Vô Thượng Sát Thần

Chương 1838

Giết Dạ Cửu U?

Nếu ở trong thế giới thực tại, Tiêu Phàm không dám nghĩ tới chuyện đó, ít nhất là ở thời điểm hiện tại hắn không thể làm được điều đó.

Nhưng trong huyễn cảnh, thì lại có thể. Bởi vì trong thế giới này, thực lực của những người như Tiêu Thần Võ không hề quá mạnh.

Luyện tâm, không phải là để khảo nghiệm thực lực mà là tâm cảnh của một người.

Huyết Yêu Nhiêu, Vũ Long luôn là một sự thiếu hụt trong tâm cảnh của Tiêu Phàm, hơn nữa nó nằm ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng hắn, vậy nên mới xuất hiện ra như thế này.

Lúc trước hắn cũng từng gặp huyễn cảnh liên quan đến đám huynh đệ như Lăng Phong phản bội, Tiêu Phàm cũng xử lý khá tốt.

Nhưng cửa ải về tình cảm như thế này lại là một sự khó khăn rất lớn đối với Tiêu Phàm.

Loại huyễn cảnh này, nếu có thể thì Tiêu Phàm rất muốn thoát ra ngoài ngay lập tức, nhưng hắn phát hiện ra rằng, khi hắn thâm nhập vào quá sâu bên trong thì có nhiều thứ khiến hắn không thể kiềm chế được nữa.

Tiêu Phàm rất muốn kết thúc sinh mệnh của mình trong nháy mắt, nhưng đến bây giờ thì không thể nữa rồi, khả năng duy nhất chính là cứu Diệp Thi Vũ và Long Vũ.

Diệp Thi Vũ còn đỡ, vì trong lòng Tiêu Phàm, cô ấy là người hoàn mỹ nhất, không có bất kỳ sự thiếu sót hay nhược điểm gì có thể công kích được hắn.

Nhưng Long Vũ thì khác, Long Vũ vì cứu hắn mà chết, điều đó luôn là sự tiếc nuối trong lòng Tiêu Phàm.

“Tiêu Phàm, ngươi không giết chết được ta đâu.” Dạ Cửu U cười lạnh, nhanh chóng lùi lại phía sau, một chưởng mở ra lao ngục, một tay bóp lấy cổ Long Vũ.

Trong thoáng chốc, toàn bộ khí lạnh bao quanh người Long Vũ bị đè ép xuống, nàng không giống Diệp Thi Vũ có năng lực khắc chế Tiêu Thần Võ, vậy nên không thể nào khống chế được Dạ Cửu U.

Dạ Cửu U nhìn Tiêu Phàm, cười gằn: “Các người thử tiến gần thêm bước nữa xem, ta sẽ giết chết nàng.”

“Ngươi!” Tiêu Phàm vội vàng đứng khựng lại, Long Vũ vừa nãy định cùng Dạ Cửu U đồng quy vu tận, hắn thật không biết làm thế nào để cứu Long Vũ, nhưng bây giờ Dạ Cửu U đã ngăn Long Vũ lại, khiến Tiêu Phàm lại nhìn thấy được hi vọng.

Diệp Thi Vũ cũng xuất hiện bên cạnh Tiêu Phàm, toàn bộ luồng sáng bảy sắc cầu vồng kia được thu hồi lại vào cơ thể, nàng nói: “Phu quân, Yêu Nhiêu tỷ tỷ chết rồi, chàng nhất định không được để chuyện gì xảy ra với Long Vũ nữa.”

Tiêu Phàm gật đầu kiên định, cái chết của Huyết Yêu Nhiêu khiến Tiêu Phàm cảm thấy tiếc nuối, nhưng hắn cũng biết rõ tình cảm mà hắn dành cho Huyết Yêu Nhiêu ở trong sâu thẳm lòng mình, đó chỉ là mối kết giao giữa quân tử mà thôi.

Còn Long Vũ thì khác, Tiêu Phàm còn nợ nàng một mạng sống, bất luận thế nào hắn cũng không thể để nàng chết được.

“Tiêu Phàm, ta có thể buông tha cho Long Vũ, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải giết Diệp Thi Vũ.” Dạ Cửu U đột nhiên cười nói.

Giết Diệp Thi Vũ?

