Vô Thượng Sát Thần

Chương 1801

Thoắt cái đã trôi qua nửa tháng, tin tức về cái chết của Tiếu Thiên Hoàng, Tiếu Thiên Long và Tiếu Thiên Chi, hai vị công chúa và một vị vương tử truyền khắp Thương Sinh thần quốc.

Trên dưới Thương Sinh thần quốc đều chấn động, trong mấy ngày, đã mất đi ba vị công chúa và vương tử hàng đầu, đây là chuyện chưa từng có.

Việc này cũng khiến Thần chủ của Thương Sinh thần quốc phát cuồng, tự mình hạ lệnh truy nã, tiêu diệt nhóm Tiêu Phàm.

Phàm là người đi chém giết Tiêu Phàm, được tặng ngàn vạn Thần thạch và ba thần lực chi tinh của Chiến Thần đỉnh phong.

Lệnh này ban ra, tất cả tu sĩ của Thương Sinh thần quốc đều kinh ngạc khôn nguôi, sau đó bắt đầu tìm kiếm tung tích nhóm Tiêu Phàm ở bên trong phạm vi Thương Sinh thần quốc.

Đáng tiếc, nhóm Tiêu Phàm tựa như đột nhiên biến mất, thời gian hơn nửa tháng, chưa từng thấy xuất hiện.

Các tòa thành trì cùng các tửu lâu bên trong Thương Sinh thần quốc, đều đang bàn tán chuyện của Tiêu Phàm bọn họ, dù là hơn nửa tháng, vẫn không mảy may hạ nhiệt, ngược lại càng ngày càng nóng hơn bao giờ hết.

"Dám giết tam đại công chúa và vương tử Thương Sinh thần quốc ta, thật đúng là ăn tim hùm gan báo, nếu để cho ta bắt được hắn, không thể không lột da hắn."

"Chỉ dựa vào Mã Tam ngươi cũng có thể lột da của hắn? Ngươi có biết, giết chết Tam vương tử cùng Cửu công chúa bọn họ là người nào không? Đó chính là Tu La điện chủ của Chiến Hồn đại lục!"

"Hả! Là đám sát thần đó? Bọn chúng cũng đến rồi?"

"Không chỉ đến rồi đâu, chúng còn khát máu và mạnh hơn nhiều so với Tu La điện chủ các thế hệ trước của Chiến Hồn đại lục, mặt khác ta nghe nói, Độc Tí Kiếm Thần kia và Sát Thần nhất mạch cũng có chút quan hệ."

"Đây chẳng phải là tìm được Kiếm Thần, thì có thể tìm được sát thần đã giết chết đám người Tam vương tử sao?"

Lúc này, một gian tửu lầu bên trong Thiên Thương Thần Thành, đám người bàn tán ầm ĩ, thời điểm nói tới sát thần, tất cả đều biến sắc, trong mắt đều nồng đậm vẻ kiêng dè.

Dù trải qua thời gian ngàn năm, Tu La điện chủ nhất mạch của Chiến Hồn đại lục vẫn uy chấn Thiên Địa Lao Ngục, dù sao, đây là chuyện mà Tu La Sơn và Thương Sinh thần quốc không thể không thỏa hiệp.

"Mọi người nhanh tới cửa nam, nghe nói Độc Tí Kiếm Thần đến thành Thiên Thương Thần rồi!" Đột nhiên, một tiếng kêu sợ hãi bên ngoài quán rượu truyền đến, tất cả mọi người trong tửu lầu đều bỗng nhiên đứng dậy, không chút do dự phóng ra ngoài cửa.

" Độc Tí Kiếm Thần ở đâu? Đây chính là thần tượng của ta, nghe nói hắn ở thất biến Chiến Thần đã có thể sát hại cửu biến Chiến Thần!"

"Ha…, lúc này hắn còn dám tới, đơn giản là muốn chết, ta nghe nói rất nhiều vương tử cùng công chúa đều đang tìm hắn, muốn vây giết điện chủ Tu La điện!"

