Vô Thượng Sát Thần

Chương 1916

Có vẻ như Tả Giang Lê cũng cảm nhận được có điều không thích hợp, nụ cười của hắn chậm rãi biến mất, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba người Lãnh Đồng đang đi tới vị trí của hắn.

“Tiêu Phàm đã trốn vào trong hồ, hồ nước có thể đoạt đi thần lực và linh hồn, hắn hẳn phải chết không còn nghi ngờ, vậy ta cũng nên đi thôi.” Tả Giang Lê cười ha hả, quay người chuẩn bị rời đi.

Hắn cũng không phải đồ đần, cảm nhận được sát ý lạnh lẽo trên người của ba người Lãnh Đồng, hắn liền hiểu rõ lời Tiêu Phàm nói trước đó là sự thật.

“Đi vôi vã như thế làm gì.” Lãnh Lưu Cảnh nhàn nhạt mở miệng, hắn dẫn theo mấy tên thủ hạ dẫn đầu ngăn lại đường lui của bọn Tả Giang Lê.

Lãnh Đồng cùng Lãnh Thương cũng mang theo người của mình vây quanh Tả Giang Lê, trên mặt lộ ra sát cơ.

“Các ngươi muốn làm cái gì? Chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn giết ta?” Tả Giang Lê phẫn nộ nhìn bọn Lãnh Đồng, thân thể khẽ run lên.

Nhưng hắn vẫn cố lấy dũng khí nói: “Các ngươi dám giết chết ta, những người này đều tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ các ngươi tin tưởng bọn hắn sẽ không nói ra ngoài sao? Hoặc là đúng như Tiêu Phàm nói, ngươi muốn giết hết tất cả bọn hắn?”

Lời này vừa nói ra, tất cả những người xung quanh đều lộ vẻ đề phòng, bọn hắn trung thành với bọn Lãnh Đồng, nhưng Tiêu Phàm cũng còn chưa chết.

Vạn nhất Tiêu Phàm nói chuyện ở nơi này cho Tam trưởng lão, lấy thủ đoạn của Tam trưởng lão, thì bọn hắn muốn giấu kín việc này, cũng nhất định không giấu được.

Cho nên, bọn Lãnh Đồng muốn giữ bí mật, thủ đoạn tốt nhất chính là giết chết tất cả mọi người ở nơi này.

Mà với thân phận người kế thừa của ba bọn hắn, cho dù là Tam trưởng lão cũng không dám tùy tiện điều tra ký ức của bọn hắn.

Lãnh Đồng liếc những người này một cái, trên mặt lộ ra một tia tàn nhẫn, những người kia biến sắc, vội vàng lùi về phía sau.

“Tu La Địa Ngục!” Lãnh Đồng khẽ quát một tiếng, trong con mắt đột nhiên phóng hai vòng xoáy màu đen, trong nháy mắt bốn phía hư không cũng bị hắc sắc bao phủ.

Ngay sau đó, bên trong truyền đến từng tiếng kêu thê lương thảm thiết.

"Công tử, đừng giết ta, ta nhất định giấu kín bí mật!"

"Công tử, cầu ngài thả ta, ta là thuộc hạ trung thành nhất của ngài."

"Công tử, tha mạng!"

Từng tiếng cầu xin từ bên trong vòng xoáy màu đen truyền đến, nhưng Lãnh Đồng không có ý lưu tình, hắn không chỉ giết người của hắn, người của Lãnh Thương, Lãnh Lưu Cảnh cùng Tả Giang Lê đều bị vòng xoáy màu đen cuốn vào.

"Một đám phế vật không cần thiết giữ lại." Lãnh Đồng nhàn nhạt mở miệng nói.

Ở trong mắt Lãnh Đồng, những người này không thể giết chết Tiêu Phàm, không khác gì phế vật.

Nếu như bọn hắn có thể giết Tiêu Phàm, Lãnh Đồng cũng không muốn giết bọn hắn, đến lúc đó có thể nghĩ biện pháp khác giết chết Tả Giang Lê.

Không ngờ bọn hắn bởi vì sợ chết, chẳng những không giết chết Tiêu Phàm, ngược lại để Tiêu Phàm nói lột ra kế hoạch của bọn hắn, thế nên tự nhiên không thể để cho Tả Giang Lê cùng người khác rời đi.

