Vô Thượng Sát Thần

Chương 1938

“Nói nhảm nhí!”

Lãnh đồng nghe thấy vậy giận dữ mắng mỏ Tiêu Phàm: “Chúng ta cùng là người kế thừa của Tu La Sơn, làm sao có thể tàn sát lẫn nhau được!”

Ánh mắt của Tam trưởng lão quét qua đám đông nhưng không hề nhìn thấy thân ảnh của Tả Giang Lên khiến ông không khỏi nhíu mày.

Nhưng đến cuối cùng thì ông vẫn tin lời của Lãnh Đồng, giữa những người kế thừa của Tu La, trước khi tham gia cuộc tranh đoạt Tu La Vương thì không được phép tàn sát lẫn nhau.

Một khi bị phát hiện thì sẽ bị tước đoạt tư cách truyền thừa, thông thường không ai dám làm trái mệnh lệnh này cả.

“Ta cũng chẳng phải là người kế thừa mà lúc nãy ngươi vẫn muốn giết chết ta đó sao?” Tiêu Phàm khịt mũi khinh thường, hắn không tin vào những quy tắc của Tu La Sơn.

Trong thế giời này, kẻ yếu không có quyền lợi được lên tiếng, nếu ngày hôm đó hắn chết trong tay Lãnh Đồng thì sẽ chẳng có ai giải oan cho hắn cả.

Thậm chí, dù hắn có chết thì có khi lại còn mang tiếng xấu cho Lãnh Đồng bọn chúng nữa.

Cũng may là thực lực của Tiêu Phàm không tệ, ngoài ra Tả Giang Lê vẫn còn sống nếu không thì dù hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.

Nhưng điều khiến Tiêu Phàm không ngờ tới đó là, Lãnh Động lại gán tội giết chết Lãnh Thương lên người hắn. Lãnh Thương chết như thế nào, chính Tiêu Phàm là người biết rõ nhất.

“Ngươi!” Lạnh Đồng nhất thời im lặng, không phản bác được.

Lúc này đám đông mới hiểu ra, đúng rồi, Tiêu Phàm cũng là người kế thừa, nhưng lúc nãy chính bọn họ đã làm gì với Tiêu Phàm? Đây chẳng phải là gậy ông đập lưng ông hay sao?

“Ngươi có phải là người kế thừa hay không thì ta không biết, ta chỉ biết rằng người kế thừa của Tu La Sơn chỉ có tám người!” Lúc này, Lãnh Lưu Cảnh đột nhiên mở miệng nói.

Làm sao mà Tiêu Phàm lại không hiểu ý tứ của bọn chúng chứ, Tiêu Phàm ngươi có phải là người kế thừa còn phải nhận được sự đồng ý của sơn chủ Tu La Sơn rồi hẵng bàn tiếp, tự người nói không có tác dụng gì cả.

Ngươi đã không phải là người kế thừa của Tu La Sơn thì có gì mà lại không giết được ngươi?

Thần sắc Tiêu Phàm nhìn Lãnh Lưu Cảnh đầy lạnh nhạt, đối với Tiêu Phàm mà nói, tên Lãnh Lưu Cảnh này khó đối phó hơn Lãnh Đồng rất nhiều.

Lãnh Đồng nghe vậy thì cũng bừng tỉnh lại trong phút chốc, ánh mắt lóe sáng.

“Huống hồ, vừa nãy Lãnh Đồng không hề giết ngươi mà là dẫn ngươi đi tra hỏi mà thôi.” Lãnh Lưu Cảnh nói một cách âm hiểm.

“Ồ? Theo như ý của ngươi, nếu không phải là người của Tu La Sơn thì ngươi muốn giết là giết sao? Nếu không phải là người của Tu La Sơn thì đến ngay cả quyền được lên tiếng cũng không có?” Tiêu Phàm không hề tức giận mà ngược lại cười tủm tỉm nhìn Lãnh Lưu Cảnh.

Đám tu sĩ xung quanh nghe thấy vậy thì không ít người đã thay đổi cách nhìn nhận về Tiêu Phàm.

Đúng vậy, chúng ta không phải là người của Tu La Sơn thì đã làm sao, chỉ cần không đụng chạm đến lợi ích của Tu La Sơn thì Tu La Sơn dựa vào cái gì mà đòi kêu đánh kêu giết chúng ta?

