Vô Thượng Sát Thần

Chương 307

Y Vân vừa dứt lời, một cỗ khí thế cường đại xông thẳng hướng Bao Chính Đức, thần sắc vô cùng lạnh lẽo.

Bao Chính Đức ngươi đối đầu với ai cũng được, sao cứ hết lần này tới lần khác muốn chọc Tiêu Phàm, sư tử con này nhìn qua mặc dù bình thường, thế nhưng ngay cả Y Vân ta cũng phải kiêng kị, ngươi lại dám ngấp nghé?

Huống chi Hướng Vinh vẫn đang đợi Tiêu Phàm cứu mạng. Nếu như giết Tiêu Phàm, Bao Chính Đức ngươi tất sẽ chết trong tay Hướng Vinh.

- Y Tam Gia, tha mạng, tha mạng!

Bao Chính Đức một mặt kinh hoàng, không ngừng dùng hai tay chống trên mặt đất rút lui, đáng tiếc chỉ có hai vai chèo chống, căn bản bò không nhanh.

- Tha cho ngươi, ai tha cho Vân Lai Khách Sạn ta? Muốn trách thì trách ngươi xem lời ta nói như gió bên tai.

Y Vân lạnh lùng cười một tiếng, một tia kiếm bắn ra, trong nháy mắt xuyên thủng cổ họng Bao Chính Đức.

Bình thường nể mặt thân phận Bao Chính Đức là Lục Phẩm Đỉnh Giai Luyện Dược Sư, Y Vân còn cho hắn mặt mũi.

Nhưng Bao Chính Đức đời đã sắp tận, thế nào có thể so sánh với một thiếu niên thiên tài?

Chỉ cần ngẫm một chút, Y Vân liền biết rõ việc này cần xử lý thế nào.

- Đa tạ Y Tam Gia chủ trì công đạo, ở Vân Lai Khách Sạn, ta yên tâm.

Thanh âm Tiêu Phàm vang lên lần nữa, cũng không phải là Tiêu Phàm không nguyện ý xuất đầu lộ diện, thật sự là giờ phút này sắc mặt hắn quá mức trắng bệch.

Y Vân trong lòng co lại, Tiêu Phàm này tuổi trẻ, tâm tư thật không đơn giản, có qua có lại thế này, những khách trọ kia tuyệt đối xem trọng Y Vân hắn mấy phần.

Về sau ai dám làm loạn tại Vân Lai Khách Sạn, chỉ có một con đường chết!

- Y Tam Gia uy vũ.

Tu sĩ vây xem một chút không khỏi nịnh nọt, trong lòng cũng bội phục sự quyết đoán của Y Vân.

- Các vị, đạo chích quấy rầy, là Y mỗ quản lý chưa tốt, hôm nay miễn phí cho khách, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không tái diễn việc này.

Y Vân gật đầu, chắp tay hướng về đám người xung quanh nói.

- Đa tạ Y Tam Gia.

Đám người vội vàng chắp tay, mấy ngàn Hồn Thạch này đối với bọn hắn mà nói có lẽ không tính là gì, nhưng Y Vân cam đoan thế này lại khiến bọn hắn có thể ổn định tinh thần.

Y Vân liếc nhìn gian phòng của Tiêu Phàm thật sâu, cuối cùng vẫn không đi vào, quay người rời đi.

Tiêu Phàm buông lỏng một hơi, xếp bằng tại chỗ khôi phục thể lực.

Đối với cái chết của Bao Chính Đức, Tiêu Phàm căn bản không để ở trong lòng, càng không có bất kỳ đồng tình hay thương hại gì. Đối với người muốn giết chính mình, Tiêu Phàm đều thoải mái giết.

Thế giới này, muốn sống sót thì phải không ngừng giết chóc, muốn không bị người giết, thì phải giết người.

Một đêm rất nhanh trôi qua, lúc luồng sáng rạng

đông đầu tiên chiếu xuống, Tiêu Phàm đứng dậy, cả người lấy lại tinh thần.

- Ngươi tỉnh rồi?

Tiêu Phàm cười cười, quay người nhìn về phía Phong Lang nằm ở trên giường.

Con ngươi Phong Lang lạnh như băng nhìn chằm chặp Tiêu Phàm, hồi lâu mới nói:

- Là ngươi cứu ta?

- Ngươi nói xem?

Tiêu Phàm nhún nhún vai:

- Yên tâm, ta cứu ngươi cũng không phải muốn ngươi báo đáp, mà chỉ là ta muốn cứu ngươi.

Đối với Tiêu Phàm, Phong Lang từ chối cho ý kiến, một người nhận ra thân phận của bản thân, tuyệt đối không thể sống trên đời này, bằng không không chỉ hắn phải chết, một người khác cũng phải chết.

- Ngươi muốn giết ta?

Tiêu Phàm cười tủm tỉm nhìn Phong Lang, cười cười nói:

- Đáng tiếc, ngươi không cử động được. Mặc dù ta có thể chữa trị kinh mạch và đan điền cho ngươi, nhưng mà ta không thích.

Phong Lang toàn thân run lên, sát ý trong mắt bành trướng. Nếu như ánh mắt có thể giết người, đoán chừng Tiêu Phàm đã chết nhiều lần.

- Lúc nữa ta có chút việc phải rời đi, ta khuyên ngươi tốt nhất ở nguyên chỗ này, bằng không, không chỉ ngươi phải chết, còn có một người khác cũng phải chết.

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

Con ngươi Phong Lang co rụt lại, vất vả từ giường đứng lên, lung la lung lay đi về phía Tiêu Phàm, khập khiễng, nhưng khí thế lại khiến Tiêu Phàm chấn động.

- Không hổ là cao thủ.

