Vô Thượng Sát Thần

Chương 1966

Thời gian trở lại mấy giây trước đó, Tiếu Thiên Dương còn chưa tiến vào bên trong Âm Sát Tuyệt Trận lấy thân thử nghiệm.

Lúc này có mười mấy thân ảnh đang đi thật chậm ở đầu bên kia Âm Sát Tuyệt Trận, bọn họ sợ phát ra bất kỳ âm thanh nào thì trái lại sẽ công kích chính mình nên mỗi một bước đi đều rất cẩn thận.

Nếu như Tiêu Phàm ở chỗ này thì chắc chắn có thể nhận ra người cầm đầu chính là Lãnh Lưu Cảnh.

Đám người Lãnh Lưu Cảnh tiến vào từ một thông đạo khác, đã phải trả cái giá là năm mạng sống mới đi tới được khu vực này, bọn họ bây giờ chỉ còn lại mười sáu người, hơn nữa còn là gồm cả Lãnh Lưu Cảnh trong đó.

Mặc dù bọn Lãnh Lưu Cảnh không biết đây là Âm Sát Tuyệt Trận nhưng trải qua các đời người kế thừa Tu La thì bọn họ cũng biết đến sự quỷ dị của khu vực sương mù này.

Nên mỗi một bước đi của bọn họ đều rất cẩn thận, sợ kinh động đến Âm Sát Tuyệt Trận.

Thật ra bọn họ không biết là không phải bất kỳ âm thanh nào cũng đều có thể khởi động Âm Sát Tuyệt Trận, chỉ khi âm thanh đạt tới một trình độ nhất định thì mới có thể khởi động Âm Sát Tuyệt Trận.

Song tiêu chuẩn để năng lượng khởi động rất khó nắm chắc, dù là Tiêu Phàm cũng không rõ ràng.

Bởi vậy nên khi đám người đi đường thì đều tuyệt đối giữ yên lặng, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

“Hẳn là sắp rồi.” Đột nhiên Lãnh Lưu Cảnh nhìn thấy bên trong sương mù mờ tối phía trước vậy mà lại tản ra từng tia sáng kỳ dị, trên mặt liền lộ ra nụ cười vui mừng.

Dựa theo kinh nghiệm của các đời người kế thừa Tu La tích lũy thì phía trước hẳn là tận cùng của mảnh không gian quỷ dị tối tăm mờ mịt này rồi.

“Các đời người kế thừa tám chín phần mười là chỉ có thể xông qua cửa này, thế nhưng ta vì Tu La Vương truyền thừa mà đi vào thế giới này, bất kể như thế nào cũng phải xông qua cửa.” Trong lòng Lãnh Lưu Cảnh cắn răng nói.

Hắn chưa từng nghĩ nhất định phải lấy được Tu La Vương truyền thừa gì đó, dù sao cũng là chuyện mà các đời người kế thừa Tu La đều không làm được, Lãnh Lưu Cảnh hắn cũng chưa chắc có thể làm được.

Huống hồ bên phía hắn còn có một tên Thần Vô Tâm nữa.

Cho dù Lãnh Lưu Cảnh hắn thật sự lấy được truyền thừa của Tu La Vương thì cuối cùng cũng vô cùng có khả năng sẽ rơi vào trong tay Thần Vô Tâm.

Điểm này Lãnh Lưu Cảnh rất rõ ràng, cho nên ngay từ đầu hắn cũng chỉ nghĩ đến xông qua càng nhiều cửa ải hơn, về phần cái khác thì Lãnh Lưu Cảnh cũng không để ở trong lòng.

Đương nhiên nếu như có thể ngoài ý muốn mà đạt được một chút bảo bối Tu La Vương để lại thì tất nhiên là cực tốt.

Lãnh Lưu Cảnh vừa nghĩ vừa đi, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, cùng lúc đó, hắn cố gắng áp chế hưng phấn trong lòng, để cho bản thân bình tĩnh trở lại, tuyệt đối không thể đánh mất thời cơ cuối cùng.

Mười lăm người phía sau hắn cũng lộ ra một tia hưng phấn, coi như bọn họ đã vượt qua được cửa này.

Nhưng mà, thật sự sẽ thuận lợi sao như vậy?

“Khụ...”