Bọn họ vốn dĩ cho rằng đây chỉ là cuộc tranh giành lợi ích và quyền lực trong nội bộ của Tu La Sơn mà thôi, nhưng bây giờ xem ra, ý của Tiêu Phàm rõ ràng là đang khinh thường Tu La Sơn.

Dù lão tử không là người của Tu La Sơn thì đã làm sao, dù vậy cũng không thể để mặc cho các ngươi xâm phạm được.

“Tiêu Phàm, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?” Lúc này, Tam trưởng lão nhìn Tiêu Phàm với sắc mặt âm trầm, giọng điệu không được tốt cho lắm.

Lãnh Lưu Cảnh và Lãnh Đồng lộ rõ vẻ mừng rỡ, nếu đến ngay cả Tam trưởng lão không thừa nhận thân phận của Tiêu Phàm, ngoài ra nếu Tam trưởng lão cũng không thừa nhận, như vậy thì, sẽ không có ai thừa nhận thân phận người kế thừa Tu La Sơn của Tiêu Phàm cả.

Bọn họ đâu biết, sau khi Tiêu Phàm biết hết được mọi chuyện thì hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc cần Tam trưởng lão thừa nhận thân phận người kế thừa Tu La Sơn của hắn cả.

Tam trưởng lão nhìn có vẻ là một người hòa thuận với nhất mạch ở Chiến Hồn đại lục, nhưng bên dưới lớp vỏ hiền hòa đó là ẩn dấu một âm mưu không hề nhỏ, hơn nữa, nếu Tam trưởng lão không bị rơi vào tình thế vạn bất đắc dĩ thì chắc chắn ông ta sẽ không phủ nhận thân phận của hắn.

Đương nhiên, nếu Tam trưởng lão không gây phiền phức cho Tiêu Phàm thì hắn cũng sẽ không trở mặt với ông ta, nhưng nếu động chạm đến lợi ích của mình thì chắc chắn Tiêu Phàm sẽ không bỏ qua cho Tam trưởng lão.

“Ta hiểu rất rõ mình đang nói gì.” Tiêu Phàm đáp nhàn nhạt.

“Tam trưởng lão, ông đã nhìn thấy chưa? Đây chính là người mà ông ủng hộ ở Chiến Hồn đại lục, bọn chúng đều là hạng người không coi ai ra gì, vậy mà ông vẫn còn muốn bảo vệ cho bọn chúng.” Lãnh Đồng cười lạnh lùng.

“Đúng vậy Tam trưởng lão, theo như ta thấy thì chỉ cần trực tiếp đuổi đi là ổn, đừng để ô uế Tu La Sơn của chúng ta.” Lãnh Lưu Cảnh cũng nói bằng giọng điệu nham hiểm.

Con mắt của Tam trưởng lão hơi co giật, ông lắc đầu nói: “Tu La điện điện chủ của Chiến Hồn đại lục là người kế thừa của Tu La Sơn, đây là điều không ai có thể thay đổi được.”

Nghe thấy vậy, toàn bộ đám đông đều lộ vẻ kinh ngạc, đây là tình huống gì vậy, Tiêu Phàm luôn muốn rũ bỏ tư thế thân phận của một người kế thừa, tại sao Tam trưởng lão còn muốn ra vẻ bảo vệ cho hắn vậy?

Lãnh Đồng và Lãnh Lưu Cảnh nhìn nhau, hơi chau mày.

Chỉ có duy nhất Tiêu Phàm đứng đó với thần sắc vô cùng bình tĩnh, như thể mọi thứ đã sớm nằm trong dự liệu của hắn vậy.

“Tam trưởng lão nhân từ, nhưng lại có những kẻ không hề biết cảm ân, ngược lại lấy oán trả ơn.” Ánh mắt Lãnh Đồng nhìn Tiêu Phàm lạnh lùng, trên mặt lộ vẻ không cam lòng.

Tam trưởng lão không thèm để ý Lãnh Đồng mà ngược lại nhìn qua Tiêu Phàm, vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc: “Giang Lê đâu?”

“Có vẻ như Tam trưởng lão hỏi nhầm người rồi, tôn nhi của ông ở đâu thì có liên quan gì tới ta, không thể lúc nào cũng đổ mọi chuyện lên đầu ta được.” Thần sắc Tiêu Phàm lạnh nhạt.

Ánh mắt Tam trưởng lão lấp lóe không ngừng, ông ta rất lo lắng cho sự sống chết của Tả Giang Lê nhưng ông cũng không dám làm quá với Tiêu Phàm.

