Vô Thượng Sát Thần

Chương 1936

Tâm thần của Tiêu Phàm rời khỏi Thần cung, nhìn thi thể to lớn của Huyết Linh Minh Côn trên mặt nước, đôi mắt hắn trở nên cực kỳ lạnh lẽo, trong lòng trầm ngâm: “Tại sao phải vậy chứ?”

Hắn đã tạo cho Huyết Linh Minh Côn một con đường sống, đáng tiếc bản thân Huyết Linh Minh Côn lại không biết quý trọng, Tiêu Phàm giết nó, trong lòng đương nhiên không hề có bất kỳ áy náy gì.

Đúng lúc này, đầu ngón tay Tiêu Phàm bắn ra một tia sáng, lao thẳng vào thi thể của Huyết Linh Minh Côn.

Một khắc sau, có thể bằng mắt thường nhìn thấy thi thể to lớn kia từ từ nhỏ lại.

Mặc dù Huyết Linh Minh Côn đã chết, nhưng thi thể của nó vẫn là một vật vô cùng quý giá, nhất là phần xác ẩn chứa rất nhiều tinh hoa khó có thể tưởng tượng ra được, đương nhiên Tiêu Phàm sẽ không lãng phí.

Đồng thời, Phệ Hồn cũng không muốn lãng phí, dù sao Huyết Linh Minh Côn cũng đã từng là một Thiên Thần đỉnh phong, dù có bị rớt xuống thành Thiên Thần tiền kỳ thì tinh hoa trong phần xác của nó vẫn mạnh hơn rất nhiều so với các Thiên Thần tiền kỳ bình thường khác.

Không thể không nói, rằng lần thả câu trên Huyết Hồ này, Tiêu Phàm đã thu hoạch được một lượng không hề nhỏ.

Hắn chưa biết Thí Thần và Phệ hồn có đột phát được Thiên Thần cảnh hay không nhưng nhưng khoản cách của hai thú tới đó chắc chắn cũng thu hoạch được không ít, ít nhất thì khoảng cách tới Thiên Thần cảnh cũng gần thêm một bước.

“Tới tiểu thiên địa luyện hóa đi.” Tiêu Phàm khẽ ngâm lên một tiếng, trong phút chốc, thi thể to lớn của Huyết Linh Minh Côn trên mặt hồ bỗng nhiên biến mất.

Một thi thể lớn như vậy, Thôn Phệ muốn thôn phệ chắc chắc cần phải có khoảng thời gian rất dài, Tiêu Phàm không muốn chờ đợi ở đây.

Trong lòng bàn tay của hắn bỗng xuất hiện một tinh thể màu đỏ như máu, một luồng khí tức khiếp người phát ra từ tinh thể màu đỏ đó.

“Giữ trước đi.” Ý nghĩ vừa phát ra, Tiêu Phàm niêm phong tinh thể màu đỏ lại, thứ này còn quý giá hơn rất nhiều so với thi thể của Huyết Linh Minh Côn, Tiêu Phàm tạm thời không nghĩ ra biện pháp xử trí thế nào.

Hắn đứng lẳng lặng trên mặt hồ, lông mày hơi nhíu lại, lúc này hắn cảm thấy có chút không vui.

“Linh hồn của ta đã thôn phệ sức mạnh của hàng ngàn con Áo Nghĩa Thần Ngư nhưng lại không có cách nào đột phá Thiên Thần cảnh, lẽ nào nhất định phải khiến mệnh cách và thần lực chi tinh dung hợp hay sao?” Tiêu Phàm suy tư trong lòng.

Nếu đổi thành người khác, một khi linh hồn thôn phệ sức mạnh của nhiều Áo Nghĩa Thần Ngư như vậy thì có lẽ chỉ riêng việc chống đỡ cũng đủ chết rồi.

Nhưng bản thể linh hồn của Tiêu Phàm đã kiên cường chịu đựng, hơn nữa còn không ngừng rèn luyện sức mạnh của Áo Nghĩa Thần Ngư còn sót lại.

Trong lòng hắn thấy hơi hối hận, sớm biết vậy thì đã hỏi thăm Thần Vô Tận phương pháp liên quan đến việc một người vô mệnh đột phát Thiên Thần cảnh rồi.

