Vô Thượng Sát Thần

Chương 1949

Dọc theo quảng trường, một nam tử mặc áo đen, khuôn mặt nhợt nhạt giống như một lão giả đã sắp gần đất xa trời lãnh lùng nhìn chằm chằm vào Tứ trưởng lão, trên mặt lộ ra sát ý lãnh như băng.

“Kia là Tiêu Phàm?” Đám người cảm thấy hơi kỳ quái. Đây rõ ràng là một lão giả, hoàn toàn khác với Tiêu Phàm trong ấn tượng của họ.

“Nghe nói khi hắn đuổi tớ chân núi đã tốn mất thời gian nửa chén trà, có thể trong thời gian nửa chén trà còn lại lên tới đây, nhất định phải đánh đổi một cái giá rất đắt.”

“Vì truyền thừa của Tu La Vương mà hắn cũng thật liều mạng. Bao nhiêu năm qua đều không có người nhận được truyền thừa của Tu La Vương, nếu như hắn không chiếm được, vậy thì cái giá này cũng quá đắt rồi.”

“Theo ta thấy, có thể là khi hắn tu luyện xảy ra vấn đề. Với bộ dạng này, dù hắn có tham gia tranh đoạt truyền thừa của Tu La Vương cũng chẳng có nghĩa lý gì.”

Đám người không chút kiêng kỵ mà thảo luận, rất nhiều người nhìn Tiêu Phàm với ánh mắt không tốt.

“Ngươi đã tới muộn, đã bị hủy bỏ tư cách!” Tứ trưởng lão cười lạnh nhìn Tiêu Phàm. Hai người kế thừa dưới tay hắn đều bị Tiêu Phàm giết chết, hắn tuyệt đối không để Tiêu Phàm tham gia tranh đoạt truyền thừa của Tu La Vương.

Nếu không, hắn không cách nào nuốt trôi cơn giận trọng lòng.

“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đến muộn?” Tiêu Phàm chậm rãi đi vào trong quảng trường, lạnh nhạt nói: “Không lẽ ngươi là Tu La Sơn chủ, có quyền quyết định tư cách tham gia tranh đoạt truyền thừa của Tu La Sơn.”

“Ngươi!” Tứ trưởng lão nhìn Tiêu Phàm, sát khí nặng nề tỏa ra, lạnh giọng nói: “Hương đã cháy hết, tới muộn chính là tới muộn, sẽ bị hủy bỏ tư cách, đây là quy định!”

“Nén hương kia đã cháy hết rồi à?” Tiêu Phàm khịt mũi coi thường.

Đám người nghe vậy, nhao nhao nhìn về lư hương cách đó không xa. Tàn hương trong lư hương vẫn còn bốc khói xanh, nhưng đã không còn đốm lửa.

“Hẳn là vừa cháy hết, nhưng cũng có thể tính là chưa cháy hết.” Có người trong đám đông nói.

Không ít người cũng gật đầu tán thành, Tiêu Phàm lên đến đây vào giây phút cuối cùng, có thể xem là đến muộn, cũng có thể xem là đến đúng lúc.

Tiêu Phàm có thể tham gia tranh đoạt truyền thừa của Tu La Vương hay không còn cần xem ý của các trưởng lão và Sơn chủ.

Không cần nghĩ cũng biết, Tứ trưởng lão chắc chắn sẽ không để Tiêu Phàm tham gia, bằng không, hắn cũng không phải tốn nhiều công sức như thế để ngăn cản Tiêu Phàm.

Mà Tam trưởng lão thì chắc chắn sẽ để Tiêu Phàm tham gia, nếu không, trước đó, hắn cũng không cần thiết phải tranh cãi với Tứ trưởng lão làm gì.

Về phần suy nghĩ của Sơn chủ, Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão, mọi người cũng không đoán được.

Nhưng cũng vào thời điểm mọi người đang do dự, một tia sáng từ trên quảng trường bắn về phía Tiêu Phàm.

