Vô Thượng Sát Thần

Chương 1816

Tiêu Phàm nghe thấy vậy liền quay người lại nhìn thì thấy một nam thanh niên mặc một bộ chiến bào vàng óng đang nghênh ngang đi tới.

Hắn nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt trong tay, dáng vẻ vô cùng ngạo mạn. Đôi mắt hắn như thể mọc trên trời vậy, không thèm nhìn Tiêu Phàm một cái.

“Trương đại thiếu, sao ngài lại đến đây vậy?”

Thị nữ nhìn thấy thanh niên mặc kim bào thì tươi cười tiến tới, giọng nói ỏn ẻn đến nỗi khiến đám người Tiêu Phàm nổi hết cả da gà.

Quả đúng là cô thị nữ này không phải là kẻ nịnh hót bình thường, nhưng nói đi thì phải nói lại, chỉ nhìn trang phục thôi cũng đủ thấy là thanh niên này bỏ xa đám người Tiêu Phàm cả mấy con phố rồi.

“Tiểu yêu tinh, đồ mà ta muốn đã giữ lại cho ta chưa?” Trương đại thiếu xếp quạt lại, nhẹn nhàng nhón lấy cằm thị nữ trêu ghẹo, trong mắt ánh lên sự tà ác.

Cái tay còn lại thì luồn ra phía sau lưng cô gái sờ soạng, từ từ di chuyển xuống phía dưới.

“Đồ mà Trương đại thiếu ngài cần, tiểu nử tử làm sao dám không giữ lại chứ?” – Thị nữ cười duyên một tiếng, cố ý ưỡn ngực tới sát người Trượng Đại Thiếu, đôi mắt mê hoặc còn liếc nhìn đám người Tiêu Phàm một cái.

“Người không biết lại tưởng Vạn Bảo các là Vạn Hoa Lâu đấy? Chẳng lẻ Vạn Hoa lâu chính là của Vạn Bảo các sao?” Kiếm La đột nhiên lên tiếng một cách hững hờ.

Chẳng trách Kiếm La tức giận, đến Tiêu Phàm còn cảm thấy khó chịu. Bản thân hắn vốn đến để mua Huyết Ngọc Thần Cốt Tham, cô thị nữ này xem thường cũng không sao, bởi dù sao hạng nữ nhân như này Tiêu Phàm cũng đã gặp nhiều rồi.

Nhưng Vận Bảo Các dù gì cũng là một thế lực lớn ở Thiên Địa Lao Ngục, cách hành xử của thị nữ lại như vậy thật khiến Tiêu Phàm không khỏi thất vọng.

“Lão già, ngươi nói gì?”

Giọng điệu Trương đại thiếu bỗng trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn Tiêu Phàm một cách phẫn nộ, thiếu chút nữa là ra tay.

Sắc mặt thị nữ đỏ ửng lên, hành vi vừa rồi của cô đúng là chẳng khác gì mấy cô gái vờn hoa bắt bướm ở trong Vạn Hoa Lâu.

Có điều cô ta lấy lại sự bình tĩnh rất nhanh. Cô kéo lấy cánh tay của Trượng Đại Thiếu, lắc nhè nhẹ rồi nói một cách nũng nịu: “Trương đại thiếu, bọn họ như vậy là đang làm nhục tiểu nữ, ngài thay tiểu nữ lấy lại công bằng đi.”

“Yên tâm, có Trương đại thiếu ta ở đây, không kẻ nào dám bắt nạt nàng hết, huống hồ, phía sau nàng là Vạn Bảo Các, bọn họ sóng lớn đến đâu mà đòi lật.” Trương đại thiếu vỗ nhẹ tay thị nữ, khẽ cười.

Tiêu Phàm liếc nhìn Trương đại thiếu lắc đầu, sau đó quay người bỏ đi lên lầu hai.

Với tâm tính bây giờ của mình, hắn thật là làm biếng giáo huấn người khác, đơn giản vì điều đó sẽ làm mất thời gian của chính hắn.

Mặc dù thị nữ kia khiến người khác cảm thấy ghét bỏ nhưng Tiêu Phàm cũng đã lấy được tin tức mà mình cần từ chính miệng cô ta, đó là Vạn Bảo các đúng là có Huyết Ngọc Thần Cốt Tham.

