Vô Thượng Sát Thần

Chương 394

Tiêu Phàm đứng tại chỗ há mồm thở dốc, thân thể có chút phát run, một kiếm vừa rồi kia cơ hồ đã hao hết toàn bộ thực lực, cũng là một kích cường đại nhất của hắn.

- Thực lực coi như không tệ, tính ngươi thông qua ải thứ nhất.

Lão giả thản nhiên nói.

Chỉ là không tệ lắm? Tiêu Phàm bĩu môi, không phải hắn tự luyến nhưng bên trong cùng giai tu sĩ, thật đúng là không mấy người là đối thủ của hắn.

Hơn nữa, hắn cũng đã tới gần lão giả trong vòng ba bước, nếu như không phải vội vàng thu kiếm, có lẽ còn có thể càng tiến một bước.

- Đây vẻn vẹn chỉ là ải thứ nhất mà thôi.

Lão giả lại nói, thanh âm như gió xuân ấm áp, Tiêu Phàm cảm giác bản thân mệt mỏi mất hết.

Trong lòng kinh dị, lão giả lại lấy ra một cái hắc sắc hình cầu to bằng đầu người. Hắc cầu không biết dùng cái gì chế tạo thành, chỉ có thể rõ ràng nhìn thấy phía trên có hai cái lỗ thủng.

Tiêu Phàm thử thăm dò dùng một tia Hồn Lực rót vào trong đó, lập tức cảm giác đầu có chút mơ hồ. Bên trong hắc cầu có vô số thông đạo, lít nha lít nhít, tựa như một cái mê cung rườm rà.

Hồn Lực vậy mà trong lúc nhất thời xuyên thấu không được. Trong lòng Tiêu Phàm kinh dị vô cùng, hắc cầu này thật đúng là không hề đơn giản.

- Nhanh như vậy đã từ bỏ?

Lão giả mỉm cười:

- Đây chính là cửa thứ hai, Hồn Lực ngươi nếu như có thể tạo thành một lỗ đi vào trong đó, sau đó từ một lỗ khác đi ra, coi như ngươi thông qua, đương nhiên trước khi bắt đầu, ngươi có thể khôi phục một chút tâm thần.

- Được.

Tiêu Phàm gật đầu, trong lòng hắn cũng vô cùng hiếu kỳ, càng thêm không tin Hồn Lực mình vậy mà xuyên không thấu được cái hắc cầu này.

Lập tức trực tiếp ngồi xếp bằng tại chỗ, lão giả cười tủm tỉm nhìn Tiêu Phàm, sau đó lấy tay vung lên, quang mang Huyễn Hồn Tháp đột nhiên biến mất.

- Thất bại sao? Làm sao người không đi ra.

Bên ngoài Huyễn Hồn Tháp đám người lộ ra vẻ kinh ngạc.

Sáu loại quang mang phía dưới Huyễn Hồn Tháp đột nhiên biến mất, nhưng Tiêu Phàm cũng không xuất hiện, đừng nói tu sĩ khảo hạch kinh ngạc, ngay cả Khảo Hạch Trưởng Lão cũng nghi hoặc không thôi.

Khảo Hạch Trưởng Lão vừa định chuẩn bị đi tầng bảy nhìn một chút, nhưng mà lúc này, một đạo thanh âm quỷ dị truyền vào bên tai khiến hắn thần sắc chấn động.

- Kế tiếp!

Khảo Hạch Trưởng Lão hít sâu một hơi nói.

Những người khác không biết vì sao nhưng cũng không hỏi nhiều. Nếu chọc giận Khảo Hạch Trưởng Lão, trực tiếp bị hủy bỏ tư cách, vậy coi như phiền phức.

- Tiêu Phàm chẳng lẽ tiến vào tầng thứ bảy?

Bách Lý Văn Phong kinh dị nói:

- Người kia làm sao không đi ra, chẳng lẽ chết ở bên trong rồi?

- Còn chưa có nghe nói ai chết ở bên trong đâu.

Bách Lý Cuồng Phong lắc đầu nói:

- Trước đi về nghỉ ngơi đi, khảo hạch vòng thứ ba ngày mai mới bắt đầu.

Bạch Vũ nghi hoặc nhìn tầng thứ bảy Huyễn Hồn Tháp, cùng huynh đệ Bách Lý Cuồng Phong rời đi.

Bên trong tầng thứ bảy, sau nửa canh giờ, Tiêu Phàm lúc này mới đứng dậy, nhìn lão giả nói:

- Tiền bối, có thể rồi.

Lão giả không nói, chỉ nhẹ gật đầu, con ngươi lần nữa đắm chìm ở bức hoạ trên vách tường kia. Viên hắc cầu liền được đặt trên bàn.

Tiêu Phàm đi qua, từng tia Hồn Lực từ lỗ nhỏ hắc sắc hình cầu thấm vào bên trong quả cầu, vô số đường vân chia ra làm chín phần.

Vẻn vẹn mười cái hô hấp, Hồn Lực Tiêu Phàm liền hóa thành thiên ti vạn lũ, nhưng vẫn như cũ không cách nào giăng đầy toàn bộ thông đạo bên trong hình cầu.

Tiêu Phàm không dám tưởng tượng, hình cầu này đến cùng có bao nhiêu thông đạo, hắn thậm chí hoài nghi cái lỗ này thực có đường xuyên qua cái lỗ kia sao?

Bên trong khối cầu này nhất định là một cái mê cung to lớn, người nếu đi vào bên trong, đoán chừng cả một đời cũng đừng hòng đi ra.

Nhưng đây chỉ là một cái hắc cầu nho nhỏ, đoán chừng cũng không phải người bình thường có thể tạo ra.

Chậm rãi, trán Tiêu Phàm chảy ra một tia mồ hôi, phía sau lưng sớm đã ướt đẫm, sắc mặt có chút tái nhợt.

Lão giả thỉnh thoảng quay đầu, trong mắt hiện lên vẻ khác lạ, thầm nghĩ trong lòng:

- Thời gian nửa chén trà nhỏ, có thể kiên trì lâu như vậy cũng khó.

Tiêu Phàm đã quên hết tất cả, