Vô Thượng Sát Thần

Chương 1857

Trong lòng Tiêu Phàm cũng có chút lo lắng, đến tận một lát sau, đối phương không tiếp tục tăng giá nữa, đấu giá sư đã bắt đầu đếm ngược.

"Ta thỉnh cầu tạm dừng đấu giá trong thời gian uống cạn nửa chén trà." Đột nhiên, giọng nói của lão giả kia lại tiếp tục vang lên.

Đấu giá sư nghe vậy, có chút do dự, dù sao người có thể vì một tàn quyển mà trả giá ba mươi vạn, cũng không phải người hắn có thể đắc tội.

"Điều này không hợp lý, đấu giá hội dừng lại chính là lãng phí thời gian của mọi người, Vạn Bảo Các cũng không có quy định vì một vật phẩm bán đấu giá mà tạm dừng!"

"Đúng thế, làm chậm trễ thời gian của mọi người ngươi bồi thường được sao, nếu không đủ Thần thạch, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bảo vật rơi vào tay người khác, đấu giá hội trước đây không phải đều là như vậy sao?"

"Nếu như tạm dừng, đấu giá hội cũng không phải là đấu giá hội, ngươi có thể tạm dừng, lần khác người khác cũng có thể tạm dừng, còn muốn đấu giá hay không đây?"

Đám người có chút không vui, bọn hắn đều đang đợi bảo bối mình muốn mua đấy, sao có thể sẽ để tạm dừng.

Huống chi, hiện tại nếu lão giả này có thể tạm dừng, lần sau đối phương cũng có thể tạm dừng, nếu như mỗi lần đều như vậy, đấu giá hội cũng không cần thiết cử hành nữa.

"Thật có lỗi!" Thấy đám người phẫn nộ, đấu giá sư thở dài, mặc dù hắn cũng muốn bán đồ vật giá càng cao càng tốt, bởi vì như thế hắn cũng càng được nhiều Thần thạch.

Nhưng quy củ chính là quy củ, chiêu bài của Vạn Bảo Các không thể bị phá vỡ, không thể bởi vì hơn ba mươi vạn Thần thạch mà thay đổi.

"Ba mươi lăm vạn Thần thạch, lần thứ hai!" Đấu giá sư vừa tiếp tục nói.

"Hừ!" Lúc này, một tiếng hừ lạnh vang vọng toàn trường, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy, mọi người biết, đây chính là người không đấu giá được tàn quyển đang phẫn nộ.

Rất nhiều người lại cảm thấy khinh thường, phẫn nộ thì đã sao, Vạn Bảo Các có quy củ riêng, ngươi cho rằng ngươi là ai.

Đừng nói không biết ngươi là ai, cho dù biết, cũng chưa chắc sẽ sẽ phải nể mặt ngươi, dù sao bọn hắn đã có thể tới đây, người nào không phải có mặt mũi chứ?

"Ba mươi lăm vạn Thần thạch lần thứ ba, thành giao!" Đấu giá sư cuối cùng cũng dứt khoát, vội vàng nói tránh đi: "Sau đây còn vài vật phẩm, có một kiện tìm được bên trong thượng cổ di tích..."

Trong phòng của nhóm người Tiêu Phàm, Kiếm La cười ha ha nói: "Người kia còn muốn tạm dừng đấu giá hội, thật sự là buồn cười, hơn nữa còn dám biểu đạt bất mãn với Vạn Bảo Các, hắn nghĩ hắn là ai?"

"Ngươi cảm thấy người có thể xuất ra hơn ba mươi vạn Thần thạch đáng cười sao?" Tiêu Phàm liếc Kiếm La một cái, hỏi ngược lại.

Giọng nói của Kiếm La đột nhiên ngừng lại, hắn chỉ vì Tiêu Phàm lấy được tàn quyển mà cao hứng, căn bản không nghĩ nhiều chuyện như vậy.

Nhưng lời nói đi cũng phải nói lại, người có thể xuất ra ba mươi hai vạn Thần thạch, sao có thể là người đơn giản được?