Đã vậy thì Tiêu Phàm không cần lãng phí thời gian với cô thị nữ này nữa, muốn mua đồ ở Vạn Bảo Các không phải chỉ do một cô thị nữ nhỏ bé nói là xong.

Nhưng nhất cử nhất động của Tiêu Phàm lại khiến Trương đại thiếu nghĩ rằng Tiêu Phàm đang giễu cợt hắn, thế là hắn lách người ngáng đường của Tiêu Phàm:

“Tiểu tử, vừa rồi ngươi có ý gì, khinh bỉ ta phải không? Ngươi có biết ta là ai không?”

Tiêu Phàm chau mày, nếu ở bên ngoài thì hắn đã cho tên này một trưởng bay mất xác rồi, làm gì mà có cơ hội đứng nói mấy lời nhảm nhí.

Nhưng ở đây là Vạn Bảo Các, bọn họ thật sự muốn tới để mua linh dược nên không tiện làm náo loạn.

Ngũ vương tử và Bát Vương Tử đứng cách đó không xa, nhìn Tiêu Phàm với khuôn mặt trào phúng, hai người họ rất vui khi nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm đương nhiên nhìn thấy cảnh tượng đó, hắn cười thầm trong lòng: “Đợi lát nữa sẽ đến lượt các ngươi đẹp mặt.”

“Tránh ra.” Đôi mắt Tiêu Phàm nhíu lại, hai đồng tử đen nhánh phòng ra những tia sát khí lạnh như băng, một thế lực cuồng bá bao trùm lấy Trương đại thiếu.

Hai con ngươi của Trương đại thiếu co rụt lại, cơ thể không còn biết nghe lời của hắn tự động lùi lại mấy bước một cách sợ hãi, nếu không phải nhờ quầy hàng ngăn lại thì có lẽ hắn sớm đã bị dọa mà ngã xuống đất rồi.

Ánh mắt đó, lạnh lẽo, đen nhánh như thể một con mãnh thú Hồng Hoang có thể nuốt gọn linh hồn của người khác vậy.

Giây phút đó khiến Trương đại thiếu cảm giác linh hồn mình như bị rớt vào hố băng vậy, hơi thở cũng trở nên ngột ngạt, gấp gáp.

Thật đáng sợ!

Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Trương đại thiếu, nếu như bình thường có lẽ hắn đã bị dọa sợ đến mức bỏ chảy rồi, nhưng đây là Vương Bảo Các, không ai dám ra tay ở đây cả, đương nhiên hắn cũng vì thế mà không cần phải chạy trốn.

Khi hắn định thần trở lại thì Tiêu Phàm đã đi lên tới lối vào lầu hai, chuẩn bị bước vào rồi.

“Đứng lại cho ta!”

Trương đại thiếu nhìn Tiêu Phàm đầy phẫn nộ, một tiếng nổ lớn vang lên, những người đứng xung quanh đều ngoái nhìn với ánh mắt kinh ngạc.

Trương đại thiếu xuất hiện nhanh như chớp trước mặt Tiêu Phàm, túm lấy cổ áo hắn, nói một cách hung hăng:

“Dám ăn trộm linh dược ở Vạn Bảo các, ngươi muốn chết à?”

Thấy Trương đại thiếu sắp tiến tới gần Tiêu Phàm, Kiếm La liền lên trước một bước, vung tay lên khiến Trương đại thiếu lùi về phía sau mấy bước. Trước mặt Kiếm La, hắn căn bản không có bất kỳ lực phản kháng nào.

Ánh mắt Tiêu Phàm phóng ra sự lạnh lùng, tên này đúng là hung hăng làm càn, hắn cứ nghĩ Tiêu Phàm tốt tính lắm chắc?

“Dám trộm linh dược trong Vạn Bảo các, bọn họ không sợ bị đánh gãy chân ném ra ngoài sao?” Mọi người nhìn mấy người Tiêu Phàm đầy kinh ngạc, trên mặt lộ rõ nụ cười khinh miệt, ánh mắt như thế đang nhìn một đám người chết vậy.