Mắt thấy giây phút bọn Lãnh Lưu Cảnh sắp bước ra khỏi Âm Sát Tuyệt Trận thì một âm thanh đột vang lên bên tai bọn họ, cả mảnh không gian đều bắt đầu chấn động rạn nứt.

Không gian chấn động sinh ra một luồng giao động năng lượng to lớn, giao động không ngừng lặp lại, khởi động sức mạnh của Âm Sát Tuyệt Trận, một tiếng ho nhẹ kia liền tựa như tiếng sấm khiến cho trong lòng mười sáu người chấn động.

“Ai?” Trong lòng Lãnh Lưu Cảnh tức giận mắng một tiếng, lập tức nhanh chóng chạy về phía đầu bên kia của Âm Sát Tuyệt Trận.

Hắn chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng, giao động năng lượng công kích của sóng âm kia không ngừng mạnh lên, nếu còn tiếp tục thì cho dù là hắn cũng chưa chắc đã có thể chịu được.

Nghĩ đến đây thì Lãnh Lưu Cảnh liền không muốn sống mà nhanh chóng phi như tên bắn, bởi vì tốc độ quá nhanh nên thân hình ma sát với không khí sinh ra từng tiếng gió rít.

Cùng lúc đó thì tiếng gió rít này cũng nhanh chóng phóng đại, mười lăm người phía sau coi như đã gặp nạn.

Sắc mặt mười lăm người thay đổi, làm sao còn dám do dự, co cẳng lên chạy, chỉ cần tiếng ho nhẹ kia cũng đã đủ cho bọn họ chịu đủ rồi, huống hồ còn thêm tiếng gió rít mà Lãnh Lưu Cảnh phát ra nữa?

Thế nhưng bọn họ đã quên rằng bản thân bọn họ chạy như điên cũng sẽ sinh ra tiếng gió rít, hơn nữa còn là mười lăm người đồng thời sinh ra tiếng gió rít, chồng chất lên nhau, phỏng chừng ngay cả cảnh giới Chiến Thần đỉnh phong cũng không thể chịu được xung kích của sóng âm này.

Quả nhiên, sau khi Lãnh Lưu Cảnh nghe thấy tiếng gió rít này liền âm thầm nói không hay, đáng tiếc là hắn muốn ngăn cản thì đã không còn kịp nữa rồi.

Thuộc hạ của hắn giờ phút này cũng sẽ không nghe thêm mệnh lệnh của hắn, nếu như không phải Lãnh Lưu Cảnh dẫn đầu chạy trốn, thì bọn họ cũng sẽ không chạy.

Lãnh Lưu Cảnh đã dẫn đầu rồi thì chẳng lẽ bọn họ còn ở lại nơi này chờ chết hay sao, hiển nhiên là không thể nào!

Thêm cả Lãnh Lưu Cảnh, tiếng gió rít mà mười sáu người cùng lúc phi như bay tạo ra dưới sự gia tăng của Âm Sát Tuyệt Trận kinh khủng như thế nào thì cũng chỉ có bọn Lãnh Lưu Cảnh biết được.

Bọn họ chỉ cảm thấy màng nhĩ chấn động, ngay sau đó thì một tia máu tươi chảy ra từ bên trong màng nhĩ, màng nhĩ của mấy người trực tiếp bị tiếng vang to lớn chấn vỡ mà mất đi thính giác.

Thậm chí còn trực tiếp bị giao động âm thanh công kích làm lục phủ lục phủ vỡ nát, ngay cả linh hồn cũng bị xóa bỏ, hóa thành một thi thể ngã xuống trên đất!

“A...” Những người khác thấy thế liền không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi, bắt đầu điên cuồng kêu lên.

Không kêu lên còn tốt, vừa kêu xong thì giao động âm thanh công kích càng thêm mạnh mẽ, những tu sĩ kêu ra tiếng hét thảm thiết kia trực tiếp bị giao động âm thanh công kích đến chấn động, hóa thành mưa máu ngập tràn trong không trung, không còn lại bất cứ thứ gì.

Trong nháy mắt, mười sáu người Lãnh Lưu Cảnh đã chết mất tám người, chỉ còn lại một nửa, hơn nữa sắc mặt tám người còn lại đều tái nhợt, thất khiếu chảy máu.

“Là tên khốn kiếp nào hại ta!” Trong lòng Lãnh Lưu Cảnh gào thét, để lộ dáng vẻ dữ tợn, hắn luôn cảm thấy bản thân bị người khác tính kế.

