Vô Thượng Sát Thần

Chương 1961

Thời gia chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã qua được nửa chén trà, có vài con chuột thỉnh thoảng bò ngang qua trước mặt đám người Tiêu Phàm, lúc đầu mọi người còn kích động nhưng cuối cùng đều thất vọng.

Bây giờ, mỗi lần thấy có chuột nhỏ chạy ngang thì bọn họ đều chết lặng.

Đừng nói là Tiếu Thiên Dương, ngay cả Trọc Thiên Hồng cũng có chút hoài nghi, đám cường giả Chiến Thần cảnh bọn họ còn không thể ra khỏi mê cung này, những Hồn Điêu thú tầm tường kia tìm được lối ra sao?

“Tiêu Phàm, ta nghĩ chúng ta nên tìm cách khác! Ta cũng không tin đi hết mê cung này một lần mà còn không thể tìm được lối ra của nó!” Xích Vân lão tổ rốt cuộc cũng nhịn không được mà lên tiếng, trong giọng nói mang theo ngữ điệu an ủi.

Tiêu Phàm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng: “Mê cung trận này cũng không thể làm khó được ta nhưng nếu để ta phá giải nó thì phải tốn mấy canh giờ, còn không bằng dựa vào mấy chú chuột nhỏ kia!”

Phá giải một mê cung trận pháp thì Tiêu Phàm vẫn có tự tin nhưng dù sao đây cũng là trận pháp do cường giả Thiên Thần cảnh bố trí, không phải có thể dễ dàng phá giải như vậy.

Đám người biết không thể thuyết phục được Tiêu Phàm nên chỉ có thể đứng lẳng lặng ở bên cạnh chờ đợi.

Lại qua thời gian nửa chén trà, mọi người đã hoàn toàn thất vọng.

“Công tử, nếu không thì…” Trọc Thiên Hồng cũng không nhịn được mà mở miệng.

Nhưng mà lời của hắn ta còn chưa kịp nói hết thì Tiêu Phàm đột nhiên duỗi tay, cười nhạt: “Đến rồi!”

Đám người phóng tầm mắt nhìn lại thì thấy một chú chuột nhỏ bò vào trong lòng bàn tay Tiêu Phàm, chú chuột nhỏ kêu chút chít, chỉ có Tiêu Phàm mới có thể hiểu tiếng kêu này.

Lúc này lại có hai con chuột nhỏ bò tới, truyền ý niệm cho Tiêu Phàm, Tiêu Phàm không khỏi nhíu mày.

Vẻ mặt đám người ngưng trọng, nhìn dáng vẻ của Tiêu Phàm, những con chuột nhỏ này có lẽ đã thất bại rồi.

“Có ba lối ra?” Tiêu Phàm khẽ nói, một tay nâng cằm, bắt đầu trầm tư.

“Ba cái lối ra? Bọn chúng tìm được tận ba lối ra à?” Mọi người kinh dị nhìn Tiêu Phàm, Tiếu Thiên Dương càng thêm khoa trương mà hô ra tiếng, trong giọng nói lộ ra vẻ khó tin.

Tiêu Phàm không để ý, vung tay lên, thu hồi hai con chuột nhỏ, sau đó thả một con xuống đất: “Mang bọn ta đến lối ra đó!”

Hồn Điêu thú chuột nhỏ cứ như nghe hiểu lời Tiêu Phàm, nó nhanh chóng bò dọc theo thông đạo.

Đám người Tiêu Phàm tập trung bám sát sau lưng chuột nhỏ nhưng chưa được thời gian nửa chén trà thì một một cánh cửa đá xuất hiện trước mặt mọi người.

“Thật sự là lối ra kìa! Làm sao nó tìm được?” Thanh Phong lão tổ nhịn không nổi phải thốt lên, chuyện này quá khó tin.

Những người khác cũng lộ ra vẻ tò mò, bọn họ thật sự không hiểu làm sao một con chuột nhỏ cấp một có thể tìm ra cửa.

