Vô Thượng Sát Thần

Chương 1811

Ngoài cổng lạc viện, một thanh niên mặc áo bào đỏ, từ giữa một đoàn người chậm rãi đi tới, đi như rồng hổ, mỗi bước đi đều tỏa ra khí thế uy nghiêm của kẻ bề trên.

Hắn có đôi mắt đỏ như máu, như hai ngọn lửa đang thiêu đốt, nhìn Tiêu Phàm với ánh mắt khinh miệt.

“Ngũ vương tử!” Đoàn người nhìn thấy người thanh niên mặc áo bào đỏ, không khỏi sợ hãi kêu lên, vội vàng nhường ra một con đường.

Không ít người nghĩ lại lời Ngũ vương tử vừa nói, nhao nhao nhìn về phía Tiêu Phàm, lộ vẻ nghi hoặc cùng thăm dò.

Tiêu Phàm vẫn bình tĩnh đứng đó, như thể mọi chuyện ở đây không liên quan gì với hắn.

Độc chết một lục biến Chiến Thần, hắn còn không nhàm chán đến vậy, nếu muốn giết, ít nhất cũng phải giết cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong.

Đương nhiên, giống như các vương tử công chúa, nếu như đối với hắn không chết không ngừng, Tiêu Phàm cũng không ngại giết thêm mấy người.

“Ngũ vương tử tới thật đúng lúc, ngài nhất định phải báo thù cho Kim gia, Kim gia bị người này độc chết rồi.” Đột nhiên, một thuộc hạ của Kim gia đầu trọc lao về phía người thanh niên mặc áo bào đỏ khẩn cầu.

“Ngũ vương tử, giết gã Thần Dược Sư giả mạo kia di. Hắn dám giết người một cách trắng trợn tại thành Thiên Thương Thần, đây là xúc phạm thần uy của Thương Sinh thần quốc ta mà.”

“Đúng vậy, người như vậy đáng chết. Thương Sinh thần quốc ta không phải nơi loại người nào cũng có thể phách lối.”

Mấy tu sĩ khác cũng vội vàng quỳ xuống, phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm. Không ít người cười lạnh, như thể mọi chuyện đều là họ đã sắp xếp tốt.

Sắc mặt mấy người Kiếm La, Võ Nhược Phong vô cùng nghiêm túc. Hiển nhiên, sự tình đã phát triển ngoài dự liệu của họ. Một tên lưu manh, họ đương nhiên không để tâm.

Nhưng người trước mặt là Ngũ vương tử của Thương Sinh thần quốc. Nếu như bốn bề vắng lặng, họ cũng không e ngại, trực tiếp bắt sống là được.

Nhưng hiện tại có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào, đoàn người Tiêu Phàm không thể không chút kiêng kỵ ra tay với hắn.

“Nếu quả thật có oan tình, Ngũ vương tử tất nhiên sẽ thay các ngươi giải oan.” Không đợi Ngũ vương tử mở miệng, một thuộc hạ phía sau hắn đột nhiên tiến lên một bược, chặn những người kia lại, không để họ lại gần Ngũ vương tử.

“Vâng, chúng ta tin tưởng Ngủ vương tử.”

“Không sai, Ngủ vương tử là người công bắng công chính. chúng ta tin tưởng ngài nhất định sẽ đòi lại công bằng cho chúng ta.”

Thuộc hạ Kim gia vội vàng phụ họa, còn không quên nịnh nọt Ngũ vương tử.

Bọn họ không ca ngợi Ngũ vương tử còn tốt. Mọi người vốn thật sự cho rằng Ngũ vương tử tình cờ đi ngang qua đây. Nghe những lời này, không ít người nhận ra chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Ngũ vương tử là người công bằng công chính?

Ở đây, phàm là người có chút hiểu biết về Ngũ vương tử, đều lập tức phủ định. Bình thường Ngũ vương tử là người ngang tang, hống hách.

Phàm là thứ hắn coi trọng, dù là quan to chức trọng, hay là bình dân, hắn đều trực tiếp cướp đoạt, chiếm làm của mình.

Rất nhiều người đều am thầm hận Ngũ vương tử đến thấu xương. Người như vậy, sao có thể là người công bằng công chính?

“Các ngươi yên tâm. Bản vương chắc chắn sẽ cho các ngươi một kết quả thỏa mãn.” Ngũ hoảng tử dường như rất hưởng thụ cảm giác được người ca ngợi này, mặc dù biết rõ đây là có người cố ý sắp xếp.

Tiêu Phàm nhìn Ngũ vương tử tự cho là đúng mà thỏa mãn, trong lòng thầm than, Ngũ vương tử này còn không biết xấu hổ hơn đám người Tứ vương tử nhiều.

Có điều nói đi cũng phả nói lại, hắn cũng thông minh hơn nhiều. Một là lựa chọn động thủ giữa ban ngày, hai là trốn ở phía sau, để người ta đến thăm dò mình.

Thăm dò mình thì cũng thôi đi. Lại còn để người thăm dò chết ngay trước mặt mình. Sau đó hãm hại mình. Cái bẫy này nối tiếp cái bẫy khác, gần như hoàn mỹ không chút tì vết.

Cho dù Tiêu Phàm đã sớm biết kế hoạch của hắn, đoán chứng cũng không phá được cái bẫy này. Kim gia đầu trọc chết, chắc chắn sẽ đổ cho hắn.

