Vô Thượng Sát Thần

Chương 1848

"Mười vạn Thần thạch?"

Tu sĩ bốn phía nghe vậy, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, mười vạn Thần thạch đối với những tu sĩ tầm thường bọn hắn mà nói, đó chính là con số trên trời.

Cho dù là đám nhân vật như Hắc Mộc lão tổ bọn hắn, có lẽ cũng hết sức đau lòng.

Phải biết rằng, Tiêu Phàm giết chết ba người Tiếu Thiên Long, bọn hắn là vương tử và công chúa, cũng mới có được hơn hai mươi vạn Thần thạch mà thôi, có thể thấy sự trân quý của Thần thạch.

Một viên đan dược mà muốn mười vạn Thần thạch, thực là doạ người.

"Mười vạn Thần thạch, ngươi cũng thật sự dám mở miệng, nếu ta không đưa thì sao." Hắc Mộc lão tổ nhe răng trợn mắt, cười âm trầm.

Một vạn Thần thạch hắn cũng không nỡ giao, sao có thể bỏ ra được mười vạn Thần thạch?

"Không đưa, vậy thì xin lỗi, ta chỉ luyện chế ra hai viên đan dược, trong đó một viên đã bị bằng hữu của ta dùng." Nói đến đây, Tiêu Phàm không khỏi nhìn sang Sở Khinh Cuồng một chút.

Trong nháy mắt, ánh mắt đám người Hắc mộc lão tổ rơi vào trên người Sở Khinh Cuồng, trong mắt khó che dấu được vẻ chấn kinh.

Không chỉ bọn hắn, đám người bốn phía cũng có không ít người nhận ra Sở Khinh Cuồng, rất nhiều người đã từng thấy qua Sở Khinh Cuồng, biết hắn bị cụt một tay, dù sao Độc Tí Kiếm Thần vẫn tương đối nổi danh.

Nhưng bây giờ, cánh tay bị cụt của vị Độc Tí Kiếm Thần này vậy mà mọc lại, điều này khiến đám người vô cùng kinh ngạc.

Cho dù là Chiến Thần Cảnh cường giả, bị đứt mất một cánh tay còn có thể nối lại, nhưng khiến mọc lại thì không thể nào.

"Về phần một viên khác, nếu như không ai muốn, ta chuẩn bị mang cho chó ăn." Tiêu Phàm đột nhiên nhe răng cười một tiếng.

Cùng lúc đó, hắn xòe tay ra, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một bình ngọc.

Ánh mắt Hắc Mộc lão tổ lộ ra một tia tham lam, chút nữa nhịn không được đã tiến lên đoạt viên đan dược đoạt kia, nhưng hắn cũng biết, nếu như Tiêu Phàm muốn hủy viên đan dược này đi, hắn tuyệt đối không có khả năng lấy được.

"Hắc lão quỷ, chỉ cần chúng ta tìm được Sinh Sinh Bất Tức Quả, cũng có thể trả lại ngươi một thân thể hoàn hảo, chẳng lẽ còn bị hắn uy hiếp hay sao?" Huyền Thương lão tổ cười lạnh nhìn Tiêu Phàm.

Nhưng trong mắt Hắc Mộc lão tổ chỉ có bình ngọc trong tay Tiêu Phàm, dù sao đan dược này đã được Sở Khinh Cuồng chứng thực qua, mà Sinh Sinh Bất Tức Quả, chưa hẳn có thể có hiệu quả như hắn muốn.

Nghe được lời của Huyền Thương lão tổ, tai của Tiêu Phàm cũng hơi rung động, thầm nghĩ trong lòng: "Sinh Sinh Bất Tức Quả không phải vật của Thanh Phong lão tổ sao, chẳng lẽ?"

Đột nhiên, ánh mắt Tiêu Phàm lóe lên, tựa như hiểu ra điều gì đó.

"Tiểu tử, đưa đan dược cho ta." Sác mặt Hắc Mộc lão tổ âm trầm, giống như một con dã thú sắp bộc phát, lộ ra sự điên cuồng, khiến người khác sợ hãi.

"Hai mươi vạn Thần thạch."