Anh mắt Tiêu Phàm trở nên lạnh lẽo, Sở Nhạn Nam cũng đã từng dùng câu nói y hệt như vậy uy hiếp hắn, nhưng đáng tiếc là Sở Nhạn Nam đã chết rồi nên không thể chết thêm một lần nữa được.

Diệp Thi Vũ là sự tồn tại không có gì có thể so bì được ở trong lòng hắn, không mạng sống của ai có thể quan trọng hơn nàng, kể bản thân hắn!

Sự lựa chọn này, không cần nghĩ Tiêu Phàm cũng biết phải làm sao.

“Phu quân!” Diệp Thi Vũ đang định nói gì đó thì bị Tiêu Phàm ngắt lời: “Thi Vũ, không ai có thể ép ta giết nàng, không ai được phép!”

Toàn thân Tiêu Phàm phát ra một luồng lệ khí vô cùng to lớn, thiên địa bỗng nhiên xoay vần, Tiêu Phàm thi triển Tu La Thần Dực lao lên phía trước.

“Ngươi muốn cô ta chết sao?” Dạ Cửu U không ngờ Tiêu Phàm lại kiên quyết muốn giết hắn như vậy, điều đó khiến hắn lộ ra một tia kinh ngạc.

Tiêu Phàm không trả lời, vung kiếm lên chém tới không chút do dự, kiếm khí dày đặc trong không trung.

“Phong!”

Cùng lúc đó, Diệp Thi Vũ cũng lao lên, phong ấn chi môn hiện ra, bao trùm lấy Tiêu Phàm và Dạ Cửu U.

“Ngươi đã muốn cô ta chết thì ta sẽ tác thành cho cô ta!” Dạ Cửu U gầm lên, thực lực của hắn trong huyễn cảnh không hề lớn, chỉ vừa đủ để nắm được nhược điểm của Tiêu Phàm mà thôi.

“Tiêu Phàm, giết chết hắn đi, đừng lo cho ta!” Long Vũ hét lớn, giọng nói mang theo sự ai oán và tiếc nuối.

“Long Vũ, nếu nàng chết thì Tiêu Phàm ta nợ nàng, kiếp sau sẽ đền trả gấp mười!” Tiêu Phàm cuối cùng cũng lên tiếng, kiếm khí đầy trời cuối cùng cũng tiêu diệt Dạ Cửu U.

Dù Long Vũ trước mặt có là thật thì Tiêu Phàm cũng không thể dùng tính mạng của Diệp Thi Vũ để đổi lấy, chứ đừng nói hiện tại nàng là giả. Cùng lắm hắn chỉ có thể dùng mạng sống của chính mình đánh đổi mà thôi.

Sự chọn lựa trong huyễn cảnh thật sự là một sự khảo nghiệm khó khăn đối với Tiêu Phàm, nhưng trong lòng hắn đã sớm cân nhắc rồi.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, hình bóng của Dạ Cửu U và Long Vũ dần dần tan biến, không để lại dấu vết gì, toàn bộ đám Phong Lang và Ảnh Phong đều chết dưới nhát kiếm của Tiêu Phàm, chỉ còn duy nhất dải ánh sáng bảy màu thoáng hiện trong hư không.

Một lúc sau, kiếm khí và dải hào quang cũng biến mất thay vào đó là hình bóng của hai người, đó là Tiêu Phàm tay cầm Tu La Kiếm, đâm vào bên trong cơ thể của một hình bóng khác,

“Thi Vũ!” Tiêu Phàm sợ hãi kêu lên, hắn nào ngờ tới kiếm của mình lại giết chết Diệp Thi Vũ.

Đúng là cái huyễn cảnh đáng chết, đúng là một vòng lại qua một vòng, lẽ nào những người bên cạnh đều chết hết mới cam tâm hay sao?

“Phu quân, đừng đau buồn, có thể kề vai sát cánh cùng chàng chiến đấu, giết hết vạn ma trong thiên hạ là thiếp đã cảm thấy mãn nguyện rồi.” Diệp Thi Vũ nở một nụ người hài lòng, đưa cánh tay xinh đẹp dính máu ra, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt của Tiêu Phàm.

“Không, như thế vẫn chưa đủ!” Tiêu Phàm lắc đầu, gạt tay Diệp Thi Vũ xuống, nói một cách điên loạn: “Ta muốn Chiến Hồn đại lục vĩnh thế an bình, ta còn muốn cùng các ngươi đi chu du vạn giới!”