“Nhị trưởng lão, ngươi làm gì vậy!” Tam trưởng lão hét lớn, không chút do dự lao về phía Nhị trưởng lão.

Chẳng ai ngờ được vào lúc này, Nhị trưởng lão lại ra tay với Tiêu Phàm. Nếu như là Tứ trưởng lão quá tức giận mà ra tay thì họ còn hiểu được.

Nhưng Nhị trưởng lão làm vậy là có ý gì chứ?

“Hắn còn chưa bước vào quảng trường đâu!” Nhị trưởng lão cười to, nắm đấm của hắn chỉ cách Tiêu Phàm còn mấy trượng.

Đám người nghe vậy mới sực tỉnh, bây giờ, Tiêu Phàm đang đứng ở ría quảng trường, quả thực chưa hoàn toàn bước vào quảng trường. Nếu như muốn nói Tiêu Phàm đến muộn cũng là hợp lý.

Bởi vì lần trước, khi truyền thừa của Tu La Vương mở ra, Người kế thừa đều phải lên đến quảng trường.

“Ha ha, Tam trưởng lão, không lẽ ngươi còn muốn ra tay với Nhị trưởng lão hay sao?” Tứ trưởng lão cũng cười ha hả. Vốn dĩ, hắn định tự mình ra tay ngăn cản Tiêu Phàm, đây chính là cửa ải cuối cùng mà hắn từng nói.

Thật không ngờ Nhị trưởng lão còn nhiệt tình hơn hắn. Có điều, nghĩ lại cũng thấy bình thường. Thuộc hạ Lãnh Thương của Nhị trưởng lão là bởi vì Tiêu Phàm mà chết, Lãnh Đồng càng hận Tiêu Phàm đến thấu xương.

Nếu như có thể cản Tiêu Phàm ở ngoài quảng trường là có thể hủy bỏ tư cách của Tiêu Phàm.

Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Tứ trưởng lão cũng tiêu tán không ít. Hắn vốn vận dụng thực lực của nhất mạch bọn hắn để ngăn cản Tiêu Phàm, mà bộ dạng xem trò vui của Nhị trưởng lão lại khiến hắn vô cùng khó chịu.

Nhưng vào thời khác quan trọng này, Nhị trưởng lão lại tự mình ra tay. Hắn thấy, Nhị trưởng lão đã ra tay, dù không phải đối thủ của Tiêu Phàm nhưng ngăn cản Tiêu Phàm trong chốc lát thì vẫn có thể.

Tứ trưởng lão vừa dứt lời thì không chút do dự lao về phía Tiêu Phàm. Có điều, hắn là đi ngăn cản Tam trưởng lão, không cho Tam trưởng lão có cơ hội cứu Tiêu Phàm.

Ở rìa quảng trường, Tiêu Phàm cảm nhận được mộ hơi thở bá đạo, hung mạnh đánh tới mình, vẻ mặt hắn lạnh lẽo, khinh thường mà nói: “Trưởng lão Tu La Sơn đều không biết xấu hổ đến vậy sao?”

Dứt lời, khí thế quanh thân Tiêu Phàm bùng lên, áo bào bay lên, như con rồng đang ẩn mình đột ngột xông ra biển lớn, từ trong thân thể còn phát ra tiếng gầm đầy phẫn nộ của thú dữ.

Thấy một quyền của Nhị trưởng lão sắp tới gần, Tiêu Phàm cũng đồng thời đánh ra một quyền. Đạt tới cảnh giớ bây giờ, Tiêu Phàm đã không còn sợ bất cứ kẻ nào dưới Thiêu Thần cảnh.

Mà tại Tu La Sơn này, cho dù là Thiên Thần cảnh cũng không thể phát huy toàn bộ sức mạnh, Tiêu Phàm cũng có thể đánh một trận.

Ầm!

Khí thế của Tiêu Phàm ngày càng mãnh liệt, nắm đấm cuồng bạo va chạm với nắm đấm của Nhị trưởng lão, bầu trời như bị hai dòng lực lượng phá vỡ.