Hắn dùng hết sức mạnh cả người, lao vọt thần tốc về phía trước, chỉ trong thời gian hai lần hô hấp, rốt cuộc thì hắn cũng xông ra khỏi Âm Sát Tuyệt Trận.

Thế nhưng giờ phút này, Lãnh Lưu Cảnh đã chồng chất vết thương, sắc mặt cũng không tốt đẹp gì, trắng bệch lại còn thêm thất khiếu chảy máu, thân thể vô cùng suy yếu.

“Công tử, cứu chúng ta...”

“Công tử!”

Ngay một giây khi Lãnh Lưu Cảnh xông ra kia, từng tiếng tiếng kêu thảm thiết vang lên hắn bên tai, Lãnh Lưu Cảnh nghe lên thì những âm thanh này quả thật chính là bùa đòi mạng.

Sao hắn còn có thể đi cứu bọn họ, trốn xa một chút mới đúng.

Trong nháy mắt lại chết thêm mấy người, cuối cùng chỉ có ba người xông ra khỏi Âm Sát Tuyệt Trận, những người khác bị sóng âm kia công kích chấn động giết chết, không còn lại gì cả.

Ngay khi ba người xông ra thì một người trong đó ầm một tiếng ngã xuống đất không dậy nổi, chỉ có hai người còn sống xông ra.

Vốn dĩ Lãnh Lưu Cảnh tiến vào Âm Sát Tuyệt Trận còn có mười sáu người, nhưng trong chớp mắt liền chỉ còn lại ba người còn sống, làm sao mà Lãnh Lưu Cảnh có thể chịu được điều này.

Phỏng chừng Tiếu Thiên Dương cũng không nghĩ tới chẳng qua bản thân chỉ làm thí nghiệm mà thôi, vậy mà một lát đã giết chết mười ba cường giả của Lãnh Lưu Cảnh.

Nếu như bọn Tiêu Phàm biết được thì phỏng chừng cũng sẽ không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể nói bọn Lãnh Lưu Cảnh quá xui xẻo.

“Tên chết tiệt, là ai đang cố ý hãm hại ta?” Lãnh Lưu Cảnh gần như là điên cuồng gào thét, đôi mắt của hắn đỏ bừng ứ máu: “Nếu để cho ông đây biết, bất kể là ai thì đều phải đền mạng kẻ đó!”

“Công tử, có phải là đám người Tiêu Phàm hay không?” Một người trong đó đằng đằng sát khí nói, vừa nãy nếu như không phải hắn cách Lãnh Lưu Cảnh tương đối gần, chạy tương đối sớm thì phỏng chừng cũng đã chết rồi, bây giờ nghĩ lại còn thấy sợ.

“Tiêu Phàm đang triền đấu với Sơn chủ, sao có thể đi vào đây? Chẳng lẽ hắn còn có thể giết chết Sơn chủ hay sao?” Lãnh Lưu Cảnh không cần suy nghĩ đã trực tiếp phủ nhận Tiêu Phàm.

“Vậy là ai?” Khuôn mặt thuộc hạ dưới áo bào màu đen âm trầm hỏi.

“Thần Vô Tận, Lãnh Đồng, Lãnh Sắt, còn có Tả Giang Lê!” Tên thuộc hạ còn lại mặc áo bào xám máu me khắp người, ngữ khí vô cùng âm trầm.

“Thực lực của Thần Vô Tận và Tả Giang Lê rất mạnh, bọn họ không cần thiết phải hãm hại công tử, vậy cũng chỉ có Lãnh Đồng và Lãnh Sắt, thực lực Lãnh Sắt có hạn, phỏng chừng còn không thể tiến vào cửa thứ ba.” Thuộc hạ mặc áo bào đen phân tích nói.

“Vậy cũng chỉ có Lãnh Đồng.” Thuộc hạ áo bào xám lập tức khóa chặt một người, lạnh lùng nói: “Cho nên bên trong những người kế thừa, Lãnh Đồng là người âm hiểm nhất!”

“Lãnh Đồng! Ta muốn ngươi chết!” Nắm tay Lãnh Lưu Cảnh nắm chặt lại, gần như là sắp cắm sâu vào lòng bàn tay, suýt thì nắm ra máu!
Bình Luận (0)
Comment