nam Cung Tiêu Tiêu tất nhiên chẳng dám lừa ông.

“Bị trói buộc mấy ngàn năm rồi, vừa vặn cho gân cốt hoạt động một chút.” Chiến La xoay cổ, cười thoải mái không kiêng sợ.

Chỉ có Võ Nhược Phong phải chịu một cơn khó chịu đứng ở kia, hắn bị Tiêu Phàm dùng Chủng Ma Thuật, căn bản là chẳng có lựa chọn nào khác.

Tiến vào bên trong, có nhiều khả năng sẽ chết tại Thiên Địa Lao Ngục, nhưng không tiến vào, nếu như Tiêu Phàm chết trong đó, hắn cũng sẽ chết theo.

Nếu đã như vậy, chi bằng dứt khoát vào xem xem, hắn không mở miệng, bởi vì hắn cũng không có tư cách mở miệng.

Tiêu Phàm nhè nhẹ gật đầu, sau đó lấy bình ngọc đựng máu tươi đã chuẩn bị từ trước ra, nhẹ nhàng vẩy vào đường vân trên Ngũ hành phong ấn.

Tiếp theo, Tiêu Phàm bấm tay tạo ra từng đạo thủ quyết, các đường vân ở trên bỗng nhiên tựa như sống lại, hóa thành một bầy rắn nhỏ màu máu bò trườn trên đài ngọc.

Bất ngờ, sương mù màu đen tràn ngập hư không, tựa như đã mở ra một cánh cửa nào đó, một luồng khí tức như có như không từ trong cánh cửa kia truyền đến.

“Hả?” Tiêu Phàm nhíu mày một cái, thoáng chốc tâm thần đã chìm nhập vào bên trong Thần cung.

Trong Thần cung, Thí thần thú ngửa mặt lên trời giận dữ gào thét, qua sự kích động đó, Tiêu Phàm đủ để cảm nhận được cảm xúc của Thí Thần thú, cũng chính vì vậy, trong lòng Tiêu Phàm rất không bình tĩnh.

“Thí Thần, ngươi nói trong này cho ngươi cảm giác giống ở nhà?” Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn nhìn Thí Thần, nhưng trong này là Thiên Địa Lao Ngục mà, sao lại là nhà của Thí Thần được?

Nhưng trong Thiên Địa Lao Ngục dùng để giam giữ tu sĩ dị tộc, sao lại có thể sinh ra Thí Thần được?

“Ôi ôi” Thí thần phát ra một tràng nức nở, dường như có thứ gì đó chạm vào nội tâm mềm yếu của nó.

Tiêu Phàm lúc này mới phát hiện, Thí Thần thú xuất hiện tại vạn năm trước, đột phá đỉnh phong, đạt được Thiên Thần cảnh trong truyền thuyết, nhưng lai lịch của Thí Thần thú lại không người nào ghi chép lại.

Cho đến bây giờ, Tiêu Phàm nghe nói qua vô số truyền thuyết liên quan đến Thí Thần hàng vạn năm nay, Hồn thú của Chiến Hồn đại lục đều mười phần kính sợ nó, e ngại nó!

Nhưng là!

Vạn năm trước đây Thí Thần xuất hiện như thế nào, trưởng thành như thế nào, những chuyện này hắn lại hoàn toàn chưa nghe nói qua, e rằng trong Tu La truyền thừa cũng không có mảy may ghi chép.

Lẽ nào Thí Thần thật sự là từ trong Thiên Địa Lao Ngục sinh ra?

Trong lòng Tiêu Phàm hết sức buồn bực, nếu thật sự là như thế, Thiên Địa Lao Ngục kia há không phải đã tồn tại trước khi dị tộc xâm nhập rồi sao?

Lại nghĩ tới Tô Họa từng nói, Tiêu Thần Võ đã từng bị một loại lời nguyền nào đó, không được phép vào Thiên Địa Lao Ngục.

Tiêu Phàm đã hoàn toàn khẳng định trong lòng, Thiên Địa Lao Ngục chẳng phải là sau khi dị tộc xâm nhập Chiến Hồn đại lục mới có, mà đã có từ mấy vạn năm trước rôi!

Hơn nữa, Thiên Địa Lao Ngục cũng tuyệt đối không phải đơn giản chỉ dùng để giam giữ tu sĩ dị tộc.

“Thiên Địa Lao Ngục cuối cùng là nơi nào đây?” Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm ngẫm nghĩ, sau đó nói với Thí Thần: “Yên tâm, đi vào Thiên Địa Lao Ngục, ta nhất định giúp ngươi tìm hiểu rõ ràng thân thế, bây giờ yên tĩnh một chút. ”

“Gào” Thí thần giận dữ gầm lên một tiếng, miễn cưỡng áp chế sự thay đổi tâm trạng của mình.

