Vô Thượng Sát Thần

Chương 2007

“Mau lui lại!”

Diệp Thi Vũ hét lớn một tiếng, âm thanh truyền khắp toàn trường, cô cảm nhận được luồng sức mạnh kia, cảm thấy tê dại cả da đầu, ngay cả thân hình cũng trở nên bất ổn.

Phải biết rằng, Diệp Thi Vũ chính là tộc trưởng Hồn tộc, có truyền thừa của Hồn Tộc, nhờ vô số tài nguyên mà đã sớm đột phá tới Chiến Thần cảnh đỉnh phong.

Ngay cả cô cũng không chịu nổi thì mấy người tu vi Chiến thần cảnh hậu kỳ trở xuống thì làm sao có thể chịu được?

Mấy người Lăng Phong, Quan Tiểu Thất cũng lấy lại tinh thần trước tiên, dùng hết sức lực để lùi về phía sau.

Khi bọn họ nhìn lên không trung, tất cả không khỏi hít một hơi lạnh, thấy một chưởng phong bao trùm khắp mười dặm, uy thế cỡ này căn bản không phải do người gây ra.

Đây chính là thực lực Thiên Thần cảnh sao?

Trong lòng bọn họ tràn đầy khát vọng với sức mạnh, uy thế một chưởng mạnh mẽ đến thế thì có mấy Chiến Thần cảnh trong thiên hạ đỡ được đâu?

“Tiểu Kim!” Quan Tiểu Thất hét lên, bọn họ phát hiện là họ đánh giá quá cao thực lực của Tiểu Kim.

Thật ra cũng không phải là Tiểu Kim không mạnh mà là vì Thiên Thần cảnh quá mạnh. Thiên Thần cảnh nắm giữ thủ đoạn công sát hoàn toàn không cùng cấp độ với Chiến Thần cảnh.

Công pháp tu luyện của Thiên Thần cảnh, hậu thiên thần thông, không những có thể bạo sát Chiến Thần cảnh mà thậm chí lực mệnh cách còn có thể tùy tiện nghiền ép đa số Chiến Thần cảnh, Chiến Thần cảnh làm sao có thể chính diện giao phong với Thiên Thần cảnh.

Cho dù có thể thì đó cũng là số ít tồn tại cấp bậc yêu nghiệt, dạng người như thế thì phóng mắt đa số các tiểu thế giới đều là nhân vật vô cùng hiếm thấy.

Người Tu La điện chạy trối chết chung quanh, một kích này thôi đừng nói là bị đánh trúng, chỉ là năng lượng tàn dư quét trúng thơi cũng sẽ phun máu, thậm chí là ngã xuống luôn!

Bình thường, khoảng cách mười dặm chẳng là gì đối với Chiến Thần cảnh nhưng dưới uy áp của một chưởng này, tốc độ của tất cả mọi người đều bị chậm lại rất nhiều, một vài Chiến Thần cảnh cấp thấp căn bản không kịp chạy trốn.

“Phó lãnh chúa, đừng!”

“Cứu ta!”

Trong lúc nhất thời, trong trời đất vang vọng tiếng kêu rên thảm thiết không dứt, sau đó tất cả đều bị tiếng nổ đáng sợ kia bao phủ, có mấy tu sĩ cấp thấp trực tiếp nổ tung chết dưới uy áp đó.

Tu La điện chết và bị thương thảm trọng, máu tươi bay đầy trời, vô cùng thê thảm.

Nhưng mà Huyết Ma bộ lạc bên kia cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, Chiến Thần cảnh cấp thấp chết không ít chứ đừng nói gì tới Chiến Thánh cảnh.

“Tên điên, tên Minh Yểm này là kẻ điên! Ngay cả người của mình cũng giết!” Quan Tiểu Thất tức giận mắng, bọn họ hiểm hiểm thoát được một kiếp nhưng những tu sĩ cấp thấp lại không may mắn như thế.

Đánh giá qua loa một chút, tất cả những người thực lực Chiến Thần cảnh bên Tu La điện đã chết ít nhất là ba mươi, bốn mươi người, đó chỉ là do tàn dư do Minh Yểm đánh giết ảnh hưởng thôi.

“Tiểu Kim!” Mắt đẹp của Diệp Thi Vũ lấp lóe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi xa.

Nơi đó là nơi chưởng phong của Minh Yểm kết thúc, quét ngang tất cả, mạnh mẽ đập xuống mặt biển, tạo nên sóng biển cao mấy trăm trượng,biển cả hoàn toàn bị khuấy động.

Trên không trung xuất hiện một cái lỗ đen thật lớn, mơ hồ còn hiện lên hình dáng của chưởng phong kia.

Tiếng hít hơi lạnh vang lên chung quanh. Giờ phút này, không trung cũng hoàn toàn yên tĩnh lại, chiến đấu xung quanh cũng ngừng lại.

Một kích của Thiên Thần cảnh không biết đã lấy được bao nhiêu vong hồn.

Chốc lát sau, hư không vỡ nát nhanh chóng được bổ khuyết, ánh mắt mọi người tập trung hết vào không trung, nơi đó có một lão giả cường tráng mặc áo bào màu đỏ thẫm đang đứng, vẻ mặt hờ hững nhìn về phía mấy người Tu La điện.

Sắc mặt mấy người Lăng Phong, Quan Tiểu Thất trắng bệch, Nam Cung Tiêu Tiêu chết rồi, bây giờ Tiểu Kim lại chưa biết sống chết, mấy người bọn họ còn có thể kiên trì bao lâu đây?

Trước mặt Thiên Thần cảnh, bọn họ cũng không biết phải làm sao, yếu ớt và bất lực như thế!

