Vô Thượng Sát Thần

Chương 1973

Lãnh Đồng cực kì tự tin đối với Đồng Thuật của mình, nhưng hắn không ngờ được, Đồng Thuật của Tiêu Phàm cũng đáng sợ như vậy, lại có thể ngăn cản Đồng Thuật công kích của hắn.

Nhất thời, trong lòng của hắn dâng lên một loại cảm giác thất bại.

Trước đó va chạm với thân thể Tiêu Phàm, bị Tiêu Phàm một quyền đánh bay, Lãnh Đồng còn không có tức giận như vậy, bởi vì nhục thân không phải ưu thế và điểm mạnh của hắn.

Nhưng Đồng Thuật, nhìn khắp Thiên Địa Lao Ngục, Lãnh Đồng hắn dám xưng thứ hai, tuyệt đối không ai dám xưng thứ nhất.

Nhưng bây giờ, hắn ở ưu thế của mình, vậy mà bại bởi Tiêu Phàm, điều này khiến hắn không thể chấp nhận được.

Nhất là con mắt phải đen nhánh kia của Tiêu Phàm, khiến Lãnh Đồng sinh lòng bất lực.

"Sao ngươi có thể tu luyện ra Luân Hồi Chi Mâu?" Lãnh Đồng vẫn có chút không cam lòng nói, sau đó lại bỗng nhiên lắc đầu: "Không đúng, đây không phải Luân Hồi Chi Mâu, mà ngươi chỉ tu luyện một con mắt mà thôi!"

Tiêu Phàm không để ý đến Lãnh Đồng, hắn xác thực không có tu luyện Luân Hồi Chi Mâu, luân hồi quá mức ảo diệu, hắn vẻn vẹn chỉ là Chiến Thần cảnh mà thôi, làm sao có khả năng chạm tới luân hồi ảo diệu?

Có điều, con mắt này của hắn, dùng để ngăn cản Luyện Ngục Thần Quang của Lãnh Đồng cũng là đủ rồi, trừ phi Lãnh Đồng còn có thủ đoạn Đồng Thuật khác.

"Ha ha, thì ra là thế! Tiêu Phàm, ngươi chỉ có tu luyện ra một con mắt tử vong mà thôi, mạnh hơn nữa thì ngươi có thể mạnh hơn đến đâu?" Lãnh Đồng lại khôi phục vẻ tự tin.

Lời vừa dứt, đồng tử huyết hắc sắc của hắn lần nữa phát sinh biến hóa, lần này, lại hoàn toàn biến thành màu đỏ máu, cả người tản ra một luồng lệ khí ngập trời.

"Chung cực Đồng Thuật, tàn sát không gian!"

Lãnh Đồng quát nhẹ một tiếng, trong đồng tử lập tức kích xạ ra từng đạo huyết sắc lưu quang, không gian trước mắt hắn, phạm vi bên trong hơn mười dặm, bỗng nhiên biến thành màu đỏ máu.

Đồng Thuật này, vốn dĩ bên trong quần chiến mới là hữu dụng nhất, có thể điều khiển tâm trí tu sĩ trong phạm vi nhất định, cũng may nơi này có vô số xương khô vong linh, Lãnh Đồng còn có thể điều khiển những xương khô vong linh này đối phó Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cực kỳ quỷ dị đang ăn mòn linh hồn của hắn, toàn thân chấn động, linh hồn của hắn cảm nhận được một sự dày vò đau đớn.

Tiêu Phàm vội vàng triệu hồi Sinh Tử Luân Hồi Đồ, muốn ma diệt sức mạnh này, nhưng luồng sức mạnh này dường như tồn tại vô hình, căn bản đụng không đến được.

"Đây là Đồng Thuật gì vậy?" Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, sức mạnh của đôi đồng tử này, quá mức quỷ dị, thậm chí ngay cả hắn cũng không chống cự được.

Hắn khẽ cắn môi, bỗng nhiên lắc lư cái đầu, thừa nhận sự đau đớn này khiến cho người ta khó có thể chịu đựng được.