Lần này có thể dụ Tả Giang Lê tới, đã vô cùng khó khăn, lần này nếu không thể giết được Tả Giang Lê, hắn đã có lòng đề phòng, lần sau muốn giết hắn sẽ khó.

Vì hãm hại Tiêu Phàm, Lãnh Đồng không cố kỵ được nhiều như vậy, có thể giết chết Tiếu Thương Sinh, thực lực của Tiêu Phàm không cần nói cũng biết, tuyệt đối là một trong những đối thủ cường đại nhất của bọn hắn khi tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa.

Đừng nói hi sinh mấy chục người, cho dù vài trăm người thì thế nào?

Thân là người kế thừa Tu La Sơn, tâm tính hắn tự nhiên là cực kỳ kiên định, giết mấy người này, hắn vốn chẳng để trong lòng.

Lúc này, cách đó không xa, một cái đầu nhô ra khỏi mặt hồ, trừ Tiêu Phàm còn có thể là ai?

Tay hắn cầm một viên ký ức thủy tinh, thu toàn bộ sự việc trước mắt lại, nếu như chỉ vì chạy trốn, Tiêu Phàm cũng không cần phải nhảy vào trong hồ, hắn làm như vậy, tự nhiên là có dự định.

“Lãnh Đồng này quả nhiên là người tuyệt tình.” Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm nói, Lãnh Đồng so với suy nghĩ của hắn còn lạnh lùng hơn.

Đây chính là thuộc hạ của hắn, hơn ba mươi người vậy mà hắn không thèm nghĩ đã trực tiếp giết chết, chỉ bởi vì bọn hắn không giết chết Tiêu Phàm mà thôi.

“Lãnh Đồng, Lãnh Lưu Cảnh, Lãnh Thương, các ngươi nhất định không được chết yên lành!” Lúc này, tiếng gào phẫn nộ của Tả Giang Lê truyền ra từ bên trong vòng xoáy màu đen.

Hắn bây giờ mới tỉnh ngộ, nhưng đã trễ, trúng Đồng Thuật của Lãnh Đồng, hắn muốn sống sót là không có khả năng.

Một lát sau, tiếng gầm của của Tả Giang Lê đã yên lặng, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Cách đó không xa Tiêu Phàm gắt gao nhìn chằm chằm vào một màn này, như sợ bỏ lỡ cái gì, nhưng hắn đợi cả đợi nửa ngày, bốn phía vẫn không có chuyện gì xảy ra.

“Không phải chết thật rồi chứ?” Tiêu Phàm sầm mặt lại, không phải là trong thân thể Tả Giang Lê có một luồng sức mạnh thần bí sao?

Vì sao hắn đã kề cận cái chết, mà luồng sức mạnh kia còn không bộc phát?

Ánh mắt Tiêu Phàm lộ vẻ thất vọng, vốn dĩ hắn còn muốn xem luồng sức mạnh thần bí trong thân thể Tả Giang Lê bộc phát mà, cho dù không giết chết được bọn Lãnh Đồng, cũng có thể đánh trọng thương một người trong số họ.

"Sâu kiến bé nhỏ, ngươi dám giết ta?"

Thời khắc Tiêu Phàm chuẩn bị từ bỏ, hư không đột nhiên vang lên một giọng nói băng lãnh, ngay sau đó, trong phạm vi vài dặm xung quanh, tất cả đều đông kết thành sương lạnh.

Ngay sau đó, hư không chậm rãi hiện lên từng tầng huyết sắc sương mù, giống như sát lục huyết hải, bốc lên không thôi.

“Hả?” Lông mày Tiêu Phàm hơi nhíu, hắn cảm giác được lực huyết mạch trong thân thể mình sôi trào, tựa như chịu một loại kích thích nào đó.

"Tu La huyết mạch thật cường đại!" Trong lòng Tiêu Phàm vô cùng kinh ngạc, bởi vì hắn luyện hóa tinh huyết của Tu La Vương mới có độ tinh khiết huyết mạch như bây giờ.