Tiêu Phàm vẫn lạnh nhạt như cũ, nếu như Hắc Mộc lão tổ thực tình dùng một vạn Thần thạch đến đổi, Tiêu Phàm nhất định sẽ đưa cho hắn.

Nhưng Hắc Mộc lão tổ lại dám mang theo nhiều người như vậy đến uy hiếp hắn, Tiêu Phàm sao có thể đưa cho hắn?

Tiêu Phàm chính là một kẻ thích mềm không thích cứng, càng bị uy hiếp, hắn càng không thỏa hiệp.

"Tiểu tử, ngươi đúng là thích dọa người, đã nói một vạn Thần thạch mà!" Huyền Thương lão tổ cảm thấy, nếu như Hắc Mộc lão tổ không lấy được viên đan dược này, có lẽ sẽ phát điên.

"Hóa ra là mấy vị lão tổ chuẩn bị trắng trợn cướp đoạt đồ của thanh niên kia."

Đám người nghe vậy, lập tức lộ vẻ hiểu rõ, những kẻ lúc trước hiểu lầm Tiêu Phàm trắng trợn cướp đoạt đồ của Hắc Mộc lão tổ, sắc mặt bỗng đỏ bừng.

"Trước đó ta nói một vạn Thần thạch, các ngươi trả lời thế nào? Các ngươi muốn cướp đồ của ta! Hiện tại ta nâng giá, các ngươi lại muốn dùng một vạn Thần thạch đến mua? Coi ta là gì?" Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, ánh mắt hắn nhìn tứ đại lão tổ như nhìn những kẻ ngu.

Săc mặt tứ đại lão tổ vô cùng không ổn định, bọn hắn vốn muốn làm khó Tiêu Phàm một chút, thật không nghĩ chính mình lại bị làm khó.

Cùng Tiêu Phàm đánh một trận, không có mười phần nắm chắc, bọn hắn tạm thời không muốn động thủ.

Nhưng nếu bây giờ không động thủ, sẽ không lấy được viên đan dược kia, thật chẳng lẽ lại phải đưa hai mươi vạn Thần thạch cho hắn sao?

Hiển nhiên là không thể nào!

Không phải bọn hắn không bỏ ra nổi hai mươi vạn Thần thạch, mà là bọn hắn không chịu nổi kiểu vung tiền như rác này.

"Được rồi, ta không có thời gian cùng các ngươi chơi đùa, góp đủ hai mươi vạn Thần thạch hãy đến tìm ta." Không đợi mấy người phản ứng, Tiêu Phàm quay người rời đi.

Hắc Mộc lão tổ tức đến gần thổ huyết, nhưng đúng lúc này, Tiêu Phàm vừa mới đi mấy bước đã quay lại phất phất tay nói: "Cho ngươi thời gian ba ngày, ba ngày sau nếu như còn không có góp đủ hai mươi vạn Thần thạch, viên đan dược này cũng chỉ có đưa cho chó rồi."

Dứt lời, Tiêu Phàm trực tiếp xoay người nghênh ngang rời đi, Kiếm La cùng Sở Khinh Cuồng đề phòng nhìn bốn người Hắc Mộc lão tổ, sợ bọn họ đánh lén.

"Dừng lại!"

Lúc này, Hắc Mộc lão tổ lại lần nữa kêu to, kiềm chế cơn giận dữ, trong con ngươi hắn như muốn phun ra lửa, sát khí nặng nề nhìn Tiêu Phàm: "Năm vạn Thần thạch, giao đan dược cho ta!"

Đám người Huyền Thương lão tổ kinh ngạc nhìn Hắc Mộc lão tổ, bọn hắn không ngờ Hắc Mộc lão tổ lại đồng ý.

"Hai mươi vạn, nhiều một phần ta cũng không muốn, thiếu một phân ta sẽ không cho, hiện tại tâm tình của ta tốt, sau này nhất định sẽ phải ba mươi vạn." Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại nói.

Đan dược đang ở trên tay hắn, hiện tại hắn là người nắm quyền chủ động, có gì phải sợ gì?