Có điều Tiêu Phàm không phát hiện ra chính là, tròng mắt của hắn đều biến thành huyết hồng sắc, ngay sau đó, hắn cảm giác một luồng sức mạnh vô cùng cường đại tập trung vào bản thân mình.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía xương khô vong linh chung quanh, Tiêu Phàm ngạc nhiên khi thấy toàn thân xương khô vong linh trong phạm vi mấy chục dặm đột nhiên hiện lên một vầng sáng huyết sắc, như là máu nhuộm.

Hơn nữa, tất cả xương khô vong linh đều bộc phát ra sát ý ngút trời, từng bước một tới gần phía hắn.

"Giết!"

Lãnh Đồng ra lệnh một tiếng, xương khô vong linh đầy trời không chút do dự mãnh liệt đánh tới Tiêu Phàm, dù là Tiêu Phàm dùng lực huyết mạch chấn nhiếp, những xương khô vong linh kia cũng không còn e ngại.

Sắc mặt Tiêu Phàm trầm xuống, hắn không ngờ được Đồng Thuật của Lãnh Đồng vậy mà có thể mê hoặc những xương khô này cho bản thân sử dụng.

Có điều hắn cũng biết, Lãnh Đồng thi triển Đồng Thuật này, tiêu hao đối với tự thân chắc chắn cũng rất lớn, hơn nữa có tính hạn chế nhất định.

Bằng không mà nói, Lãnh Đồng sớm trước đó sẽ sử dụng, sẽ không trơ mắt nhìn thuộc hạ của mình chết vô ích, dù sao những thuộc hạ này vẫn là trung thành đối với hắn.

Hơn nữa, nếu như có thể điều khiển tất cả xương khô vong linh nơi này đối phó Tiêu Phàm, Lãnh Đồng không có bất cứ chút do dự nào, nhưng trước đó Lãnh Đồng cũng không sử dụng Đồng Thuật này, khả năng duy nhất chính là, sử dụng Đồng Thuật này có tác dụng phụ rất lớn đối với hắn.

Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn về Lãnh Đồng phía xa, lại là phát hiện, đồng tử của Lãnh Đồng vậy mà chảy ra một tia máu tươi, cặp mắt kia tựa như mù.

"Mù?" Tiêu Phàm có chút kinh ngạc, Đồng Thuật này cố nhiên bá đạo, nhưng tổn thương đối với cơ thể cũng rất lớn.

Đây quả thực là chiến pháp lưỡng bại câu thương, linh hồn Tiêu Phàm vẫn đang tiếp nhận luồng sức mạnh kia xâm nhập, quanh thân linh hồn bản thể đều hiện ra huyết quang.

Nếu như không phải linh hồn Tiêu Phàm đủ cường đại, đoán chừng giờ phút này cũng đã mất đi lý trí, cùng những xương khô vong linh kia, biến thành cỗ máy giết chóc.

Thân thể Tiêu Phàm có chút rung động, hắn đang ra sức ma diệt luồng năng lượng ăn mòn kì lạ kia bên trong Thần cung, nhìn thấy xương khô vong linh đen nghịt đánh tới, hai mắt Tiêu Phàm hiện ra ánh sáng lạnh.

Lãnh Đồng ra lệnh một tiếng, trường kiếm trong tay khuấy động, lách mình hướng phía Tiêu Phàm vọt tới, cho dù là mù hai mắt, hắn cũng không có đào tẩu, mà là muốn nhân cơ hội này giết Tiêu Phàm.

Tốc độ của Lãnh Đồng rất nhanh, chớp mắt đã đến trước người Tiêu Phàm, trường kiếm phóng ra kiếm mang dài chừng mười trượng hung hăng đâm vào ngực Tiêu Phàm.

Keng...!

Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Phàm đột nhiên động, Tu La kiếm trong tay hắn khẽ run lên, đụng vào kiếm trong tay Lãnh Đồng.

"Ngươi không có sao cả!" Lãnh Đồng nhắm chặt hai mắt, kinh hãi hướng về Tiêu Phàm nói.

Vừa rồi một kích kia, thế nhưng là át chủ bài lớn nhất của hắn, trực tiếp đánh trọng thương linh hồn, mặc dù không thể lập tức giết Tiêu Phàm, nhưng chỉ cần Tiêu Phàm chần chờ như vậy trong khoảnh khắc, hắn liền có thể tuỳ ý giết Tiêu Phàm.