Tiêu Phàm lại lắc đầu, hắn đương nhiên tin Thần Vô Tận sẽ không làm hại hắn, nhưng hắn cũng không muốn để lộ ra bí mật bản thân vô mệnh cho bất kỳ ai biết.

Trước đây, Vân Phán Nhi cũng đã từng nhắc nhở hắn đừng để cho những người khác biết hắn là một kẻ vô mệnh.

“Đúng rồi, Vân Phán Nhi biết ta là một kẻ vô mệnh, có lẽ cô ấy biết cách đột phá.” Đôi mắt Tiêu Phàm đột nhiên sáng lên.

Hắn âm thầm đưa ra một quyết định, đơi khi quay về Chiến Hồn đại lục, hắn sẽ hỏi Vân Phán Nhi nếu có cơ hội.

“Thi Vũ, lão đại, lão nhị, mọi người hãy đợi ta, ta sẽ quay về nhanh thôi.” Tiêu Phàm hít một hơi, ngửa mặt lên trời thở dài.

Việc giết chết Huyết Linh Minh Côn đã khiến Tiêu Phàm nhận thức rõ ràng hơn về thực lực của mình, dù có đối diện với Thiên Thần cảnh tiền kỳ thì hắn vẫn đủ sức chiến đấu.

Mà hiện tại, Tiêu Phàm cũng đã có chút chạm đến Sinh Tử Áo Nghĩa thành thứ mười, lúc nãy bị Huyết Linh Minh Côn đánh lén, hắn lại một lần nữa mấp mé giữa bờ vực của sự sinh tử.

Có thể không bao lâu nữa, Tiêu Phàm sẽ có thể lĩnh ngộ được Sinh Tử Áo Nghĩa thành thứ mười, đột phát được Chiến Thành cảnh đỉnh phong.

Huyết Linh Minh Côn là cường giả Thiên Thần cảnh đầu tiên mà Tiêu Phàm giết chết, nhưng chắc chắn chưa phải là kẻ cuối cùng.

Quét mắt qua mặt hồ một lượt, Tiêu Phàm liên tập trung ý chí, số Áo Nghĩa Thần Ngư không còn lại là bao trong Huyết hồ cũng sẽ nhanh chóng biến mất.

Không còn cần ở lại Huyết hồ này làm gì nữa rồi.

“Tám trăm con Áo Nghĩa Thần Ngư đã đủ cho Tu La điện dùng rồi.” Tiêu Phàm nhíu hai mắt, đột nhiên đạp không bay lên, lao nhanh về phía chân trời.

Mấy canh giờ trước, do đám Áo Nghĩa Thần Ngư ở Huyết hồ bạo động khiến các tu sĩ thả câu ở Huyết Hồ bị kinh biến dồn dập liền bỏ đi ra khỏi bốn cửa không chút do dự.

Tu sĩ của Tu La thành cổ thấy đám người thả câu bên Huyết Hồ hốt hoảng lên bờ thì cũng cảm thấy kinh ngạc không hiểu.

“Chuyện gì vậy, chẳng phải thời gian thả câu bên Huyết Hồ vẫn còn vài ngày nữa hay sao? Sao mọi người lại lên bờ hết cả rồi.”

“Nghe nói Áo Nghĩa Thần Ngư bạo động, tu sĩ tử thương nghiêm trọng, thậm trí một nửa số tu sĩ đã vào bụng cá, đương nhiên ai cũng muốn có được Áo Nghĩa Thần Ngư nhưng cũng nên còn có mạng nhỏ để hưởng thụ.

“Lần thả câu ở Huyết Hồ này đúng là chuyện liên xảy ra những tiếp quái dị, chắc là sẽ không còn những chuyện không hay xảy ra nữa chứ.”

“Mọi người nhìn xem, đó chẳng phải là Lãnh Đồng hay sao? Hắn mà còn chật vật như vậy thì những người khác làm sao mà tốt đẹp hơn được?”

Đám đông nhìn tu sĩ ở hai bên bờ, cảm thấy kinh hãi khó hiểu, những người sống sót quay lại dù ít hay nhiều cũng đều thấy rất chật vật.

