Vô Thượng Sát Thần

Chương 1855

Đám người Tiêu Phàm được Cổ Nhược Trần dẫn tới một gian phòng bên trong rạp, bố trí trong phòng nhìn qua rất lịch sự tao nhã, cũng rất phong tình.

Phía trước có hai ghế dựa, cách màn chắn bằng thủy tinh, có thể quan sát rõ ràng bên ngoài phòng đấu giá, thậm chí toàn bộ phòng đấu giá đều nhìn rõ không sót.

"Cổ công tử có lòng, căn phòng này sợ là có giá trị không nhỏ." Võ Nhược Phong cảm thán nói.

Cổ Nhược Trần chỉ nhàn nhạt cười cười, so với bình thường, bên cạnh hắn có thêm hai bóng người, hai người tựa như tượng gỗ đứng im không hề nhúc nhích.

"Cổ huynh, ngươi không hỏi, Cổ các chủ tìm ta có chuyện gì sao?" Tiêu Phàm cười nhìn Cổ Nhược Trần nói.

Tâm tính của Cổ Nhược Trần vượt qua dự kiến của Tiêu Phàm, mình được Cổ Thần Phong mời, bộ dạng hắn vậy mà làm như không có gì, Tiêu Phàm không thể không sợ hãi thán phục.

"Nhị thúc tìm ngươi, không liên quan tới việc ta mời ngươi." Thần sắc Cổ Nhược Trần vô cùng bình thản nói.

"Đúng là đạo lý này." Tiêu Phàm gật đầu nói, tâm tính của con em được đại gia tộc bồi dưỡng ra quả nhiên không tầm thường.

Dạng người giống Cổ Nhược Trần này, đáng giá để Tiêu Phàm hắn kết giao.

"Kiếm huynh, đấu giá hội đại khái còn thời gian nửa nén hương mới bắt đầu, xin huynh kiên nhẫn đợi một chút." Cổ Nhược Trần cười cười, dáng vẻ chủ nhà, lễ nghi vô cùng chu đáo.

Mấy người Kiếm La cùng Sở Khinh Cuồng từ trong giọng nói của Tiêu Phàm và Cổ Nhược Trần nghe được một chút không thích hợp, mấy người nhìn nhau, thần sắc cũng trở lên vô cùng lo lắng.

Chỉ là Tiêu Phàm cùng Cổ Nhược Trần đều làm bộ như không có gì, vì thế tảng đá lớn trong lòng mấy người cũng được để xuống.

Bọn hắn sợ Cổ Nhược Trần trở mặt không quen biết, đến lúc đó bọn hắn sẽ gặp xui xẻo, dù sao nơi này chính là Vạn Bảo Các.

Tiêu Phàm cùng Cổ Nhược Trần tán gẫu, giống như lão bằng hữu nhiều năm không gặp.

"Cộc cộc ~ "

Đột nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên, phá ngang cuộc trò truyện của Tiêu Phàm và Cổ Nhược Trần, một thuộc hạ của Cổ Nhược Trần đi ra mở cửa phòng, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói.

"Có người nhờ ta đưa phong thư này cho Kiếm Hồng Trần Kiếm công tử." Đứng ở cửa chính là thị nữ ở Vạn Bảo Các, nàng cung kính lấy ra một phong thư đưa tới.

Sở Khinh Cuồng rất nhanh, nháy mắt đã ra tới cửa, nhận lại phong thư trong tay thị nữ, phía trên có một phong ấn đặc thù, người bình thường nếu như muốn nhìn lén nội dung trong bức thư, thư sẽ tự hủy đi.

"Kiếm huynh, thư của ngươi." Sở Khinh Cuồng đưa thư cho Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhíu mày, khí tức phong ấn bên trên phong thư kia, hắn không biết, nếu như người phong ấn và người viết phong thư này là cùng một người, thì hắn không biết là ai.

Mang theo một tia nghi hoặc, Tiêu Phàm rót vào một tia thần lực, đột nhiên phong thư kia mở ra, Tiêu Phàm lấy phong thư ra nhìn lướt qua, con ngươi khẽ co rụt lại.