Nhưng Lãnh Đồng không ngờ được chính là, Tiêu Phàm vậy mà chẳng có hề hấn gì, phản ứng còn có thể nhanh chóng như vậy, Lãnh Đồng biết mình vẫn đánh giá thấp thực lực Tiêu Phàm.

Đồng Thuật của hắn xác thực rất lợi hại, nhưng cũng không phải là vô địch, Đồng Thuật của Tiêu Phàm có lẽ không bằng hắn, nhưng thực lực tổng thể lại mạnh mẽ hơn rất nhiều so với hắn.

"Hay cho một cái không gian tàn sát!" Hắn hỏi một đằng, Tiêu Phàm trả lời một nẻo, sắc mặt băng lãnh nhìn Lãnh Đồng nói: "Đáng tiếc, ngươi vẫn là đánh giá bản thân quá cao, nếu như vừa rồi ngươi chạy trốn, ta còn chưa hẳn có thể giết chết ngươi! Nhưng bây giờ..."

Lời vừa dứt, Tiêu Phàm đột nhiên làm một đường kiếm hoa, Tu La kiếm bộc phát ra từng đạo huyết sắc kiếm khí gợn sóng, một kiếm chém đứt cánh tay của Lãnh Đồng.

"A…" Lãnh Đồng kêu thảm một tiếng, thân thể cực nhanh lui lại, trong nháy mắt biến mất bên trong đám xương khô vong linh.

"Tiêu Phàm, ta muốn ngươi chết, muốn ngươi thần hồn câu diệt!" Lãnh Đồng ra sức gào thét, nỗi đau cụt tay, khiến hắn vô cùng điên cuồng, không giết Tiêu Phàm thề không dừng lại.

"Đoán chừng ngươi không thấy được nữa rồi!" Lãnh Đồng lời còn chưa dứt, bên cạnh hắn lại nhấp nháy một thân ảnh, một vòng hàn quang xẹt qua cổ Lãnh Đồng, một cái đầu bắn lên cao.

Ngay sau đó, một đạo lưu quang từ trong đầu Lãnh Đồng bắn ra, chính là linh hồn của Lãnh Đồng, linh hồn của hắn kinh ngạc nhìn thi thể mình đầu tách rời thân, làm ra vẻ không thể tin được.

Ta chết rồi? Linh hồn Lãnh Đồng run rẩy kịch liệt.

"Không thể nào, ngươi làm sao có thể nhanh như vậy, làm sao có thể không xảy ra chuyện gì." Trong giọng nói của Lãnh Đồng tràn ngập sự không cam lòng và sợ hãi.

"Xem bản thân ngươi có Đồng Thuật thiên phú không tồi, để ngươi chết được rõ ràng." Tiêu Phàm nhàn nhạt nhìn Lãnh Đồng, nói: "Đồng Thuật của ngươi tất nhiên quỷ dị, có thể mê hoặc tâm trí của con người, làm trọng thương linh hồn người khác.

Nhưng cũng không phải là vô địch, chỉ cần linh hồn đủ cường đại, tâm trí đầy đủ kiên định, Đồng Thuật này liền không làm gì được, còn không bằng Luyện Ngục Thần Quang vừa rồi.

Huống chi, ta vốn lĩnh ngộ Tu La Áo nghĩa, có thể dung luyện bất cứ tâm tính tiêu cực nào, về độ mạnh mẽ của linh hồn, ngươi cảm thấy linh hồn của ta còn không bằng ngươi sao?"

"Ngươi nói đúng, có điều…" Lãnh Đồng âm lãnh cười một tiếng, nói: "Cho dù chết, ngươi cũng phải cùng chôn với ta, những xương khô vong linh này không giết sạch người ở đây, thì không bao giờ nghỉ ngơi! Ha ha, muốn chết thì cùng chết đi!"

"Ngươi nghĩ quá nhiều rồi!" Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, lời vừa dứt, sau lưng Tiêu Phàm đột nhiên sinh ra một vòng xoáy khổng lồ, sau đó xuất hiện một đạo hư ảnh màu đen to lớn.

"Thí, Thí Thần..." Lãnh Đồng hoảng sợ kêu to, thế nhưng lời còn chưa dứt, liền bị hư ảnh màu đen một ngụm nuốt vào trong bụng.
Bình Luận (0)
Comment