“Kiếp sau nhất định sẽ không phụ tướng quân.” Diệp Thi Vũ cười buồn bã, cơ thể từ từ tan ra, cuối cùng hóa thành một mảnh mưa ánh sáng rồi biến mất.

Trong phút chốc, chỉ còn lại một mình Tiêu Phàm giữa thiên địa, ngoài hắn ra thì không còn gì nữa.

Người yêu, huynh đệ, người thân, tất cả đều đã chết. Bây giờ không còn ai làm bạn với hắn cả, chỉ còn lại sự cô độc vô tận.

Dị tộc bị tiêu diệt, kẻ địch của Chiến Hồn đại lục đã bị giết, hắn cảm thấy bản thân mình không còn gì để theo đuổi nữa.

Mới đầu hắn biết đây là huyễn cảnh, nhưng càng xâm nhập vào sâu thì Tiêu Phàm hoàn toàn bị chìm đắm trong đó, bản thân đã bị lạc lối.

Tiêu Phàm cầm Tu La kiếm trong tay, đứng lơ lửng trong không trung, đôi mắt quét qua toàn bộ thế giới này, thần sắc mê mang. Hắn đứng ở đó như thể trở thành vĩnh hằng, nhưng sự vĩnh hằng đó không phải là điều mà hắn muốn.

Bên trong Luyện Tâm Tháp, khí linh lại một lần nữa xuất hiện trước Tiêu Phàm, thần sắc khá khó coi, lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, sinh khí trên cơ thể đang nhanh chóng bị tiêu hao, giống như thiên nhân ngũ suy vậy.

“Chẳng phải trong Huyễn cảnh chỉ tiêu hao tâm lực thôi sao, sao lại thế này?” Linh khí Luyện Tâm Tháp bỗng trở nên bối lối, dù là hắn thì trước giờ cũng chưa từng xảy ra tình huống như vậy.

“Đã mười ngày rồi, hắn đã bước vào trăm kiếp được mười ngày rồi, trong huyễn cảnh có lẽ đã trải qua cả vạn năm, lẽ nào hắn không thể tự kiềm chế được tâm mình nữa hay sao?” Luyện Tâm Tháp vô cùng lo lắng, nhưng đáng tiếc là Luyện Tâm Thiên Cảnh mở ra, chỉ có thể dựa vạo tu giả tự mình tình lại mà thôi.

Nhưng với tình hình hiện tại thì Tiêu Phàm không thể nào tỉnh lại được, đến lúc đó có lẽ là hắn sẽ chết thật sự mất.

Lại đợi chờ thêm ba ngày, Luyện Tâm Tháp đột nhiên co rụt lại, toàn thân run rẩy: “Chết rồi sao?”

Lúc này trên người Tiêu Phàm đã không còn bất kỳ sinh khí gì nữa, không phải chết thì là gì?

Trong Luyện Tâm Thiên cảnh, không biết là Tiêu Phàm đã đứng đó bao lâu rồi, như thể vạn năm, mười vạn năm vậy.

Mọi thứ trong thế giới này đã biến đổi hết thảy rồi, nơi mà hắn ở đã trở nên vô cùng tang thương, Tiêu Phàm thu hết mọi thứ vào trong đôi mắt mình, hắn không thèm để ý đến việc sinh khí trong cơ thể mình đang tiêu tan.

Rồi tia sinh khí cuối cùng trong cơ thể hắn cũng biến mất, cơ thể hắn nhanh chóng rơi xuống, từ từ hòa vào trong không trung.

“Bách thế luân hồi, dù không thể siêu thoát thì chỉ cần tâm ta tự tại là được!” Trong hư không, một âm thanh đột nhiên vang lên, vô số những tia sáng như mưa ngưng tụ lại, hóa thành cơ thể Tiêu Phàm.

Đôi mắt hắn lại phục hồi thần sắc, toàn bộ cơ thể bỗng run lên.

“Tiểu hữu cơ thể lĩnh ngộ, đã siêu thoát rồi.” Một giọng nói nữa lại đột nhiên vang lên trong hư không, ngay sau đó hoàn cảnh xung quanh bỗng nhiên xảy ra biến hóa rất lớn.
Bình Luận (0)
Comment