Vô Thượng Sát Thần

Chương 1777

"Ngươi!" Tiếu Thiên Hoàng hoảng sợ, trừng to hai mắt nhìn người phía trước, trên mặt đều là vẻ sợ hãi.

Nàng muốn thét ra tiếng, đáng tiếc cổ của mình bị một cánh tay lớn gắt gao bóp lấy, muốn nói chuyện cũng không thể!

Phía trước nàng, một thân ảnh áo choàng đen đứng đấy, ngoại trừ Tiêu Phàm thì còn có thể là ai?

Lần trước Tiếu Thiên Hoàng có thể chạy trốn, một là Tiêu Phàm cũng không thật sự có sát tâm, hai là còn xem nàng là thân phận nữ nhân.

Nếu không, Tiêu Phàm muốn giết nàng ta, dù có Chiến Thần cảnh đỉnh phong bảo vệ, cũng không có khả năng!

Đáng tiếc, nàng coi sự nhân từ của Tiêu Phàm thành không ra gì, hết lần này đến lần khác khiêu chiến sự kiên nhẫn của Tiêu Phàm, Tiêu Phàm sao lại buông tha cho nàng được?

"Độc nhất là lòng dạ đàn bà, nữ nhân như ngươi, có thể sống đến bây giờ, đã là kỳ tích!" Sắc mặt Tiêu Phàm hờ hững nói.

Một tay bóp lấy cổ của Tiếu Thiên Hoàng, thân hình nhanh chóng chớp động, với một hơi thở, Tiêu Phàm đã xuất hiện cách bọn Nhạc Nhất Sơn không xa.

"Dừng tay cho ta." Tiêu Phàm gầm thét một tiếng, giống như rồng ngâm, truyền ra khắp nơi.

Những tu sĩ Thương Sinh thần quốc đang vây công bọn Nhạc Nhất Sơn vội vàng đứng im, không vì cái gì khác, mà là vì Tiếu Thiên Hoàng đang trong tay Tiêu Phàm.

Nếu như Tiếu Thiên Hoàng chết ở đây, bọn hắn đều khó tránh khỏi trách nhiệm, có lẽ sẽ phải chôn chung với nàng ta.

"Tiêu huynh đệ." Nhạc Nhất Sơn đi đến bên cạnh Tiêu Phàm bên, giọng nói lo lắng.

"Muốn giấu tộc nhân của bọn họ đến khi nào? Đưa bọn họ ra đây." Tiêu Phàm không quay đầu lại nói, con mắt u lãnh quét qua bốn phía, bọn Tiếu Thiên Long đều đứng im.

"Tiểu tử, hãy thả tiểu công chúa trước!"

"Hãy thả tiểu công chúa, nếu không Thương Sinh thần quốc ta liều chết với ngươi!"

"Nếu tiểu công chúa xảy ra gì ngoài ý muốn, chúng ta đuổi diệt ngươi đến chân trời góc biển, dù ngươi là người của Tu La điện, cũng khó thoát khỏi cái chết!"

Từng tiếng nói uy hiếp phát ra từ miệng tu sĩ của Thương Sinh thần quốc, bọn hắn nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, giống như con mèo đang bị giẫm phải đuôi.

"Yên tâm, ta sẽ thả nàng ta." Tiêu Phàm thần sắc lạnh lùng.

Nói thật, nếu như không phải đã đồng ý với Nhạc Nhất Sơn, hắn sợ Tiếu Thiên Long nóng giận mà diệt Nhạc Nhân tộc, hắn thật sự muốn cùng bọn hắn đánh giết cho đã.

Nhưng hắn đã đồng ý với Nhạc Nhất Sơn, điều đầu tiên Tiêu Phàm cân nhắc chính là sự an nguy của Nhạc Nhân tộc.

Mặc dù nói như vậy, nhưng Tiêu Phàm lại lộ ra nụ cười lạnh như băng, giống như khuôn mặt cười của ma quỷ, đám người nhìn đến tê cả da đầu.

"Ầm ầm!"

Đột nhiên, trời đất rung động, chỉ thấy từng thân ảnh to lớn từ trong thác nước bay ra, như từng ngọn núi lớn bay vọt lên.