Tiêu Phàm trong lòng trầm ngâm, mặt ngoài lại bình tĩnh vô cùng, căn bản không quan tâm khí thế Phong Lang.

Kinh mạch và đan điền của Phong Lang bị thương, căn bản điều động không ra Hồn Lực, đâu là đối thủ của mình.

Tiêu Phàm cũng biết Phong Lang tại sao kích động như thế, chính là bởi vì câu nói vừa rồi đã chạm đến sát cơ trên người Phong Lang.

- Đương nhiên, ta có một biện pháp cứu huynh đệ ngươi, không biết ngươi có dám làm hay không.

Tiêu Phàm cười ha hả nhìn Phong Lang, hắn vô cùng thưởng thức sự quyết tâm trên người Phong Lang.

Đinh đương! Tiêu Phàm tiện tay hất lên, một cây chủy thủ xuất hiện ở dưới chân Phong Lang, lóe ra hàn quang lạnh như băng.

Phong Lang nhìn qua chủy thủ lạnh lẽo, thất thần thật lâu, toàn thân càng run rẩy dữ dội, hồi lâu, hắn vẫn cúi người nắm chủy thủ, chuẩn bị đâm vào ngực.

Không tồi, phương pháp Tiêu Phàm nói, chính là để Phong Lang tự sát, như vậy thì sẽ không bại lộ việc Đấu Trường Sinh Tử.

- A, phải rồi, ta lại quên mất, Thiên Tàn kia còn có một cuộc tranh tài cuối cùng. Dù là ngươi chết, có vẻ như cũng không cứu được mạng hắn.

Tiêu Phàm rót cho mình một ly trà, nâng cốc trà uống ra vẻ bất đắc dĩ.

Phong Lang phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, có điều hắn cũng không thể không thừa nhận lời Tiêu Phàm nói, Thiên Tàn còn có một trận Đấu Sinh Tử cuối cùng. Đấu Trường Sinh Tử làm sao có thể để hắn bách thắng, thắng lợi trở về đây?

Một trận cuối cùng đối với Thiên Tàn mà nói, tuyệt đối là một trận long tranh hổ đấu.

Lời nói đã rõ ràng, Phong Lang cũng chầm chậm tỉnh táo lại, nắm chủy thủ trong tay run rẩy không ngừng.

- Thế nào, không muốn tự sát? Nói thật, nếu như ngươi tự sát, ta còn coi trọng ngươi một chút. Có điều nói đi nói lại, tự sát cũng chỉ là việc mà một tên hèn nhát mới làm.

Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói.

- Nếu ta tự sát, Thiên Tàn sẽ sống sao?

Thanh âm Phong Lang hơi nghẹn ngào vang lên, ngữ khí lộ ra một cỗ lạnh lẽo.

- Ta làm sao biết, có điều ta có thể khẳng định một điều là, nếu ngươi mà chết, Thiên Tàn có sống ngươi cũng không thấy được, có chết cũng không người nhặt xác.

Tiêu Phàm lắc đầu, trong lòng hơi hơi chấn kinh.

Phong Lang không hổ là một nam tử trọng tình trọng nghĩa. Thiên Tàn chỉ còn một trận liền có thể bách thắng, mà hắn coi như thắng Thiên Tàn, cũng còn phải đấu tám trận nữa, cơ hội bách thắng rất nhỏ.

Cho nên, hắn cố đem cơ hội này cho Thiên Tàn, nếu như không phải Tiêu Phàm đối với tình người luôn nắm chắc hơn hẳn người thường, đoán chừng cũng nhìn không ra quan hệ giữa Thiên Tàn và Phong Lang.

Phong Lang toàn thân lay động một cái, chủy thủ trong tay rơi trên mặt đất.

- Nói cho ta nghe một chút việc giữa ngươi cùng Thiên Tàn đi, ta cảm thấy rất hứng thú.

Tiêu Phàm hết sức trịnh trọng nói.

Phong Lang lạnh lùng quét mắt nhìn Tiêu Phàm, sau đó nằm trên giường, nhắm mắt lại.

- Không nói cũng không sao, ta tin một ngày nào đó ngươi sẽ nói cho ta biết.

Tiêu Phàm tự nhủ, sau đó đột nhiên đứng dậy, đi về phía cửa.

- Tiểu Kim, ngươi ở lại hỗ này. Hắn muốn đi, ngươi cũng đừng ngăn cản. Hôm nay ngươi đừng chờ ta trở lại, ta còn có năm trận Sinh Tử Đấu.

Đi tới cửa, Tiêu Phàm lại hướng về Tiểu Kim nói.

Nghe được ba chữ Sinh Tử Đấu này, Phong Lang ngã ngửa từ trên giường đứng dậy, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm nói:

- Ngươi một ngày muốn chiến năm trận?

- Chẳng lẽ không được sao?

Tiêu Phàm cười cười, bộ dáng ung dung thản nhiên, giống như hắn không phải đi Sinh Tử Đấu mà là đi du ngoạn.

- Ngươi chẳng lẽ không biết quy tắc của bên chủ sao? Bọn hắn dù có phải kéo cũng sẽ kéo đổ ngươi!

Phong Lang hít sâu một hơi nhìn Tiêu Phàm.

- Ta có thể cho cho là ngươi đang quan tâm ta không?

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng.

- Hừ, ngươi tự tìm cái chết, lại trách ai, tốt nhất là chết luôn trên chiến đài Sinh Tử đi.

Phong Lang hừ lạnh một tiếng, con ngươi lạnh lẽo vô tình.

- Ta tự nguyện, ha ha!

Tiêu Phàm rời khỏi phòng cũng không quay đầu lại, tiến về Đấu Trường Sinh Tử.
Bình Luận (0)
Comment