"Điều này không liên quan đến Độc Tí Kiếm Thần chứ? Hắn đến thần đô, đoán chừng cũng là vì Trường Sinh đan để phục hồi cánh tay như cũ thôi."

Đám người kích động đi về phía cửa nam, không chỉ người trong quán rượu, không ít người trên đường cũng nhanh chóng nhằm phía cổng Nam Thành lao đi.

Mà lúc này, trên một con đường lớn cách cổng Nam Thành hơn mười dặm, một chiếc xe ngựa đang chầm chậm ung dung hướng đi tới cổng Nam Thành.

Bên ngoài xe ngựa, có ba thân ảnh ngồi đó, là Kiếm La, Vân Hạc và Võ Nhược Phong, đường đường cường giả Chiến Thần cảnh mà đi đánh xe ngựa, ba người cũng buồn bực đến hộc máu.

Nhưng Tiêu Phàm không muốn nhờ Hồn thú khác đưa đi, đành bất đắc dĩ làm như vậy.

Bên trong xe ngựa, có hai bóng người đang ngồi, dĩ nhiên chính là Tiêu Phàm và Sở Khinh Cuồng, hai người đều đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Xem ra đã có người phát hiện chúng ta đến." Sở Khinh Cuồng bừng mắt ra, trong mắt có nét sắc bén.

"Không ngờ Sở huynh lại nổi tiếng như vậy." Tiêu Phàm cười cười, nói đùa.

Ngay cả Tiêu Phàm cũng không thể không thừa nhận, mấy năm nay, Sở Khinh Cuồng cuối cùng đã khôi phục được cốt cách năm đó, có điều đồng thời sóng gió hiện trong ánh mắt của hắn cũng không ít.

Đây là quá trình bắt buộc phải trải qua khi trưởng thành của một người, theo việc tăng lên tầm nhận thức và thực lực thì những thứ có thể dung nạp trong lồng ngực cũng nhiều hơn.

Sở Khinh Cuồng cười gượng một tiếng, nói: "Không phải là ta nổi tiếng, mà là trước đó ta và một gia tộc của Thương Sinh thần quốc xảy ra một vài chuyện không vui."

Tiêu Phàm có chút bất ngờ, có điều cũng không hỏi cụ thể là gì, hắn lần này tới là muốn đối phó với phân thân linh hồn của Tiếu Thương Sinh, gia tộc khác nếu như muốn đến gây phiền phức, tiện tay giải quyết luôn là được.

"Đúng rồi Tiêu huynh, đến thành Thiên Thương Thần, vẫn phải cẩn thận với những vương tử và công chúa kia, thủ đoạn của bọn chúng đều rất quỷ dị, ngươi giết chết Tiếu Thiên Long và Tiếu Thiên Chi, đều không phải là nhân vật mạnh nhất, có đại vương tử Tiếu Thiên Cơ và nhị công chúa Tiếu Thiên Vận, nghe đồn Chiến Thần cảnh đỉnh phong bình thường trên tay bọn chúng đều không trụ được một chiêu." Sở Khinh Cuồng lại nhắc nhở.

"Tiếu Thiên Cơ, Tiếu Thiên Vận?" Tiêu Phàm híp híp hai mắt, hắn hiển nhiên biết hai người kia, nghe đồn, bọn chúng đã đột phá Chiến Thần cảnh đỉnh phong.

Dựa vào thiên phú của bọn chúng, giết hại Chiến Thần cảnh đỉnh phong bình thường, hiển nhiên dễ như là cắt cỏ.

Dù sao, chiến thần cảnh đỉnh phong trong Thiên Địa Lao Ngục, rất ít người thông qua bản thân lĩnh ngộ sức mạnh Áo Nghĩa mà đột phá, đại bộ phận đều là luyện hóa thần lực chi tinh để đạt tới cấp độ hiện tại.

Tu sĩ Chiến Thần cảnh sau khi chết, thần lực chi tinh rất khó hủy diệt, hơn nữa người bình thường cũng sẽ không hủy diệt chúng, dần dà xuất hiện nhiều hơn tu sĩ Chiến Thần cảnh.