Ngay cả Tiêu Phàm cũng không thể không thừa nhận, thực lực của Nhị trưởng lão cũng không yếu hơn linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh bao nhiêu, Tu La Sơn được xưng tụng là nơi nhân tài vô số cũng không sai.

Đáng tiếc, hắn cũng không còn là Tiêu Phàm lúc trước. Từ khi tăng cường sức lực huyết mạch, nếu chỉ bàn về sức mạnh, cho dù là người đá siêu cấp mà phân thân linh hồn cảu Tiếu Thương Sinh điều khiến kia hắn cũng không sợ.

“Thật mạnh, vậy mà có thể chặn công kích của Nhị trưởng lão lại!” Người Tu La Sơn đều kinh hãi nhìn Tiêu Phàm. Tất cả đều bị sức mạnh của Tiêu Phàm làm cho rung động.

Nhưng ngay sau đó, mọi người đều trợn mắt há mồm, có không ít người hít hơi lạnh.

Dưới ánh mắt đầy rung động của đám người, cánh tay của Nhị trưởng lão đột nhiên nỏ tung. Cùng lúc đó, Tiêu Phàm lại đánh ra một quyền, đánh thẳng vào lồng ngực Nhị trưởng lão.

Một tiếng nổ vang lên, lồng ngực Nhị trưởng lão nổ tung, xương cốt trong cơ thể đều bị đánh vỡ, thân thể như con diều đứt dây đập xuống đất.

Đồng thời, thân thể Tiêu Phàm lại bước về phía trước một bước, vững vàng rơi xuống trên một tảng đá trong quảng trường.

Tam trưởng lão cùng Tứ trưởng lão đang định xông lên đều ngừng lại, hai ngươi chỉ cảm thấy linh hồn của mình cũng đang run rẩy. Ngay cả bọn họ cũng sợ hãi trước sức mạnh khủng khiếp của Tiêu Phàm.

Nhất là Tứ trưởng lão, sự ác độc trong con người hắn đều co rút lại. Hắn đang nghĩ, nếu vừa rồi người xông lên là hắn, vậy có phải hắn cũng sẽ có kết cục như Nhị trưởng lão không?

Khoảnh khắc ấy, cả quảng trường đều câm như hến, chỉ nghe rõ được tiếng tim đập thình thịch của các tu sĩ.

Bọn hắn biết Tiêu Phàm rất mạnh, nhưng cũng không nghĩ đến Tiêu Phàm lại mạnh đến vậy!

Phần lớn những người ở đây đều còn đang chìm đắm trong một quyền vừa rồi của Tiêu Phàm. Dù là Thần Vô Tâm cùng Sơn chủ tu La Sơn đều tỏ ra trầm trọng.

Tiêu Phàm bình tĩnh đứng đó, đôi mắt đen nhánh liếc qua Tứ trưởng lão. Chỉ một ánh mắt liền khiến Tứ trưởng lão thấy da đầu tê dại, thân thể cũng hơi run rẩy.

“Nhị trưởng lão chết rồi!” Thật lâu sau đó mới có người tỉnh táo lại, hét lên.

“Cái gì?” Những người khác đều hoảng sợ kêu lên, nhìn chằm chằm vào đống đổ nát trong sân.

Có một thân thể máu thịt be bét đang nằm đó, đáng tiếc là không còn hơi thở, hiển nhiên là đã chết.

Một quyền đánh chết Nhị trưởng lão?

Rất nhiều người nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt thay đổi liên tục, bọn hắn cảm thấy mình đã đánh giá cao thực lực của Tiêu Phàm, nhưng bây giờ xem ra, vẫn là đánh gia thấp hắn.

Đây chính là Nhị trưởng lão, vậy mà lại bị một quyền đánh chết!

Tứ trưởng lão nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch. Hắn nhìn Tiêu Phàm mà như nhìn thấy ma quỷ.
Bình Luận (0)
Comment