Tiêu Phàm cũng đã hiểu rõ Ngũ hoảng tử. Người này tuyệt đối là loại người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

“Xem ra người này xui xẻo rồi. Đắc tội Ngũ vương tử, đoán chừng khó thoát khỏi cái chết.” Mọi người nghĩ thầm trong lòng.

"Người bây giờ đều phách lối như vậy sao? Giả mạo Thần Dược sư thì cũng thôi đi, còn dám tới thành Thiên Thương Thần giết người. Ta thấy ngươi là ăn gan hùm mật báo rồi." Nụ cười trên mặt Ngũ vương tử trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là sự vô tình lạnh như băng.

Hắn lập tức bước ra, đi về phía Tiêu Phàm. Đám người phía sau hắn cũng đi theo, tản ra khí thể cướng đại.

Hắn căn bản không cho Tiêu Phàm cơ hội phản bác, nhận định Kim gia đầu trọc là do Tiêu Phàm giết chết.

Cả đám người Kiếm La, Vân Hạc cùng Võ Nhược Phong đều đề phòng, bản thân Ngũ vương tử là cửu biến Chiến Thần thì cũng thôi đi, bốn người phía sau hắn kia vậy mà đều là Chiến Thần cảnh đỉnh phong.

Thật phải đánh một trận, bọn hắn cũng không sợ, nhưng mấu chốt là nơi này là thành Thiên Thương Thần, bọn hắn mà động thủ, tuyệt đối không có lợi cho họ..

Ngũ vương tử đắc ý, lạnh giọng nói: "Nếu như không cho bách tính của thành Thiên Thương Thần một câu trả lời chính đáng, hôm nay các ngươi cũng đừng nghĩ rời khỏi nơi đây."

"Ngươi muốn câu trả lời gì?" Tiêu phàm cười tủm tỉm nhìn Ngũ vương tử, người hiểu rõ hắn đều biết, hắn đã thật sự nổi giận.

“Đi theo bản vương một chuyến, bản vương tất nhiên sẽ nói cho người là câu trả lời thế nào.” Ngũ vương tử cười lạnh nói.

Hắn sắp đặt nhiều như vậy, chính là để mang Tiêu Phàm đi, lấy được Trường Sinh đan từ chỗ hắn mà thôi. Từ những chuyện xảy ra ở cửa thành hôm qua, có vài người đã hoài nghi trên người Tiêu Phàm có Trường Sinh đan.

Đương nhiên, phần lớn vẫn chưa tin. Thật sự là Tiêu Phàm quá trẻ, căn bản không giống Thần Dược Sư, cùng lắm cũng chỉ là đồ đệ của Thần Dược Sư mà thôi.

Cũng không đợi tiêu phàm phản ứng, Ngũ vương tử đã đột ngột vươn tay, chộp về phía yết hầu của Tiêu Phàm, ra tay vô cùng uy mãnh, thực lực của cửu biến Chiến Thần hoàn toàn triển lộ.

"Cút!" Tiêu Phàm lạnh lùng trừng mắt nhìn Ngũ vương tử, Thần Long huyết mạch trong thân thể vận chuyển, uy thế của Thần Long mãnh liệt hiện ra.

Trong chớp mắt, thân hình Ngũ vương tử dừng lại một chút, cũng một chút này, đối với cao thủ, cũng đủ để lấy mạng đối phương.

Binh!

Một tiếng vang dội, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân ảnh Ngũ vương tử bỗng nhiên từ cổng Lạc viện bay ngược ra, đập mạnh trên mặt đất, thân thể trượt ra xa vài chục trượng mới dừng lại.

Chung quanh nhà, kiếm khí cuốn theo vô số bụi bặm, tất cả mọi người trợn lớn lấy hai mắt, lộ ra vẻ khó tin.

Đây chính là Ngũ vương tử đó, vậy mà lại bị người một bàn tay quạt bay?

"Tiểu tử này thật sự là muốn chết, dám tát Ngũ vương tử, chẳng lẽ hắn không biết, Ngũ vương tử là người có thù tất báo."

Hồi lâu sau, có tu sĩ lấy lại tinh thần, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, còn có người không chút do dự lui ra ngoài, tựa như cố ý kéo dãn khoảng cách với đám người Tiêu Phàm.

Tiểu tử này quá phách lối, ngay cả Ngũ vương tử cũng dám tát một phát, còn có cái gì là hắn không dám làm đây?

"Thú vị!" Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, lại thấy Ngũ vương tử chật vật từng bước một đi tới, nhe răng trợn mắt mà cười, có thể biết hắn đang tức giận.

Có điều, có thể ẩn nhẫn như thế, cũng đủ để chứng minh Ngũ vương tử bất phàm.

"Tiểu tử, chưa có ai dám tát bản vương đâu, Thần chủ cũng chưa từng đánh, chỉ dựa vào điểm này, không chỉ các ngươi phải chết, còn phải tru diệt cửu tộc." Ngũ vương tử cười gằn nói.

Nghe giọng điệu này, mọi người đều biết, Ngũ vương tử thật sự phẫn nộ rồi, rất nhiều người nhìn về phía Tiêu Phàm không khỏi âm thầm lắc đầu, bị Ngũ vương tử để mắt đến, muốn tiếp tục sống, cơ hội quá xa vời.

"Ngươi muốn chết, ta có thể giúp ngươi toại nguyện!"

Nhưng mà, làm cho tất cả mọi người không ngờ tới chính là, Tiêu Phàm không hề e ngại, ngược lại tiến lên một bước, vẻ mặt vô cùng bình thản nói.
Bình Luận (0)
Comment