Khi đám người Kiếm La muốn xem nội dung trong bức thư, trong nháy mắt Tiêu Phàm điểm một cái, lá thư cứ thế mà hóa thành bột mịn, không lưu lại thứ gì.

Tất cả mọi người đều lộ vẻ tò mò, vì sao Tiêu Phàm đọc xong nội dung thư, thần sắc lại đại biến? Hơn nữa còn không chút do dự hủy đi thư?

Chẳng lẽ thư này uy hiếp đến an nguy của Tiêu Phàm hay sao?

Chỉ có Cổ Nhược Trần vẫn lẳng lặng ngồi ở kia, tựa như tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới hắn, hắn cũng vì tránh hiềm nghi mà thôi.

Đợi đến khi Tiêu Phàm hủy thư đi, Cổ Nhược Trần mới quay đầu hỏi: "Kiếm huynh, nếu có việc gì khó xử, Cổ mỗ có thể giúp, chỉ cần ngươi nói là được."

"Đa tạ." Tiêu Phàm nhẹ gật đầu, lông mày chậm rãi giãn ra, nói: "Tự ta giải quyết được."

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Tiêu Phàm có chút không yên lòng, thần sắc có chút mê ly.

"Công tử, đấu giá hội bắt đầu rồi." Kiếm La đột nhiên nói.

Tiêu Phàm nghe vậy, ánh mắt của hắn mới chuyển hướng tới bàn đấu giá, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều có chút mất hồn mất vía, tựa như đang lo lắng cái gì.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào bàn đấu giá, nhưng một chút hứng thú đối với chuyện đấu giá đều không có.

"Chẳng lẽ là Tiếu Thiên Tà để lộ ra?" Trong lòng Tiêu Phàm khẽ trầm ngâm, nhưng lập tức lại tự phủ định, Tiếu Thiên Tà so với hắn còn muốn giết chết linh hồn phân thân Tiếu Thương Sinh hơn, sao có thể tiết lộ kế hoạch của mình cho người khác, trừ phi chính hắn muốn chết!

Thế nhưng là ngoại trừ Tiếu Thiên Tà, còn có ai biết hắn muốn đối phó Tiếu Thương Sinh?

Sở Khinh Cuồng?

Việc này càng không thể nào, trong Thiên Địa Lao Ngục, hiện tại Tiêu Phàm tín nhiệm nhất cũng chỉ có hai người, một là Kiếm La, người còn lại là Sở Khinh Cuồng.

Đây chính là bằng hữu dùng mệnh để kết giao, làm sao có thể để lộ mục đích chuyến đi này của hắn ra được.

"Mặc kệ, cho dù biết cũng chưa hẳn là chuyện xấu, đợi Sinh Cốt Thần đan đấu giá thành công, chuyện cần giải quyết sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều." Tiêu Phàm ổn định lại tâm thần nói.

"Kiếm huynh, không muốn đấu giá một hai thứ chơi đùa sao? Nếu huynh để ý vật gì, tính vào phần của Cổ mỗ là được." Cổ Nhược Trần nhìn Tiêu Phàm mất hồn mất vía, lúc này mới lên tiếng nói.

"Những vật này ta không có hứng thú." Tiêu Phàm lắc đầu, hắn đành tạm thời ném chuyện lá thư này ra sau đầu, sau đó lại nói: "Đúng rồi Cổ huynh, ta muốn mua một chút Thần Lực Chi Tinh, không biết có thuận tiện hay không?"

"Việc này thì dễ dàng, ta sẽ cho người đi sắp xếp, không biết Kiếm huynh cần bao nhiêu." Cổ Nhược Trần vô cùng hào sảng nói.

"Mười viên Chiến Thần đỉnh phong, bốn mươi viên Chiến Thần hậu kỳ, tạm thời cứ như vậy đã." Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói.

Lời này vừa nói ra, đám người đều kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn đều biết giá cả của Thần Lực Chi Tinh, Tiêu Phàm cần năm mươi viên Thần Lực Chi Tinh, chí ít cũng cần tám mươi vạn Thần thạch.