Có điều khiến Tiêu Phàm kinh ngạc nhất là, trong Thiên Địa Lao Ngục, thần lực chi tinh đều đã công khai ghi giá, điều này tại Chiến Hồn đại lục là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Tiêu Phàm đến thành Thiên Thương Thần, cũng ôm một chút suy nghĩ như vậy, tu sĩ Tu La điện rất nhiều người không có thiên phú đột phá chiến thần cảnh, có lẽ có thể để bọn họ luyện hóa thần lực chi tinh.

Chỉ là hiện tại trên thân Tiêu Phàm ngoại trừ một chút Hồn thạch ra, căn bản không có quá nhiều Thần thạch, muốn bỏ ra lượng lớn mua sắm thần lực chi tinh là không thể nào, đây cũng là một vấn đề khiến Tiêu Phàm nhức đầu.

"Hai người này rất ít xuất thủ, nhưng thực lực bọn chúng rất mạnh, nghe nói cũng là một trong số ít người dám cùng thiên tài bên phía Tu La Sơn khiêu chiến." Sở Khinh Cuồng lại nói.

Hắn ở lại thế giới này được một thời gian, đối với một vài nhân vật thiên tài nổi danh vẫn là hết sức hiểu rõ.

Nói đến Tu La Sơn, thần sắc Sở Khinh Cuồng cũng vô cùng ngưng trọng, dù là đối mặt với Thương Sinh thần quốc cũng không có ngưng trọng như vậy.

"Không sao, ta lần này đến cũng không phải là để đánh nhau, mà là lấy thân phận thần dược sư tới." Tiêu Phàm cười cười nói, trong lòng lại bổ sung một câu: "Nếu như muốn đánh, ta cũng không sợ."

"Cũng đúng." Sở Khinh Cuồng gật đầu, hắn hết sức yên tâm với cách đối nhân xử thế của Tiêu Phàm, thân là Tu La điện chủ có thể từng bước một đi đến hiện tại, thực lực chỉ là một phương diện, trí tuệ cũng là một phương diện nữa.

"Dừng lại!"

Cũng vào lúc này, một tiếng nổ ầm đột nhiên vang lên, ngay sau đó, một nguồn khí tức mạnh mẽ từ đằng xa ầm ầm lao tới, không khí đều trở nên ngạt thở.

Cỗ xe ngựa của nhóm người Tiêu Phàm bỗng nhiên rung lên, ba người Kiếm La, Vân Hạc và Võ Nhược Phong lập tức thủ hộ chung quanh xe ngựa, trong nháy mắt khí thế trên người bộc phát, hình thành một nguồn năng lượng dao động bảo vệ xe ngựa.

Trên đường lớn, mấy đạo kình phong cuồn cuộn lao tới, sau đó hóa thành mấy đạo thân ảnh ngăn cản đường đi của mọi người, khí thế cuồng bạo không ngừng đánh thẳng vào đám người Kiếm La, muốn đánh vỡ xe ngựa.

"Các ngươi là người phương nào?" Kiếm La lạnh lùng quát lên, thần sắc băng lãnh nhìn mấy người đối diện, đáy mắt ánh lên sự dè chừng.

Đứng cách hắn hơn vài chục trượng, là bốn nam nữ trẻ tuổi, nam tuấn tú, nữ tịnh lệ, mỗi người xem ra đều là những kẻ không tầm thường.

Hơn nữa, khí tức phát tán ra trên thân của bốn người đều là tu vi bát biến Chiến Thần trở lên, trong những tu sĩ cùng tuổi, tuyệt đối được coi là cường giả.

"Cuồng Tí, cút ra đây cho ta." Lúc này, một nam tử mang chiến bào kim sắc trong đó tiến lên một bước, quát lớn một tiếng, sát khí lạnh lẽo từ trên người hắn tản ra, hóa thành từng đợt gió mạnh giận dữ chém tới xe ngựa.
Bình Luận (0)
Comment