Vô Thượng Sát Thần

Chương 1889

Mọi người xung quanh trợn mắt há mồm nhìn Tu La kiếm dài cả mấy trăm trượng kia, miệng to đến mức có thể nhét cả quả trứng vịt vào.

Người ở đây chưa bao giờ nhìn thấy bảo kiếm to lớn như vậy, cho dù là đông đảo vương tử, công chúa cũng chưa từng thấy.

“Đây là kiếm Tu La Vương trong truyền thuyết sao?” Ở nơi xa, Cổ Nhược Trần híp mắt, kinh ngạc nhìn Tu La Kiếm trong tay Tiêu Phàm, trong lời nói xen lẫn sự kích động.

Cho dù là Cổ Nhược Trần cũng chỉ từng nghe nói kiếm Tu La Vương nhưng cũng chưa từng được nhìn một cách chân chính, bây giờ có thể nhìn thấy nên hắn ta khá chấn động.

“Chém!”

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên kéo lại tâm trí của tất cả mọi người, sau đó họ nhìn thấy ma ảnh Tu La phía sau Tiêu Phàm đang cầm Tu La kiếm mạnh mẽ chém ra.

Sau một khắc, mọi người không khỏi hít một hơi lạnh vì bàn chân khổng lồ dài mấy trăm trượng kia đã bị Tu La kiếm trực tiếp chém xuống từ đầu gối.

Vô vàn đá tảng rơi từ trên cao xuống, đập xuống mặt đất, đám người Tiếu Thiên Cơ lấy lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ, dùng tốc độ cực nhanh để tránh xa nơi đó.

“Tu La Vương Kiếm!” Tiếu Thương Sinh quát lên một tiếng chói tai, ẩn trong lời nói chính là sự tham lam: “Hai tên ngu ngốc Dạ Cửu Thiên và Dạ Cửu U lại không cướp lấy kiếm Tu La Vương sao?”

Vừa dứt lời, Tiếu Thương Sinh lại như hiểu ra gì đó: “ Cũng đúng thôi! Hai tên đó là nô tài của Tu La Vương mà, làm sao dám đụng tới kiếm Tu La Vương chứ!”

Bỗng nhiên, cánh tay Tiếu Thương Sinh chộp lấy Tu La Vương kiếm trong tay ma ảnh Tu La, cho dù không chiếm được thì y có thể dùng sức mạnh cuối cùng để phá hư thanh kiếm này.

Dù sao thì năm đó, thanh kiếm này đã bị tổn hại nên nếu y dùng hết sức mạnh thì muốn hủy hoại thanh kiếm này cũng không có.

Đáng tiếc là làm sao Tiêu Phàm có thể để y đạt được mục đích chứ! Mặc dù Tiêu Phàm triệu hoán ra ma ảnh Tu La nhưng cả ngươi hắn vẫn phản ứng nhanh nhẹn như bình thường.

Thân hình hắn chạy xuyên qua cái chân khổng lồ bị gãy kia, Tu La kiếm trong tay không ngừng vung lên, chém xuống. Những nơi hắn đi qua đều có đá lớn rơi xuống, ầm ầm không dứt.

Hắn không ngừng phá hủy thân thể của người đá khổng lồ, hắn cũng không tin Tiếu Thương Sinh có thể sống lại vô số lần.

“Tù Không!”

Thấy Tiêu Phàm dùng tốc độ cực nhanh leo lên trên cơ thể của mình, Tiếu Thương Sinh rốt cuộc cũng sốt ruột. Y gầm lên một tiếng, đá tảng trên mặt đất lại bay vùn vụt về phía y.

Rất nhiều đá dính vào trên người y, trong nháy mắt chúng lại trở thành một phần thân thể của y.

Tiêu Phàm không ngừng né tránh những tảng đá kia, nếu bị chúng đập trúng, tốc độ của hắn sẽ bị chậm lại, công kích liên tục của mấy tảng đá lớn, nhỏ rậm rạp thế này thì dù là hắn sẽ không chịu nổi.

Tu sĩ đứng ở xa nghe thấy tiếng nói của Tiếu Thương Sinh thì lại bắt đầu điên cuồng chạy trốn, một chiêu này chỉ có tác dụng với đất đá, không làm gì được vật sống, bọn họ vẫn có thời gian chạy trốn.