Lãnh Đồng và Lãnh Lưu Cảnh lại nhìn nhau, hai người bọn chúng cũng thấy hoang mang và cũng đang thấy kinh ngạc vì đến hiện ta Tả Giang Lê vẫn chưa xuất hiện.

“Có điều, nể tình Tam trưởng lão cùng một mạch ở Tu La điện với ta, ta tặng ông một đồ vật!” Tiêu Phàm đột nhiên cười híp mắt.

Tiêu Phàm mở lòng bàn tay ra, trong bàn tay hắn bỗng xuất hiện một quả cầu ký ức thủy tinh.

Giây phút cầu ký ức bằng thủy tinh xuất hiện, cả Lãnh Đồng và Lãnh Lưu Cảnh cùng co rụt lại, bọn chúng không khỏi nghĩ đến việc trước đây hãm hại Tiêu Phàm, giết hại Tả Giang Lê.

Bọn chúng định ngăn cản Tiêu Phàm nhưng Tiêu Phàm vốn không để ý đến chúng mà trực tiếp thúc giục cầu thủy tinh ký ức, một hình ảnh bỗng nhiên hiện ra trong hư không.

Trong bức hình, Tả Giang Lê đang nói với đám người Lãnh Đồng một câu và chuẩn bị rời đi nhưng lại bị Lãnh Lưu Cảnh ngăn lại, uy hiếp: “Đi vội vậy để làm cái gì.”

Đám đông nhìn thấy cảnh tượng ấy thì bỗng nhiên như hiểu ra điều gì đó, sắc mặt liền lộ vẻ kinh ngạc.

Tất cả cảnh tượng hôm đó Lãnh Đồng, Lãnh Thương và Lãnh Lưu Cảnh ba người đã đối phó với Tả Giang Lê và thuộc hạ của hắn đều đang hiện rõ mồn một trước mắt, đám đông không khỏi hít một hơi khí lạnh.

“Người kế thừa của Tu La Sơn đúng là âm hiểm, vì muốn hãm hại người khác mà đến người cùng nhà của mình cũng giết chết!”

“Nham hiểm như vậy thì đúng là vô liêm sỉ, để ta xem sau này có còn ai dám gia nhập Tu La Sơn, phục vụ sức lực cho Tu La Sơn, đến lúc đó sẽ không tránh khỏi việc bị chủ tử gạt bỏ!”

“Thật đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào, may là Tả Giang Lê chưa chết!”

Đám người như kiểu ngươi nói ta mới ngộ ra, trong lời nói không khỏi lộ ra sự trào phúng, Tu La Sơn rất mạnh nhưng cũng không thể khiến dân chúng tức giận được.

Lãnh Đồng vì muốn hãm hại Tiêu Phàm đã giết chết không biết bao nhiêu thuộc hạ của Lãnh Lưu Cảnh và Lãnh Thương, riêng điều này đã khiến đám đông tức giận tới cực điểm rồi.

Sau đó mọi người lại nhìn thấy cảnh tượng Lãnh Thương bị Huyết Linh Minh Côn giết hại, lúc này đám đông mới biết rằng Lãnh Thương là do Huyết Linh Minh Côn giết hại, hoàn toàn không liên quan gì đến Tiêu Phàm cả.

Chỉ có điều mọi người nghi ngờ, góc độ đó là ở trên cao, chẳng phải không thể bay trên mặt Huyết Hồ hay sao?

“Tam trưởng lão, đây chính là món quà ta tặng cho ông, ta nghĩ chắc là ông đã hài lòng rồi.” Tiêu Phàm cười nhạt nói.

Hài lòng?

Sắc mặt của Tam trưởng lão hơi khó coi, đây hoàn toàn là đang đánh vào mặt Lãnh Đồng và Lãnh Lưu Cảnh, tên tiểu tử nhà ngươi giỏi đấy!

Có điều, Tam trưởng lão biết được tin tức Tả Giang Lê không chết thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm như thể trút bỏ được gánh nặng vậy.

“Đặc sắc!”

Lúc này một trận vỗ tay tán dương vang lên, nhưng rõ ràng trong âm thanh đó để lộ ra ý vị châm chọc vô cùng.

Tiêu Phàm không khỏi nhíu mày, hắn cảm giác như đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, hắn quay đầu về phía tiếng nói phát ra.
Bình Luận (0)
Comment