Tâm thần của Tiêu Phàm rời khỏi Thần cung, lần nữa nhìn về cánh cửa hư vô mờ mịt kia, thần sắc vô cùng nghiêm trọng, Tiêu Phàm cảm nhận được một loại khí tức cực kỳ nguy hiểm.

Chẳng lẽ nguy hiểm Vân Phiến Nhi nói, cũng không phải đến từ Tiêu Thần Võ, mà thật sự đến từ Thiên Địa Lao Ngục?

Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu, lại liên tiếp đánh ra một loạt thủ quyết, cánh cửa kia lại lớn thêm ra, cuối cùng biến thành một vòng xoáy màu đen.

Một luồng lực hút cực mạnh cuốn hút lấy tất thảy xung quanh, ngay cả ánh sáng cũng không thoát được, bốn phía càng trở nên đen tối.

Ánh mắt Tiêu Phàm nhìn xung quanh, tựa như đang tìm kiếm thứ gì, nhưng mà bốn phía một màn đen đặc, chẳng nhìn được gì, Tiêu Phàm không khỏi nhăn nhó cau mày.

"“Tô tiền bối sẽ không tính sai đâu.” Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.

“Tiếp tục, bọn hắn tới rồi!” Một câu nói vang lên bên tai Tiêu Phàm, dường như từ một không gian khác truyền đến.

Thần sắc Tiêu Phàm hơi động, hiển nhiên là Tô Họa sẽ không lừa hắn, sau một khắc, Tiêu Phàm bắt đầu dùng toàn lực mở cửa vào Thiên Địa Lao Ngục.

Sau nửa giờ, vòng xoáy màu đen kia biến thành một cơn gió xoáy khổng lồ, chầm chậm xuyên lọt xuống dưới Ngũ hành phong ấn, sau vài hơi thở, cửa vào thông đạo mở ra, thẳng qua một thế giới tăm tối.

“Đi!” Tiêu Phàm hét lên một tiếng, giọng nói nghe có chút mỏi mệt.

Mấy người Diệp Thi Vũ, Nam Cung Tiêu Tiêu lách người phóng đến phía bóng tối kia, căn bản không có chút do dự gì, thật giống như sợ thông đạo đóng lại mất.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Đang lúc mọi người tràn vào thông đạo, một loạt tiếng nổ đột nhiên vang lên, khoảng mười luồng uy áp to lớn từ trên cao phóng xuống, dữ dội điên cuồng quét sạch toàn bộ hư không, mặt đất nháy mắt lún xuống dưới hơn mấy trượng.

Ngoại trừ bốn bên là vách núi kiên cố không bị sụp đổ, trên mặt đất cát bay đá chạy, từng hàng khe rãnh to lớn lan rộng khắp bốn phương tám hướng, thông đạo màu đen kia cứ rung động không thôi, bắt đầu trở nên lung lay.

Cảnh tượng bất ngờ này đã dọa cho bọn Trọc Thiên Hồng nhảy dựng lên, bọn họ bỗng nhiên dừng cả lại, kinh ngạc nhìn về phía chân trời, ở đó đang có 10 bóng người mau lẹ đáp xuống.

“Chiến Thiên Hạ!” Chiến La nháy mắt đã nhận ra một người trong đó, ánh mắt lạnh lùng, hung quang bắn ra bốn phía, nhanh chóng vọt tới.

“Đừng nhúc nhích!” Nam Cung Tiêu Tiêu liền vội hét hắn dừng lại, một bước cản trước người hắn.

“Tới thật rồi sao?” Thần sắc Tiêu Phàm hơi động, nhìn thấy bọn Chiến Thiên Hạ đuổi đến, hắn cũng không có một chút sợ hãi nào, ngược lại có một chút kích động.

“Các ngươi cũng chớ động thủ!”

Nhìn thấy mấy người Trọc Thiên Hồng với Kiếm La chuẩn bị động thủ, tiếng nói của Tiêu Phàm quấn quýt bên tai mấy người Trọc Thiên Hồng. Hắn cùng Tô Họa thật chẳng dễ dàng bày ra tình thế này, sao lại có thể để mấy người Kiếm La làm hỏng đây?

Cùng lúc đó, Diệp Thi Vũ, Lăng Phong, Quan Tiểu Thất đồng thời tiến lên, mặt không biến sắc, nhìn mấy người Chiến Thiên Hạ trên cao. Bọn Diệp Thi Vũ đều chỉ là Chiến Thần hậu kỳ, nhưng đối mặt với mời Chiến Thần cảnh đỉnh phong, cơ bản vẫn không chút e ngại.

“Ha ha, Tiêu Phàm, lần này xem ngươi chết thế nào!” Chiến Thiên Hạ điên cuồng cười lớn, trên mặt lộ ra nụ cười hung ác, hắn hận chẳng thể nghìn đao xẻo thịt Tiêu Phàm.

“Ờ” Tiêu Phàm khẽ cười một cái, cứ lẳng lặng đứng yên ở đó.
Bình Luận (0)
Comment