Hơn nữa đối phương thỉnh cầu tạm dừng trong khoảng thời gian uống cạn nửa chén trà, điều này nói rõ đối phương trong khoảng thời gian đó có thể kiếm Thần thạch, điều này đã thể hiện thực lực của đối phương.

"Có lẽ đồ trên người hắn chỉ trị giá ba mươi hai vạn Thần thạch, nhưng hắn chắc chắn còn có những biện pháp khác để kiếm Thần thạch." Kiếm La hít sâu một cái nói.

Tiêu Phàm nhẹ gật đầu, hắn có thể lấy được tàn quyển này, chính là dựa vào may mắn, Thần thạch cùng đồ đáng giá trên người đối phương cùng có hạn.

Nếu như đối phương tiếp tục tăng giá đến bốn mươi vạn, Tiêu Phàm cũng không thể tăng giá đến năm mươi vạn, bởi vì Thần thạch trên người hắn không có đến năm mươi vạn.

Tốn ba mươi lăm vạn Thần thạch đấu giá được tàn quyển này, trong lòng Tiêu Phàm cũng có chút xót ruột, nhưng vì Tu La Vương truyền thừa, hắn chỉ có thể liều mạng một lần.

Đấu giá hội tiếp tục, nhưng Tiêu Phàm không tiếp tục tham dự, trên người hắn chỉ còn lại hơn mười vạn Thần thạch, còn phải lưu một chút đề phòng.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa phòng vang lên, khi mở cửa phòng, chỉ thấy một lão giả mang theo hai thị nữ đi đến.

"Nhược Trần công tử." Khi bọn hắn nhìn thấy Cổ Nhược Trần, vội vàng cung kính cúi đầu.

Bọn hắn vốn hiếu kì, là ai nguyện ý tốn ba mươi lăm vạn Thần thạch mua một bộ tàn quyển, không ngờ lại là Cổ Nhược Trần.

Tiêu Phàm vừa mới chuẩn bị đứng dậy, Cổ Nhược Trần đã cười nói: "Thứ này xem như lễ gặp mặt Cổ mỗ đưa cho Kiếm huynh."

Lão giả kia và hai thị nữ kinh ngạc không thôi, không nói tới tàn quyển này có giá ba mươi lăm vạn Thần thạch, chỉ là người có thể khiến Cổ Nhược Trần tặng đồ, điều này đã đủ để chứng minh thân phận bất phàm của đối phương.

Mấy người nhìn kỹ Tiêu Phàm một chút, muốn nhớ kỹ khuôn mặt người này.

"Để vật đó lại là được, lát nữa ta sẽ thanh toán toán." Cổ Nhược Trần nói với lão giả.

"Vâng, Nhược Trần công tử." Lão giả cung kính gật gật đầu lui ra, Vạn Bảo Các này là nhà Cổ Nhược Trần mở, lão giả sao có thể phản bác được sao?

Đừng nói là Cổ Nhược Trần còn đồng ý lát nữa đi thanh toán, cho dù hắn không thanh toán, cũng không có ai dám nói gì hắn.

"Vậy đa tạ huynh." Tiêu Phàm cũng không khách khí, Cổ Nhược Trần không thiếu ba mươi lăm vạn Thần thạch này, nhưng hắn lại khác, tuy nói là có chút thủ đoạn, nhưng Tiêu Phàm cảm thấy, mấy chục vạn Thần thạch, còn chưa đủ để mua mạng của Cổ Nhược Trần.

"Cổ công tử đại khí." Ánh mắt Kiếm La nhìn về phía Cổ Nhược Trần tràn đấy kính sợ.

Cổ Nhược Trần cười không nói, đám người Tiêu Phàm cho rằng hắn bỏ ra ba mươi lăm vạn, nhưng Cổ Nhược Trần tự mình biết, Tiêu Phàm là khách khanh của Vạn Bảo Các, mua đồ là có chiết khấu.