Nếu như Tiếu Thương Sinh tiếp tục sử dụng chiêu “Thiên Bạo” kia, bọn họ sẽ tiếp tục gặp xui xẻo mất. Trước đó may mắn có mấy ngọn núi đá cứu bọn họ, bây giờ chưa chắc sẽ may mắn như vậy nữa.

Tiêu Phàm bám chặt vào chân đá của Tiếu Thương Sinh để leo lên, rất nhanh đã lên tới phần eo, mà tốc độ của hắn còn càng lúc càng nhanh.

Với tốc độ và thân pháp của hắn, việc tránh né mấy tảng đá kia không quá khó mà ma ảnh Tu La lại là thứ hư vô, tảng đá căn bản không ảnh hưởng gì tới nó.

Thậm chí ngay cả Tu La kiếm cũng dung hợp với ma ảnh Tu La, hóa thành thứ hư vô. Chỉ có khi Tiêu Phàm thúc giục thần lực, Tu La kiếm mới có thể hiện ra hình dáng của mình.

“Đáng chết!”

Tiếu Thương Sinh quát lên, những tảng đá này không làm gì được Tiêu Phàm, Tiêu Phàm vẫn dính chặt vào thân thể y, thi triển “Thiên Bạo” lại không thể làm gì Tiêu Phàm.

Y không ngờ Tiêu Phàm lại còn khó chơi hơn bọn Tiếu Thiên Cơ.

Tiếu Thương Sinh cũng không muốn Tiêu Phàm đến gần đầu mình nên vội vàng dùng hai tay vuốt lên trên thân thể mình để đánh Tiêu Phàm thành đống thịt nát.

Đáng tiếc, sức mạnh của y tuy đáng sợ nhưng độ linh hoạt lại bị giảm bớt rất nhiều, làm sao có thể so được với Tiêu Phàm đây?

Chân Tiêu Phàm đạp theo bộ pháp Thái Huyền Thần Du, hai tay của Siêu Cấp Thạch Nhân còn chưa đụng được tới cái bóng của Tiêu Phàm thì đừng nói gì tới việc đập chết hắn.

“Tới lượt ta!”Tiêu Phàm đột nhiên cười lớn, tung người lên như một mũi tên được bắn ra, bay xa tới mấy trăm trượng trong không trung, rơi vào trên đỉnh đầu Siêu Cấp Thạch Nhân.

Nhóm người đứng nhìn từ xa đổ mồ hôi lạnh thay Tiêu Phàm, khi Tiêu Phàm bình yên vô sự xuất hiện trên đỉnh đầu Siêu Cấp Thạch Nhân thì trái tim tất cả đều chấn động.

“Chết đi!”

Tiêu Phàm lạnh lùng thốt ra một câu, ma ảnh Tu La giơ cao Tu La kiếm chém xuống giống như chém hóa thân Thiên Thần của Minh Yểm lúc trước.

Có điều hóa thân của Minh Yểm khí đó chỉ là một hư ảnh chứa năng lượng còn Siêu Cấp Thạch Nhân này lại là thực thể.

Nhưng trong mắt Tiêu Phàm, cả hai đều là kẻ thù, như thế là đủ rồi!

Đối mặt với kẻ thù Tiêu Phàm sẽ không hề thủ hạ lưu tình, hắn sẽ dùng toàn lực đánh chết.

“Xì…” Một âm thanh bén nhọn vang lên, quanh quẩn bên tai, ma ảnh Tu la phái sau Tiêu Phàm cầm Tu La Kiếm khổng lồ trong tay dùng hết sức bổ xuống, trực tiếp chém vào trên đỉnh đầu Siêu Cấp Thạch Nhân.

Đá tảng nổ tung trong không trung bắn ra ngoài, đốm lửa bay loạn nhưng trường kiếm của Tiêu Phàm vẫn không dừng lại mà tiếp tục đè xuống, Siêu Cấp Thạch Nhân vô cùng đáng sợ bây giờ chẳng khác gì một miếng vải rách trong mắt Tiêu Phàm.