“Đến lượt các ngươi!” Minh Yểm lên tiếng lần nữa, gã chính là phó lãnh chúa của Huyết Ma bộ lạc, dẫn dắt ba ngàn Huyết Thần Quân, nếu như thế còn không thể hủy diệt Tu La điện thì thật là mất mặt.

Đối phó Tiểu Kim thì gã thi triển ra hậu thiên thần thông, nhưng đối phó với đám người Lăng Phong, Minh Yểm chỉ cần giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng vỗ về phía hư không.

Ầm ầm! Hư không chấn động ầm ầm lần nữa, một chưởng phong đáng sợ xuất hiện.

“Gào!”

Nhưng đúng lúc này, trên mặt biển đột nhiên xông ra một tia sáng màu vàng kim, há mồm phun ra một ngọn lửa màu vàng nhạt đối với Minh Yểm.

“Hử?” Minh Yểm hơi nhìu mày, quay đầu nhìn lại thì thấy một con Hỏa Diễm Sư đang lao tới, trong mắt gã lóe lên tia bất ngờ: “Thế mà không chết?”

Hỏa Diễm Sư chính là Tiểu Kim, mặc dù Tiểu Kim còn sống nhưng trên thân chồng chất thương tích, rõ ràng là đã bị thương không nhẹ.

Có thể sống sót sau một kích toàn lực của Thiên Thần cảnh cũng đủ khiến hắn ta kiêu ngạo rồi.

“Huyết Sát Lưu Quang Chỉ!”

Tiểu Kim đánh tới, Minh yểm cũng không vội không gấp mà duỗi một ngón tay ra ngón tay gã nhanh chóng biến thành màu đỏ tươi, ngay sau đó, từng đạo mũi nhọn sắc bén màu đỏ tươi phóng ra như từng thanh thần kiếm chém ra.

“Tiểu Kim, quay lại!” Nơi xa truyền tới tiếng la của Diệp Thi Vũ, nàng và Lăng Phong, Quan Tiểu Thất nhanh chóng xông về phía bên này.

Thiên Thần cảnh có sức mạnh mà Chiến Thần cảnh không thể nào địch nổi.

Cứ tiếp tục thế này thì Tiểu Kim có thể sẽ chết ngay tại đây, mấy người Diệp Thi Vũ làm sao có thể để Tiểu Kim tử chiến một mình chứ?

Cho dù là chết thì họ cũng phải chết chung một chỗ!

“Đều muốn tìm chết sao? Vậy cũng tốt, đỡ tốn sức của bản tôn!” Minh Yểm cười lạnh một tiếng. Cho tới bây giờ, Tiêu Phàm vẫn chưa xuất hiện, có lẽ gã đợi không được.

Những người này đều là huynh đệ của Tiêu Phàm, giết chúng cũng coi như báo thù!

Lợi kiếm màu đỏ rậm rạp như vạn tên cùng bắn một lúc, trong một chỗ hẻo lánh trên hư không chằng chịt, Tiểu Kim đạp bước chân quỷ dị nhưng trên thân vẫn bị lợi kiếm màu đỏ đâm xuyên qua, máu tươi bắn tung tóe.

Đừng nói là tới gần Minh Yểm, ngay cả lùi lại cũng rất khó khăn.

“Không được qua đây!” Tiểu Kim dùng hết sức hét lớn, hắn ta vẫn chịu được chút tổn thương này nhưng chưa chắc đám Diệp Thi Vũ có thể.

“Các ngươi không phải muốn giết ta sao? Chẳng lẽ các ngươi trơ mắt nhìn huynh đệ chết trước mắt mình sao?” Minh Yểm nở một nụ cười khinh miệt.

Gã dường như là đang tra tấn Tiểu Kim để đám người Diệp Thi Vũ tới gần.

Trên thực tế, không cần gã uy hiếp thì Diệp Thi Vũ, Lăng Phong và Quan Tiểu Thất cũng sẽ không hề do dự lao lên, bọn họ không thể nào trơ mắt nhìn Tiểu Kim chết.

“Lúc trước, chúng ta là Chiến Vương đã cùng nhau giết Chiến Hoàng, Chiến Đế cùng nhau giết Chiến Thánh. Hôm nay, nếu đám chúng ta là Chiến Thần đỉnh phong, chúng ta sẽ giết Thiên Thần nhà ngươi!”

“Giết Thiên Thần?” Minh Yểm có hơi kinh ngạc, dùng ánh mắt như đang nhìn mấy kẻ ngu mà nhìn Quan Tiểu Thất, khinh thường: “Đáng tiếc, các ngươi chỉ có hai Chiến Thần cảnh đỉnh phong thôi. Hôm nay cũng không phải là các ngươi giết ta mà là ta giết các ngươi. Nhớ cho kỹ, kiếp sau không nên đắc tội Thiên Thần!”

Giọng nói của gã vừa dứt, hai tay Minh Yểm kết ấn lần nữa, rõ ràng là muốn thi triển chiêu Băng Thiên Ấn vừa rồi.

Thần thông còn chưa kịp thi triển thì đám người Diệp Thi Vũ đã cảm nhận được một cỗ khí tức mang tính chất hủy diệt, đè ép tới mức họ không thở nổi.

Chỉ một chốc, không trung lại xuất hiện một chưởng ấn, không hề kém lần vừa rồi một chút nào.

“Chết hết đi!” Minh Yểm quát to, thủ ấn được đánh ra, chưởng phong rơi xuống ầm ầm.

“Ngươi dám đụng đến bọn họ, ta sẽ diệt cửu tộc nhà ngươi!”

Đúng lúc này, chân trời đột nhiên truyền tới tiếng nổ vang, giọng nói như tiếng sấm đè ép cả tiếng nổ của chưởng phong.

Nghe giọng nói này xong, tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ kinh ngạc, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Bình Luận (0)
Comment