Một lát sau, bốn phía hang núi đứng đầy từng nhóm người Nhạc nhân tộc như từng ngọn núi nhỏ, Tiêu Phàm nhìn sơ qua, chừng một trăm người Nhạc Nhân tộc.

Bọn chúng giống như cả trăm ngọn núi nhỏ đứng xung quanh hang núi, hiện trường trông đặc biệt to lớn, chỉ với khí thế đã ép rất nhiều người không thở nổi.

Một trăm người Nhạc Nhân tộc trông rất nhiều, nhưng đã là quần tộc, thì một trăm người thật sự quá ít.

Vả lại, người mạnh nhất chính là phụ thân của Nhạc Nhất Sơn - Nhạc Thạch, và phía sau hắn là mấy người Nhạc Nhân tộc cao mấy trăm trượng cao, bọn hắn đều là tu vi cửu biến Chiến Thần.

Đừng nhìn họ thân thể cao lớn, nhưng thật ra chiến lực chưa chắc bằng tu sĩ bình thường của loài người.

Đương nhiên nếu chỉ nói về sức mạnh, Nhạc Nhân tộc vẫn rất lợi hại, mà thiên phú của Nhạc Nhân tộc không phải dùng chiến đấu, mà là cải tạo sơn mạch.

Rốt cuộc Tiêu Phàm cũng biết vì sao Nhạc Nhất Sơn cầu hắn, thậm chí đồng ý làm nô lệ của hắn.

Đừng nói thêm người khác, chỉ với những người Tiếu Thiên Long cũng đủ để hủy diệt Nhạc Nhân tộc.

Nhưng điều Tiêu Phàm không hiểu chính là, Nhạc nhân tộc phải có năng lực độn thổ, vì sao bọn hắn không độn thổ chạy trốn?

Nghi hoặc thì nghi hoặc, hắn cũng biết, Nhạc Nhân tộc chắc có nỗi khổ tâm, nếu không bọn hắn sẽ không ngốc đến nỗi không dùng năng lực, còn trốn ở đây, chờ các vương tử và công chúa của Thương Sinh thần quốc săn giết.

"Đều đã đi ra rồi?" Tiêu Phàm nhìn về phía Nhạc Thạch nói.

"Chỉ có nhiêu đây, những người khác không phải bị tu sĩ của Thương Sinh thần quốc giết chết, thì bị bọn hắn bắt sống, nhưng mà sau khi bắt đi, cũng đều khó thoát khỏi cái chết." Giọng Nhạc Thạch có chút nghẹn ngào.

"Ta nhớ Nhạc Nhân tộc các ngươi có thể độn thổ mà, vì sao người của Thương Sinh thần quốc có thể giết chết các ngươi?" Tiêu Phàm vẫn hỏi cho ra sự nghi ngờ này.

Trước đó Nhạc Nhất Sơn chạy trốn khi nhìn thấy Sinh Tử Nhị Lão, đã sử dụng loại năng lực này.

"Thương Sinh thần quốc đã bố trí trận pháp xung quanh Cổ Hoang sơn mạch này, trận pháp này xâm nhập sâu vào lòng đất, vây lấy cả tòa Cổ Hoang sơn mạch, chúng tôi có thể độn thổ trong trận pháp, nhưng không có cách nào xông phá trận pháp để thoát khỏi nơi này." Giọng nói Nhạc Thạch khổ sở.

Nhớ năm đó, Nhạc Nhân tộc bọn hắn có đến hơn hàng vạn người, bao trùm toàn bộ Thiên Địa Lao Ngục, nhưng mà bây giờ chỉ còn lại hơn trăm người.

Nếu như còn không thoát được ra ngoài, một trăm người Nhạc Nhân tộc này mà chết, thì Nhạc Nhân tộc coi như tuyệt chủng.

"Bọn hắn muốn bắt các ngươi làm gì?" Tiêu Phàm hơi nhíu mày.

Nhạc Nhân tộc cũng chỉ có thể cải tạo sơn mạch và địa hình thôi, đối với quốc gia bình thường thì có lẽ còn có chút tác dụng, nhưng đối với tu sĩ Chiến Thần cảnh, cải tạo hình dạng mặt đất thì có ý nghĩa gì chứ?

