Vô Thượng Sát Thần

Chương 1886

Thiên Nghịch Tà Đồng này được đồn là khi nó trưởng thành tới cực hạn thì có thể làm vỡ nát cả lực lượng của một thế giới, vì vậy mới có người nói nó là Tà Đồng nghịch thiên.

Cũng khó trách Tiêu Phàm chấn kinh như thế, hắn vẫn luôn đoán Chiến hồn của Tiếu Thiên Tà là thứ gì, dù trước đó hắn đã từng tiến vào trong không gian ý thức của y nhưng cũng không thấy được.

Không ngờ Chiến hồn của y lại Thiên Nghịch Tà Đồng tuyệt phẩm này, khó trách người ta gọi y là Tiếu Thiên Tà, thì ra trong tên đã nhắc tới Chiến hồn của y.

Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vào Chiến hồn trên đỉnh đầu Tiếu Thiên Tà, trong lòng lại không bình tĩnh nổi. Thiên phú của những vương tử và công chúa này đúng là hiếm thấy trên đời, gần như ai cũng có Chiến hồn cỡ siêu tuyệt phẩm thế này.

Nói cách khác, thiên phú linh hồn của họ cũng siêu việt hơn Chiến hồn tuyệt phẩm bình thường, uy lực tất nhiên sẽ hơn hẳn.

Hít sâu một hơi, Tiêu Phàm vẫn không hề do dự mà lao về phía Tiếu Thiên Vận, nếu như nàng ta bị đá một cước này thì cho dù sức mạnh cường đại cỡ nào cũng chắc chắn sẽ chết.

“Nghịch!”

Đồng thời, Tiếu Thiên Tà hét lớn một tiếng, Thiên Nghịch Tà Đồng trên đỉnh đầu y đột nhiên biến mất, cùng lúc đó, mi tâm của y lại nứt ra một con mắt đen nhánh.

Trong con mắt bắn ra một tia sáng màu đen, nơi tia sáng đi qua, tất cả đều biến thành hư vô, ngay cả hư không cũng liên tục vỡ vụn.

Tia sáng màu đen bay rất nhanh, tốc độ còn nhanh hơn so với Siêu Cấp Thạch Nhân kia, trong nhày mắt đã che mất bàn chân khổng lồ kia.

“Ầm ầm!”

Bàn chân khổng lồ của siêu cấp cự nhân bị tia sáng đen quét trúng nhanh chóng vỡ vụn, vô số bột mịn do tảng đá hóa thành bay khắp không trung.

Tiêu Phàm nhìn một màn này thì dứng bước, Tiếu Thiên Vận cũng đã hóa thành một tia sáng, trốn thoát khỏi lòng bàn chân của Siêu Cấp Thạch Nhân.

Lồng ngực của nàng ta phập phồng lên xuống, sắc mặt hồng nhuận, mướt mồ hôi, đôi mắt đẹp lấp lóe vô chừng, nhìn chằm chằm Siêu Cấp Thạch Nhân kia.

Sức mạnh của nàng ta cường đại như vậy mà cũng không phải là đối thủ Siêu Cấp Thạch Nhân này.

“Với sức mạnh này, không chừng người đá này là thứ mạnh nhất đứng sau Thiên Thần cảnh!” Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm.

Người đá cao hơn ngàn trượng, đứng im tại chỗ thôi mà cũng tạo cho bọn họ một cảm giác áp bách khó tin, càng đừng nói chi là khi nó ra tay.

Nhưng nghĩ tới việc Tiếu Thương Sinh tru diệt nhiều Nhạc Nhân tộc như vậy, dùng Thạch tinh và Hồn hỏa nhiều như thế, nếu như thực lực này mà còn không đạt được thì hắn ta đã không phải là Tiếu Thương Sinh rồi.

Dưới sự ngưng kết của Thạch tinh và Hồn hỏa, người đá to lớn này giống như một Cự Vô Phách, dù muốn đánh nó thành đá vụn cũng đã khó khăn rồi.

Con mắt màu đen của Tiếu Thiên Tà có thể tùy ý đánh vỡ một chân của người đá thì cũng có thể biết con mắt kia mạnh tới mức nào.