Nhưng Tiêu Phàm cảm giác được độ tinh khiết của huyết mạch kia hoàn toàn không kém hơn hắn, thậm chí còn cường thịnh hơn mấy phần so với hắn.

Ba người Lãnh Đồng, Lãnh Lưu Cảnh và Lãnh Thương cũng bị dọa cho phát sợ, thân thể bọn hắn đều run lên, loại sợ hãi này đến từ sâu trong huyết mạch, khiến bọn hắn muốn chạy trốn cũng không thể.

“Ai?” Ba người Lãnh Đồng nhìn chằm chằm vào bên trong vòng xoáy màu đen kia, con ngươi run rẩy kịch liệt.

Chỉ lát sau, vóng xoáy màu đen đã biến mất không thấy gì nữa, một thân ảnh áo bào trắng trong nháy mắt in vào trong đôi mắt đám người, một đôi con ngươi màu đỏ tươi, lộ ra vô tận sát mang.

“Tả Giang Lê?” Lãnh Đồng trực tiếp kêu thành tiếng, trong giọng nói đều là vẻ không tin, hắn thực sự nghĩ không ra, tại sao Tả Giang Lê lại đột nhiên trở nên cường đại như thế, đến hắn đều có chút sợ hãi.

Lãnh Lưu Cảnh cũng gắt gao nhìn chằm chằm Tả Giang Lê, run giọng nói: “Tin đồn kia là thực!”

"Tin đồn gì?" Trong lòng Lãnh Thương một dự cảm không tốt.

“Nghe đồn, trong thân thể của Tả Giang Lê còn có một linh hồn khác, linh hồn này, ngay cả Sơn chủ cùng các vị Trưởng lão cũng phải e dè.” Sắc mặt Lãnh Lưu Cảnh trở thành khó coi vô cùng.

Bọn hắn rất muốn chạy, nhưng luồng sức mạnh phát ra từ huyết mạch của Tả Giang Lê, khiến bọn hắn trong lúc nhất thời không động đậy được.

Ở nơi xa, Tả Giang Lê vẫn không động thủ, tựa như hắn đang thức tỉnh một sức mạnh nào đó.

Tiêu Phàm cũng từ dưới nước nhảy lên, lực huyết mạch trên người hắn xao động, bọn Lãnh Đồng cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Chủ yếu nhất là, bên trong Thần cung, Thí Thần cũng xao động không ngừng, bộc phát ra địch ý mãnh liệt, thiếu chút nữa thì xông ra khỏi Thần cung.

“Ngươi nói hắn cũng là địch nhân của ngươi?” Bên trong Thần Cung, linh hồn bản thể của Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn Thí Thần nói.

Thí Thần gầm thét không thôi, gật gật đầu, từng ý niệm mơ hồ truyền vào não hải Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cũng lờ mờ hiểu rõ được cái gì.

“Không chỉ là địch nhân của ngươi, còn là địch nhân của Tu La Vương, năm đó Tu La Vương phải dùng hết tất cả mới giết chết được hắn?” Tiêu Phàm kinh hãi nhìn Thí Thần.

Tu La Vương là nhân vật cấp độ gì, Tiêu Phàm sao có thể không rõ, nhân vật có thể khiến Tu La Vương phải dùng hết toàn lực để giết chết, sao có thể đơn giản được.

Khó trách trong nháy mắt lực huyết mạch trên người Tả Giang Lê lại cường đại lên rất nhiều, hiển nhiên là linh hồn lực của đối phương cưỡng ép tăng huyết mạch lực của hắn lên.

Trong lòng Tiêu Phàm vô cùng chấn động, lát lâu sau vẫn không thể bình tĩnh.

"Ầm!"

Cũng đúng lúc này, một luồng linh hồn khí lãng cuồng bạo từ trên người Tả Giang Lê bộc phát ra, quét ngang tứ phương, cảm giác hư không đều kịch liệt rung động.

“Phụt” Mấy người Lãnh Đồng ở khá gần, bị luồng sức mạnh kia chấn động đến phun máu không ngừng.

“Linh hồn thật cường đại!” Tiêu Phàm kinh hãi, lục phủ ngũ tạng của hắn cũng bị chấn động, cả người bị một luồng sóng to gió lớn thổi bay, bay ngược về phía xa.
Bình Luận (0)
Comment