“Ai làm ồn ào ở đây vậy?” Một giọng nói như có sức hút đột nhiên vang lên, một thanh niên mặc áo bào đen từ từ đi tới.

Thanh niên mặc áo bào đen nhìn tầm hai mươi lăm tuổi, gương mặt tuấn tú, da trắng trẻo, lộ rõ sự góc cạnh một cách đẹp đẽ, đôi mắt đen láy giống như những ngôi sao ở nơi xa thẳm vậy.

Dáng người hắn cao ráo, lưng thẳng tắp, giống như một thanh Thần kiếm mới rút ra khỏi vỏ, người này dù đứng ở bất kỳ đâu thì đều gây sự chú ý trong đám đông.

“Nhược Trần công tử!”

“Nhược Trần công tử? Lẽ nào là Cổ Nhược Trần một trong ba vị đại công tử? Hắn xuất hiện ở đây sao?”

Nhìn thấy người thanh niên mặc áo bào đen đi tới, đám đông không khỏi lộ ra sự kinh ngạc, sau đó lần lượt hành lễ với người đó. Ánh mắt của một vài nữ tu sĩ còn sáng lên, lấp lánh vô cùng.

“Cổ Nhược Trần?”

Tiêu Phàm nhìn chăm chú vào nam thanh niên mặc áo bào đen, trong đầu hắn cũng có một chút ấn tượng và thông tin liên quan đến con người này.

Tam đại công tử của Thiên Địa Lao Ngục, Tiếu Thiên Cơ của Thương Sinh thần quốc, Thần Vô Tâm của Tu La Sơn và Cổ Nhược Trần của Vạn Bảo Các, đây chính là ba ngọn cờ trẻ tuổi của Thiên Địa Lao Ngục, dường như không ai có thể vượt qua.

Đến ngay cả thần sắc của Ngũ vương tử và Lục vương tử ờ cách đó không xa cũng phải sầm lại, nhìn Cổ Nhược Trần bằng ánh mắt dè chừng, dù có đối mặt với Tiêu Phàm thì bọn họ cũng không có cảm giác như thế.

Cố Nhược Phàm là người khiêm tốn nhất trong tam đại công tử, bình thường hắn như một con thần long chỉ thấy đầu mà không bao giờ thấy đuôi, rất ít khi xuất hiện. Thật không ngờ giờ đây lại có thể gặp hắn ở đây, chẳng trách đám đông lại kinh ngạc đến thế.

“Nhược Trần công tử, kẻ này lấy trộm linh dược của Vạn Bảo các, bị ta phát hiện.” Thấy Cổ Nhược Trần đi tới, Trương đại thiếu liền vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng hành lễ, rồi chỉ vào Tiêu Phàm mà nói, giọng điệu có phần nịnh nọt, lấy lòng.

Khác hoàn toàn với vẻ giương oai tác quái với Tiêu Phàm khi nãy, trước mặt Cổ Nhược Trần, đến ngay cả hơi thở của Trương đại thiếu cũng có phần dồn dập.

“Ồ?” Ánh mắt Cổ Nhược Trần quét qua Tiêu Phàm một cái, mặc dù ánh mắt rất hững hờ nhưng Tiêu Phàm có thể cảm nhận được một luồng áp lực cực mạnh trong đó.

“Chiến Thần đỉnh phong!” Trong đầu Tiêu Phàm đã nhận được biết được thực lực của Cổ Nhược Trần trong nháy mắt, nhưng thực lực đó vẫn chưa tới mức phải e ngại.

Nói một câu khó nghe thì bên trong Thiên Địa Lao Ngục, chẳng có ai mà Tiêu Phàm phải dè chừng, e ngại cả.

Thấy Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, Cổ Nhược Trần hơi ngạc nhiên, biết rõ đó là Cổ Nhược Trần mà hắn vẫn có thể điềm nhiên như vậy, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn bắt gặp.

Cổ Nhược Trần thu hồi ánh mắt lại, đột nhiên hướng về phía Trương đại thiếu và nói:

“Người có biết, hậu quả của việc lừa gạt bổn công tử không?”
Bình Luận (0)
Comment