Huống chi, cũng không phải hắn không đưa đan dược cho Hắc Mộc lão tổ, mà là Hắc Mộc lão tổ muốn trắng trợn cướp đoạt, trong lòng Tiêu Phàm không hề cảm thấy cảm thấy áy náy chút nào.

"Muốn chết!" Huyền Thương lão tổ không ngờ Tiêu Phàm lại cường thế và bá đạo như vậy.

Nếu quả thật là tăng giá tới ba mươi vạn Thần thạch, thì chỉ có thể mang Hắc Mộc lão đi tổ bán, trong thời gian ngắn hắn không thể có nhiều Thần thạch như vậy, đến lúc đó thật sự chỉ có thể động thủ.

Trong đầu Hắc Mộc lão tổ đang có một loạt suy nghĩ, bọn hắn muốn mượn thế áp bách Tiêu Phàm, buộc Tiêu Phàm giao ra đan dược.

Thật không ngờ Tiêu Phàm lại không sợ, quả thực là bắt được điểm yếu của hắn, để hắn ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

"Huyền Thương, Hắc Bằng, Bạch Long, mỗi người các ngươi cho ta mượn ba vạn!" Hắc Mộc lão tổ đằng đằng sát khí nói, sát khí này, tự nhiên là nhằm vào Tiêu Phàm.

Nhìn thấy dáng vẻ Hắc Mộc lão tổ, trong lòng mấy người Huyền Thương lão tổ khẽ lộp bộp, nếu Hắc Mộc lão tổ thật sự không có được đan dược, hắn thật sẽ nổi điên.

Nếu là bình thường, Hắc Mộc lão tổ nổi điên bọn hắn cũng không quan tâm, nhưng bây giờ bọn hắn đều làm việc cho Cổ Thần Phong, nếu như xảy ra việc ngoài ý muốn, bọn hắn đều không chịu đựng nổi.

Vạn Bảo Các chỉ là một địa phương làm ăn, nhưng những cao thủ trên đỉnh đều biết, Vạn Bảo Các chỉ không tham dự phân tranh mà thôi, nếu quả như thật phải động thủ, có lẽ ngay cả Thương Sinh thần quốc cũng phải nhượng bộ.

"Ở đây có ba vạn Thần thạch." Ô Bằng lão tổ tiện tay ném ra một chiếc Hồn giới.

Huyền Thương lão tổ cùng Bạch Long lão tổ thấy thế, cũng không chần chờ, mỗi người đều đưa cho Hắc Mộc lão tổ ba vạn Thần thạch, sau đó Hắc Mộc lão tổ quay người ném cho Tiêu Phàm một chiếc Hồn giới.

"Đây là hai mươi vạn Thần thạch, đan dược đâu?" Hai mắt Hắc Mộc lão tổ đỏ bừng, bị Tiêu Phàm gạt mất hai mươi vạn Thần thạch, trong lòng của hắn vô cùng khó chịu.

"Một tay giao tiền, một tay giao hàng." Tiêu Phàm cười híp mắt nói, hắn hiện tại chính là rất thiếu Thần thạch, hai mươi vạn đối với hắn mà nói chỉ là một chút của cải mà thôi.

Hắc Mộc lão tổ kiên trì gật gật đầu, sau đó hai người cùng ném vật trong tay ra, Tiêu Phàm nắm lấy Hồn giới, nhìn lướt qua, bên trong đúng là có hai mươi vạn Thần thạch.

Hắc Mộc lão tổ cũng nhanh chóng mở ra bình ngọc, trực tiếp nhét đan dược vào trong miệng, ngay sau đó, trên người hắn phóng ra một cỗ sinh cơ mạnh mẽ.

Tất cả mọi người có thể cảm nhận được khí thế trên người Hắc Mộc lão tổ đang dần tăng lên, chính hắn cũng có thể cảm nhận được nơi nào đó của hắn đang khôi phục nhanh chóng.

"Không nghĩ tới viên đan dược kia, thật sự bị chó ăn." Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.

Nghe nói như thế, Hắc Mộc lão tổ đang chìm trong hưng phấn đột nhiên bị tức đến mức bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Bình Luận (0)
Comment