Có những người âm thầm tự nhủ đã may mắn vì không tham gia Huyết Hồ Thủy Điếu, nếu không thì cái mạng nhỏ của họ có khả năng đã phải gửi lại nơi đây rồi.

Lãnh Đồng dẫn theo một vài người nhanh chóng rời khỏi lối ra, biến mất trong đám đông, trong lòng hắn vẫn còn kìm nén sự bực bội, đương nhiên cần tìm người khác để xả ra.

Thời gian trôi qua, sau khoảng vài canh giờ, tại Thiên Vân Các, Trọc Thiên Hồng cũng bước lên bờ, sắc mặt của họ vô cùng nghiêm trọng, liếc nhìn trong đám đông.

Bọn họ mạo hiểm tính mạng đi dạo một vòng quanh Huyết Hồ, những vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Phàm, đâu trong lòng họ có một dự cảm bất thường.

Bọn họ vốn hi vọng Tiêu Phàm sẽ sớm lên bờ, nhưng không hề có bóng dáng của Tiêu Phàm trong đám đông.

“Quay lại nhà trọ đợi công tử thôi, ta tin huynh ấy sẽ quay lại.” Kiếm La mở miếng nói đầu tiên, hắn không hề hi vọng Tiêu Phàm sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Mấy người gật đầu, mất đi một người làm chủ tâm cốt như Tiêu Phàm, mọi người cảm thấy có chút hoang mang.

“Bắt bọn chúng lại!” Kiếm La vừa bước đi vài bước thì đột nhiên một tiếng gầm thét vang lên, ngay sau đó một luồng khí tức cực mạnh bao phủ lấy bọn họ trong nháy mắt.

Tu sĩ bốn phía kinh sợ lùi lại, nhường ra một con đường đi, trong giây lát lần lượt từng đạo thân ảnh vây quanh lấy đám người Kiếm La, nhìn bọn họ đằng đằng sát khí.

Sau đó, một đạo thân ảnh hiện ra từ trong đám đông, thần sắc lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm.

“Lãnh đồng, lại là ngươi!” Tiếu Thiên Dương nhìn họ với ánh mắt phẫn nộ, Lãnh Đồng thì gây phiền phức cho họ hết lần này đến lần khác, không một ai chịu nổi.

“Dám giết người kế thừa Tu La sơn của ta, lần này đừng ai trong các ngươi chạy thoát.” Lãnh Đồng nhe răng, trợn mắt nhìn đám người Tiếu Thiên Dương.

Trong Huyết hồ, hắn đã chịu thiệt mất mấy lần, bất luận thế nào hắn cũng không thể thôn phệ nổi cục tức này.

Hắn không phải là đối thủ của Trọc Thiên Hồng trong Huyết hồ, nhưng trên bờ thì Lãnh Đồng chẳng có gì phải kiêng kị cả.

“Đám người này ăn gan hùm gấu mật rồi sao mà lại dám giết người kế thừa của Tu La Sơn?”

“Bọn chúng không biết nơi đây là Tu La sSn hay sao? Đúng là muốn tìm đến chỗ chết?”

“Mau tránh xa bọn họ, nếu để Tu La Sơn hiểu lầm thì chúng ta cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì?”

Tu sĩ bốn phía nhìn đám người Trọc Thiên Hồng đầy kinh ngạc, sau đó lần lượt thoái lui, cố gắng rũ sạch mọi sự dính dáng đến Trọc Thiên Hồng.

Giết người kế thừa ở Tu La Sơn, chẳng nghi ngờ gì nữa, hành động như vậy chính là đang gây hấn và chắc chắn Tu La Sơn sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu.

“Còn Tiêu Phàm?” Lãnh đồng quét mắt nhìn chung quanh nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng Tiêu Phàm đâu cả.

“Ngươi đang tìm ta sao?”

Đột nhiên, lại một giọng nói nữa từ xa truyền tới, đám đông nhao nhao lên tìm phía tiếng nói vọng tới thì thấy một chiếc thuyền cô độc trên Huyết Hồ đang từ từ tiến về phía Thiên Vân các.

Trên chiếc thuyền độc, có một thanh niên mặc áo bào đen, đứng chắp tay, tay áo bay nhẹ, cách biệt như tiên.
Bình Luận (0)
Comment