Trên thực tế, hắn cũng chỉ phải bỏ ra khoảng hai mươi vạn mà thôi, huống chi, lúc trước Vạn Bảo Các mua được thứ này, chắc qua cũng chỉ mất hai ngàn Thần thạch mà thôi.

Đã có thể kết giao với Tiêu Phàm, lại có thể đưa ra một đại nhân tình, vô luận như thế nào cũng là một cuộc mua bán không lỗ, hắn sao có thể bỏ lỡ được được?

Tiêu Phàm lại đã cầm tàn quyển lên xem xét, đem toàn bộ đường vân trên đó ghi nhớ lại trong đầu.

Với trí nhớ đã gặp là không quên của Tiêu Phàm, sau khi liếc nhanh mấy lần, đã có thể ghi nhớ tất cả, nhưng vì đề phòng vạn nhất, Tiêu Phàm vẫn để linh hồn phân thân lấy bản đồ mà Nhạc Thạch cho hắn ghép lại.

"Thật sự khớp, không nghĩ tới ngoài Nhạc Nhân tộc, còn có người biết cấu tạo của Tu La Sơn." Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng.

"Két!"

Đột nhiên, cửa phòng lại mở ra, không đợi đám người Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, một lão giả áo xám đã đẩy cửa phòng bước vào, đi theo phía sau là một thanh niên áo bào đen.

"Quấy rầy mấy vị, vị này là công tử nhà ta, muốn cùng đạo hữu mua được tàn quyển thương lượng một chút việc." Thần sắc lão giả áo xám lạnh lùng, ngữ khí ngạo nghễ nói.

"Ngay cả lễ phép gõ cửa đều không có, đây là các ngươi tới thương lượng sao?" Thần sắc Kiếm La cũng lạnh lẽo nhìn đối phương.

Thái độ này của đối phương, rõ ràng là đến cưỡng bức lấy tàn quyển, căn bản cũng không phải là đến thương lượng.

Lão giả áo xám không để ý đến Kiếm La, ánh mắt đảo qua trong phòng, cuối cùng rơi vào người Cổ Nhược Trần: "Không ngờ là Nhược Trần công tử, đây là công tử nhà ta Lãnh Đồng, chúng ta đặc biệt vì tàn quyển mà đến, mong Nhược Trần công tử giúp chúng ta hoàn thành ước vọng."

Sau khi nhận ra Cổ Nhược Trần, thái độ lão giả áo xám rõ ràng đã tốt hơn nhiều, nhưng hắn cũng không có quá nhiều e ngại.

Cổ Nhược Trần nhíu mày, liếc thanh niên áo bào đen tên Lãnh Đồng một chút, rồi nhàn nhạt lắc lắc đầu nói: "Người mua tàn quyển không phải ta."

Áo xám lão giả không hổ là lão quái vật sống lâu, con ngươi trong nháy mắt rơi vào người Tiêu Phàm vẫn ngồi trên ghế: "Nếu không phải là Nhược Trần công tử, vậy chắc là vị tiểu huynh đệ này rồi, công tử nhà ta nguyện ý tốn năm mươi vạn Thần thạch, mua lại tàn quyển trong tay ngươi, thời gian một chén trà các hạ kiếm đã lời mười lăm vạn, chỗ tốt như vậy rất ít có."

Tiêu Phàm buồn cười nhìn lão giả áo xám này, ngạo khí của người này cũng không phải lớn bình thường, tựa như hắn đang dùng mười lăm vạn Thần thạch để đuổi ăn mày.

Dừng một chút, Tiêu Phàm lại khẽ cười nói: "Theo như lời ngươi nói, ta nên cảm kích ngươi?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Lão giả áo xám híp híp hai mắt nói, "Nếu như ngươi cảm thấy năm mươi vạn ít, thêm mười vạn thì thế nào?"

"Nhưng ta không muốn bán." Tiêu Phàm nhàn nhạt lắc đầu nói, hắn rất khó chịu với giọng điệu của lão giả áo xám này.
Bình Luận (0)
Comment