“Thiên Vận, lão tứ, lão bát, vây công hắn từ ba hướng đi!” Giọng nói cúa Tiếu Thiên Cơ đột ngột vang lên, phá bỏ được Thần Qủy Đoạt Hồn Phù, giờ hắn ta đã như một con ngựa hoang mất cương, vô cùng điên cuồng.

Tiếu Thiên Vận, Tiếu Thiên Tà và Tứ vương tử nghe thế thì gật nhẹ, sai đó nhanh chóng bắn ra ba phương hướng khác nhau, bao vây Siêu Cấp Thạch Nhân kia ở giữa.

Bốn người đứng trước mặt người đá khổng lồ càng thêm nhỏ bé, gần như chẳng thể nhìn thấy.

Sức mạnh của người đá kia tất nhiên khó có thể địch nổi nhưng tốc độ chính là nhược điểm của nó, trông dáng vẻ cực kỳ vụng về.

Tiêu Phàm đứng từ xa lẳng lặng nhìn cảnh này, hắn không định nhúng tay vào, hắn đã cứu được Tiếu Thiên Tà nên đã hoàn thành lời hứa của hắn rồi.

Mà bốn người Tiếu Thiên Cơ, Tiếu Thiên Tà, Tiếu Thiên Vận và Tứ hoàng tứ hình như cũng không muốn hắn chen vào.

Mặc dù Tiêu Phàm không biết thực lực của bốn người họ như thế nào nhưng bốn người này chắc là bốn người mạnh nhất trong đám công chúa và vương tử đông đúc kia. Hiện tại họ cũng có thể chiến đấu mà không càng kiêng dè gì, chắc họ sẽ không thua Siêu Cấp Thạch Nhân này đâu.

Còn việc bốn người họ có thể chiến thắng Tiếu Thương Sinh để khống chế Siêu Cấp Thạch Nhân này không thì Tiêu Phàm cũng không dám đảm bảo, dù sao linh hồn của họ cũng ít nhiều đã bị thương.

Mặt khác, linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh đã bị thương nặng, có lẽ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa, chỉ cần bốn người kia chịu đựng được thì chắc chắn Tiếu Thương Sinh sẽ phải chết.

Tập trung ý chí, ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào những người mặc áo đen ở phía xa, trong mắt mắt hắn phóng ra một tia sáng màu đỏ thẫm, Thí Thần thú bên trong Thần Cung không ngừng gầm thét.

“Thì ra đều giống như người của Chiến Thần điện, bị thi triển Đoạt Hồn Thuật!” Thần sắc Tiêu Phàm vô cùng lạnh lẽo, thân thể hắn lóe lên, Tiêu Phàm bỗng nhiên xuất hiện phái trên đầu những người mặc áo đen kia.

“Tu La Luyện Ngục!”

Trong lòng Tiêu Phàm quát một tiếng, hai mắt toát lên hai ngọn lửa màu đen, hỏa diễm lập tức xuyên thủng thân thể mấy người mặc áo đen.

Ngay sau đó, từng tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng truyền ra khiến cả đám người hít một hơi lạnh, họ thấy trong cơ thể mấy người áo đen kia có ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt.

Điều quỷ dị chính là ngọn lửa kia sờ không tới, không đụng vào nhưng lại không ngừng thiêu cháy máu thịt và linh hồn của mấy người mặc áo đen.

“Đây là lửa gì thế, sao mà quỷ dị vậy?”

“Ta, ta cảm thấy linh hồn mình cũng đang run rẩy!”

Cả đám người nơm nớp lo sợ không ngừng lùi về phía sau, ánh mắt nhìn Tiêu Phàm tràn đầy sự kinh hãi.

“Chẳng lẽ đây là Nghiệp Hỏa trong truyền thuyết?” Có tu sĩ thuộc thế hệ trước nói ra một lời kinh người, giọng nói cũng run rẩy.

Tu sĩ trên thế gian này đều biết tới sự tồn tại của Nghiệp Lực, chỉ là biết ít hay nhiều mà thôi, người bình thường đều không thể tránh khỏi bị Nghiệp Hỏa đốt cháy, trừ khi thân thể không có một hạt bụi.