“Mê cung này có thể ngăn cản dò xét linh hồn, chúng ta tất nhiên sẽ không thể tìm được cửa!” Tiêu Phàm cười giải thích: “Nhưng mấy chú chuột nhỏ này lại khác, chúng chỉ có ý thức hoặc nên nói là chỉ có năng lực hành động bình thường. Nhiều chú chuột nhỏ như vậy thì sẽ có một con có thể tìm được lối ra chứ!”

“Ngươi nói đây là dựa vào may mắn hả?” Tiếu Thiên Dương trợn tròn mắt hỏi.

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng còn nhờ vào cái gì nữa? Một ngàn con chuột tương đương với việc chúng ta đi một ngàn lần, như thế tìm một lối ra còn khó sao?” Tiêu Phàm khinh bỉ nhìn Tiếu Thiên Dương.

Tiếu Thiên Dương nhất thời không thể phản bác được, cho dù Tiêu Phàm dựa vào sự may mắn nhưng có thể trong thời gian một chén trà mà tìm được cửa ra cũng đã là bất phàm.

Phải biết rằng trước đó bọn họ đã đi hơn một canh giờ.

Không cần Tiêu Phàm lên tiếng, Trọc Thiên Hồng đã chủ động tiến lên, đẩy cửa đá ra. Tức khắc, một thông đạo âm u, thăm thẳm lọt vào trong mắt mọi người.

“Tiến vào đi!” Tiêu Phàm vung tay lên, một tia sáng bay vào trong thông đạo, hóa thành một con hổ lớn nằm trên mặt đất.

Đó chính là Hồn Điêu thú Thần giai do Tiêu Phàm điêu khắc, để nó dò đường thì cũng có thể tránh được nơi nguy hiểm.

Tiêu Phàm lấy bản vẽ ra, cẩn thận nhìn một chút rồi không khỏi nhíu mày: “Phía trước là một biển dung nham, mọi người nhớ cẩn thận một chút!”

“Công từ, chúng ta có nhiều người như vậy còn có gì phải sợ chứ!” Tiếu Thiên Dương cười nói, căn bản không coi mối nguy hiểm ở đây ra gì.

Tiêu Phàm quay đầu nhìn Tiếu Thiên Dương một chút, híp mắt noi: “Đúng ha! Ngươi lĩnh ngộ là Hỏa Diễm áo nghĩa mà! Đến đây, ngươi đi đầu đi!”

Mặt Tiếu Thiên Dương lập tức biến thành vẻ mặt đau khổ, khẩn cầu Tiêu Phàm: “Công tử, ta chỉ tiện miệng nói thôi!”

Mặc dù mặt ngoài Tiếu Thiên Dương có vẻ coi thường sự nguy hiểm của nơi này nhưng trong lòng y hiểu rất rõ nơi này chính là huyệt mộ Tu La Vương, làm sao có thể đơn giản chứ!

Tiếu Thiên Dương y cũng mạnh nhưng y cũng rất hiểu rõ năng lực của bản thân. Y mạnh hơn nữa cũng không thể mạnh hơn các đời người kế thừa của núi Tu La được!

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, nguy hiểm sắp tới không dễ dàng vượt qua.

“Lời nam nhân nói ra phải biết giữ lời!” Tiêu Phàm trực tiếp đẩy Tiếu Thiên Dương mở đường.

Tiếu Thiên Dương rơi vào đường cùng nên chỉ có thể hạ quyết tâm, huống chi trước mặt y còn có một Hồn Điêu thú mở đường mà, nếu có gì ngoài ý muốn thì y cũng có thể kịp thời phản ứng.

Mọi người tiếp tục tiến lên, không lâu sau đó, một làn sóng nhiệt từ thông đạo phía trước ào tới, vách tường xung quanh thông đạo cũng thay đổi thành một loại nham thạch đỏ bừng, như là muốn đốt lên cả ngọn lửa.

Hơn nữa, thông đạo này cũng rộng rãi hơn rất nhiều, trông giống như một cái động rộng rãi, phía trước đã có thể thấy lờ mờ biển lửa đỏ rực.