Một kiếm này ẩn chứa uy thế chém phá cả thương khung, không thể ngăn cản nổi. Đừng nói thân thể ngươi chỉ là được làm từ một tảng đá, cho dù là thần thiết vạn năm thì làm gì được đây?

Chỉ cần bị một kiếm này chém trúng, cho dù là cường giả Thiên Thần cảnh cũng sẽ phải nhượng bộ lui binh.

Người đứng nhìn từ xa hít một hơi lạnh, uy thế của một kiếm này hoàn toàn khiến mọi người ở đây khiếp sợ. Đây là cường giả ở rất gần cảnh giới Thiên Thần đó, thế mà lại bị một kiếm của hắn chém nát rồi!

Ầm ầm!

Giữa thiên địa, chỉ còn lại tiếng động do đá nặng rơi xuống, một kiếm của Tiêu Phàm đã bổ đầu của Siêu Cấp Thạch Nhân ra, một tia sáng màu xanh bắn từ trong chính giữa đầu.

Nhưng Tiêu Phàm vẫn không dừng tay, ma ảnh Tu La điều khiển Tu La kiếm tiếp tục chém xuống, sau đó đánh vỡ lồng ngực, người đá khổng lồ cao ngàn trượng bị một kiếm này chém thành hai.

Hai nửa thân thể dường như đã mất khống chế, dồn dập rơi xuống đất, lấp đầy mấy hố sâu to lớn xuất hiện trước đó.

Cả đám người đều cảm thấy tê dai cả da đầu, trong lòng miễn cưỡng ghi nhớ diện mạo của Tiêu Phàm, đây là Tu La điện chủ thế hệ này, có vẻ như hắn còn bá đạo và khủng khiếp hơn mấy đời Tu La điện chủ trước.

Sau mấy nhịp htowr, đá trên Siêu Cấp Thạch Nhân đều rơi lả tả xuống đất, làm văng ra vô số bụi bặm, ánh mắt mọi người cố gắng nhìn trong đám bụi bặm kia.

“Chết rồi sao?” Tiếu Thiên Tà kinh ngạc nhìn phía trước, trong lòng khó khăn lắm mới bình tĩnh được.

Tiếu Thiên Cơ, Tiếu Thiên Vận và Tứ vương tử run rẩy cả người, không biết là đang kinh ngạc hay kích động. Người vẫn luôn giày vò linh hồn bọn họ, muốn cướp đoạt thân thể của bọn họ rốt cuộc cũng chế rồi!

Phù!

Một bóng đen trên cao rơi xuống đất, một tay cầm thanh kiếm sắc nhọn, hắn đang đứng trên một chóp đá nhọn, đôi mắt u lãnh nhìn xung quanh.

Người khác đều cho rằng Tiếu Thương Sinh đã chết nhưng Tiêu Phàm lại không nghĩ thế, bởi vì khi hắn chuẩn bị chém xuống, linh hồn Tiếu Thương Sinh đột nhiên mang theo Hồn hỏa chạy trốn.

Nếu là trước đó, không chừng Tiếu Thương Sinh sẽ chạy trước nhưng hiện tại thì không thể nào, linh hồn phân thân của y không thể nào tiếp tục sống sót, tất nhiên là muốn giết hết đám người Tiêu Phàm để tiết hận.

“Phụt!”

Một bóng đen đột ngột phóng ra từ mặt đất, một đạo hàn quang lóe lên từ trong đám người, bay thẳng tới giữa lưng Tiêu Phàm.

“Cẩn thận!” Tiếu Thiên Tà hét lớn nhưng thân ảnh kia quá nhanh, cho dù hắn ta nhắc nhở nhưng cũng không phản ứng kịp.

Nhưng mà ngoài dự kiến của tất cả mọi người, Tiêu Phàm cứ như có thêm con mắt ở sau lưng, đưa kiếm ra sau lưng.

Keng!

Âm thanh kim loại va chạm vang lên, Tiêu Phàm quay đầu nhìn lại thì thấy một móng vuốt bằng đá đang nắm chặt lấy Tu La kiếm, đẩy mạnh về phía hắn.
Bình Luận (0)
Comment