Nhưng có rất iít người được nhìn thấy Nghiệp Hỏa thật sự, tu sĩ thế hệ trước kia cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

Kiến thức của tu sĩ thế hệ trước khá phong phú, màu đen này chính là Nghiệp Hỏa, Tiêu Phàm đã cảm nhận được Nghiệp Lực cường đại trong cơ thể họ từ sớm.

Khi đối phó với những người này, dùng Nghiệp Hỏa đốt luyện sẽ giết chết chúng nhanh hơn so với giết từng người bọn họ.

Ngọn lửa trong cơ thể của hơn một nửa số người đã biến thành màu đen như thế có thể biết là Nghiệp Lực trên người họ đáng sợ cỡ nào.

Còn đám người Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ, bọn họ bị Nghiệp Hỏa đốt một hồi cũng không chịu đựng nổi nên Tiêu Phàm vội vàng thu hồi Nghiệp Hỏa trên người họ.

Tự bản thân mấy người bọn họ trải nghiệm mới biết được Tiêu Phàm thật sự kinh khủng tới cỡ nào, đặc biệt là Thanh Phong lão tổ. cuối cùng lão ta cũng hiểu rõ là trước đó Tiêu Phàm đánh với lão ta một trận cũng chưa dùng hết thủ đoạn của hắn.

Chỉ ngọn lửa màu đen này thôi cũng đủ để lấy mạng lão ta rồi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Tiêu Phàm không quan tâm tới mấy người áo đen nữa, mà lại chú ý tới tình hình chiến đấu của bốn người Tiếu Thiên Cơ và Siêu Cấp Thạch Nhân.

Xoẹt!

Cũng ngay tại lúc này, trên không trung bỗng nhiiên xuất hiện một đạo hàn mang, bay thẳng tới phía sau Tiêu Phàm, tốc độ nhanh tới mức khó tin.

“Ảnh Thần Vệ? Ta chờ các người lâu lắm rồi!” Tiêu Phàm nhe răng cười một cái, thân hình nhanh chóng lui lại, trong quá trình lùi lại thì Tu La Kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên.

Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ lại xuất hiện rồi!

Sinh Tử Áo Nghĩa đánh giết hư không, từng đạo bóng đen xông ra từ không trung, dưới sự xoắn giết của Sinh Tử Áo Nghĩa, bọn họ cũng không còn cách nào ẩn núp trong không trung nữa.

Tiêu Phàm như bóng ma, thân thể nhanh chóng đi xuyên qua, cắt lấy từng cái đầu người, bọn chúng còn chưa phát hiện là khi Tiêu Phàm giiết chết một người thì cũng chiếm đoạt luôn Chiến hồn của chúng.

“Không ngờ lại giống mấy người ta giết trước đó, đều là Chiến hồn Thần Ảnh. Khó trách bọn chúng có thể ẩn núp trong không trung. Trong mắt Tiếu Thương Sinh, đám người này không chừng còn quý giá hơn cả linh hồn phân thân của hắn!” Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.

Trong lòng hắn thậm chí còn đang nghĩ rằng, nếu như Chiến hồn Thần Ảnh của mấy Ảnh Thần Vệ này đều bị hắn gom lại, có phải hắn cũng có thể sáng tạo ra một lực lượng bí mật thuộc về Tu La Điện hay không?

Nghĩ như thế, Tiêu Phàm ra tay càng thêm nhanh và tàn nhẫn, đáng tiếc là Ảnh Thần Vệ có vẻ cũng không nhiều lắm. Qua thời gian một nén nhang, cộng thêm trước đó giết mấy người thì Tiêu Phàm đã giết tất cả ba mươi sáu người, gom được ba mươi sáu Chiến hồn Thần Ảnh.

Giờ phút này, bên trong Thần Cung của Tiêu Phàm, Tỏa Hồn Châu tỏa huyết quang ra xung quanh, từng bóng đen lơ lửng chung quanh nó chính là Chiến hồn Thần Ảnh mà Tiêu Phàm lấy từ trên thân Ảnh Thần Vệ.

“Ầm!” Đột nhiên, một tiếng nổ kinh thiên vang lên hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Phàm, ánh mắt hắn chuyển về phía Siêu Cấp Thạch Nhân ở phái xa.
Bình Luận (0)
Comment