“Không ngờ lại là Xích Viêm Vân Thạch!” Trọc Thiên Hồng nhận ra lai lịch của loại nham thạch này, vẻ mặt hắn ta nhìn có chút nghiêm trọng, hắn ta nhìn Tiếu Thiên Dương rồi nói: “Tiếu Thiên Dương, ngươi phải cẩn thận một chút, phía trước cũng không yên ổn đâu!”

Tiếu Thiên Dương nghe xong thì vội vàng ngừng bước, ánh mắt lấy lòng nhìn Trọc Thiên Hồng: “Tiền bối, Xích Viêm Vân thạch này là gì vậy? Nó có điểm gì nguy hiểm vậy?”

“Xích Viêm Vân Thạch này là một loại vật liệu luyện chế Hồn binh cửu phẩm!” Trọc Thiên Hồng giải thích.

“Vậy đây là đồ tốt mà, sao lại có nguy hiểm chứ?” Tiếu Thiên Dương nghi hoặc hỏi.

Đám người nhìn nham thạch màu đỏ thẫm chung quanh, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, vật liệu luyện chế Hồn binh cửu phẩm lại có khắp nơi ở đây?

“Lần sau cho người khác nói hết lời đã!” Tiêu Phàm trầm giọng nói, trong giọng nói chút tàn khốc, Tiếu Thiên Dương vội ngậm chặt miệng, y vẫn còn có sự sợ hãi từ trong nội tâm đối với Tiêu Phàm.

“Tuy Xích Viêm Vân Thạch là một loại vật liệu rèn đúc nhưng nó cũng là một loại Hồn thạch, mà còn là Hồn thạch đặc thù có chứa Hỏa thuộc tính!” Trọc Thiên Hồng nói tiếp.

“Nói trọng điểm đi!” Tiêu Phàm hận không thể dùng một cước đá bay Trọc Thiên Hồng, tên này còn thừa nước đục thả câu nữa.

Trọc Thiên Hồng cười ha ha, ngữ khí lại lập tức trầm xuống: “Loại Hồn thạch này là loại Hồn thú rất thích, không phải, nói đúng đúng hơn là một loại Thần Thú rất thích!”

“Thần Thú gì?” Tiếu Thiên Dương không nghĩ ngợi mà nhanh chóng hỏi, y biết Trọc Thiên Hồng có thực lực, cũng nhìn ra sự kiêng dè trong mắt hắn ta, có thể làm cho hắn ta kiêng kỵ như vậy thì thứ kia không phải là bình thường.

“Ầm!”

Tiếu Thiên Dương vừa dứt lời, Trọc Thiên Hồng còn chưa kịp mở miệng, Hồn Điêu thú dò đường phía trước đột nhiên nổ tung, ngay sai đó, một cơn sóng lửa cực nóng mãnh liệt lao nhanh tới, khí tức kinh người.

Sau một giây, một con quái vật dài hơn môt trượng, cả người phủ đầy nham thạch nóng chảy màu đỏ thắm xuất hiện ngay vị trí của Hồn Điêu thú.

Toàn thân quái vật đỏ như máu, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, đôi mắt đỏ tươi như hai cái đèn lồng đỏ lớn, trên đầu còn mọc ra một cặp sừng nhọn.

Quái vật kia há mồm cắn một cái lên vách động, một viên Xích Viêm Vân Thạch to lớn đã bị nó nuốt vào trong miệng, phát ra âm thanh keng két.

“Đây là quái vật gì thế?” Mắt Tiếu Thiên Dương hơi đổi sắc, vội vàng triệu hồi chiến hồn, cảnh giác nhìn quái vật đối diện. Y có thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm phát ra từ trên thân quái vật kia.

Không cần nghĩ cũng biết đây chính là quái vật ăn Xích Viêm Vân Thạch.

“Đây chính là Thần Thú ngươi hỏi đấy, Xích Viêm Thạch Ma!” Trọc Thiên Hồng híp mắt, đề phòng nhìn quái vật màu đỏ kia.
Bình Luận (0)
Comment