Trên người Tiêu Phàm có tám mươi vạn Thần thạch sao?

Đám người Kiếm La rất hiểu Tiêu Phàm, hắn không thể nào xuất ra tám mươi vạn Thần thạch, Tiêu Phàm xác thực chỉ có thể xuất ra khoảng năm mươi vạn Thần thạch thôi.

Sở dĩ hắn nói nhiều như vậy, một là vì hắn là khách khanh của Vạn Bảo Các, mua đồ vật sẽ có chiết khấu.

Một phương diện khác là, lát nữa Tiêu Phàm còn muốn đấu giá Sinh Cốt Thần đan, cũng chính là Trường Sinh đan trong mắt người khác, khẳng định cũng có thể thu được rất nhiều thần thạch.

Số Thần Lực Chi Tinh ấy, Tiêu Phàm vẫn có thể mua được, nhưng đó cũng đã là cực hạn, nhiều hơn nữa Tiêu Phàm cũng không tiêu thụ được.

"Đi sắp xếp cho Kiếm huynh một chút." Cổ Nhược Trần không chút do dự phân phó một thuộc hạ bên cạnh.

"Vâng, công tử." Thuộc hạ kia cung kính thối lui.

"Sau đây muốn bán đấu giá, là một bộ sách cổ, trải qua Vạn Bảo Các giám định sư giám định, bộ sách này có thể là một bộ tàng bảo đồ, giá khởi điểm, ba ngàn Thần thạch, mỗi lần tăng giá không ít hơn một trăm Thần thạch."

Lúc này, trên đài đấu giá, giọng nói cởi mở của đấu giá sư truyền khắp toàn trường, đám người Tiêu Phàm đều nghe được rất rõ ràng.

" Ba ngàn Thần thạch một tấm bản đồ kho báu, có lẽ thật đúng là bất phàm." Cổ Nhược Trần khẽ mỉm cười nói.

Tiêu Phàm nghe vậy, cũng tò mò nhìn tới trong phòng đấu giá, trên đỉnh phòng phòng đấu giá, có một màn sáng lớn, Trên màn sáng hiện lên một bộ bức hoạ, bức hoạ cũng không hoàn chỉnh, chỉ lộ ra một bộ phận.

Chỉ liếc mắt qua, ánh mắt Tiêu Phàm đã bị bức hoạ trên bộ sách cổ kia hấp dẫn, thậm chí không rời mắt được.

"Kiếm huynh có hứng thú với sách cổ này?" Cổ Nhược Trần ngoài ý muốn nhìn Tiêu Phàm, trước đó bán đấu giá thần binh cùng linh dược, thần sắc của Tiêu Phàm không động đậy chút nào.

Bây giờ thấy bộ sách cổ này, vậy mà lại kích động như thế, điều này khiến Cổ Nhược Trần thấy tò mò với sách cổ này.

"Có chút hứng thú." Tiêu Phàm cũng không phủ nhận, gật đầu nói.

Bộ sách cổ này, người khác có lẽ không nhận ra, nhưng Tiêu Phàm lại biết, đây là bản đồ của Tu La Sơn, cũng chính là bản đồ của toà mộ lớn kia.

Kỳ thật, bộ này sách cổ này cũng không hoàn thiện, chỉ là một phần bản đồ trong Tu La Sơn, cho người xem chỉ là một bộ phận nhỏ bên trong.

Nhưng bộ sách cổ không hoàn thiện này, cùng với phần cấu tạo đồ lúc trước hắn lấy được trong tay Nhạc Thạch hợp lại thành một bộ hoàn chỉnh.

Những ngày qua hắn suy nghĩ hồi lâu, vẫn không thể tu bổ hoàn chỉnh bản đồ kia, nhưng nếu như có thể đạt được tàn quyển này, hoàn toàn có thể tập hợp đủ, đây cũng là nguyên nhân khiến Tiêu Phàm kích động như thế.
Bình Luận (0)
Comment