"Là Thần chủ của Thương sinh thần quốc muốn lấy hồn hỏa và thạch tinh của chúng tôi." Nhạc Thạch bi thương nói.

Tiêu Phàm càng thêm kinh ngạc, hồn hỏa và thạch tinh của Nhạc Nhân tộc đúng là trân bảo, dùng để tu luyện và rèn đúc thần binh đều có tác dụng rất lớn, nhưng Thần chủ của Thương Sinh thần quốc lại dùng để làm gì?

Thương sinh thần quốc lớn mạnh như vậy, ngay cả Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng có nhiều như vậy, chẳng lẽ còn không có thần binh hay sao?

Tiêu Phàm chuẩn bị mở miệng, lúc này, ở nơi xa Tiếu Thiên Long đột nhiên lạnh giọng nói: "Thả Thiên Hoàng ngay, nếu không bản vương sẽ giết Nhạc Nhân tộc, khiến Nhạc Nhân tộc hoàn toàn tuyệt chủng!"

Bọn người Nhạc Thạch nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, ánh mắt mọi người nhìn lấy Tiêu Phàm.

Bây giờ, Tiêu Phàm là hy vọng duy nhất của Nhạc Nhân tộc bọn hắn, nhưng bọn hắn hiểu rất rõ, nếu như Tiêu Phàm thả Tiếu Thiên Hoàng, bọn hắn sẽ chết càng nhanh.

"Nhạc Nhất Sơn, ngươi chớ phản kháng." Tiêu Phàm không để ý đến Tiếu Thiên Long, mà nói với Nhạc Nhất Sơn.

Nhạc Nhất Sơn không biết vì sao, chỉ gật đầu nhẹ, sau đó hắn cảm thấy có một luồng sức mạnh khổng lồ vây quanh hắn, như muốn đưa hắn đến một thế giới khác.

"Hả?" Lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, hắn kinh ngạc phát hiện, vậy mà mình không cách nào đưa Nhạc Nhất Sơn vào bên trong tiểu thiên địa.

Nếu như không có cách nào đưa Nhạc Nhất Sơn vào tiểu thiên địa, sao mình có thể bảo vệ Nhạc Nhân tộc không bị Tiếu Thiên Long bọn hắn giết chết chứ?

Tiêu Phàm biết rất rõ, bắt lấy Tiếu Thiên Hoàng chỉ có thể ngăn cản Tiếu Thiên Long một lát, không thể cứ uy hiếp Tiếu Thiên Long.

"Tiêu huynh đệ, ta biết trên người ngươi có vật quý, nhưng bộ tộc của chúng tôi không thể rời khỏi giới này." Nhạc Nhất Sơn truyền âm đến Tiêu Phàm, trong giọng nói lộ ra một tia thê lương.

"Tại sao?" Tiêu Phàm truyền âm hỏi, hiển nhiên, Nhạc Nhân tộc không thể rời Thiên Địa Lao Ngục, vậy là không thể tiến vào một không gian khác.

"Tổ tiên của chúng tôi là Nhạc Tộc thượng cổ, vô tận năm tháng trước đây, tổ tiên chúng tôi bị một sức mạnh nguyền rủa, nhất định phải vĩnh viễn trông giữ nơi này, thời gian trôi qua, lực huyết mạch từ từ thoái hóa, biến chúng tôi thành ra thế này, ngay cả hóa thành hình người cũng không thể." Nhạc Nhất Sơn giải thích nói.

"Lại là bị nguyền rủa?" Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ kỳ lạ, không khỏi nghĩ tới Tử Tinh Lôi thú bị nguyền rủa trước đó, sau được Nam Cung Tiêu Tiêu giải trừ lời nguyền.

Mặc dù không biết Nam Cung Tiêu Tiêu làm thế nào phá giải lực nguyền rủa, nhưng ít ra, lực nguyền rủa là có thể phá giải.

Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm tiếp tục truyền âm hỏi: "Ngươi có biết giải trừ lời nguyền như thế nào không?"
Bình Luận (0)
Comment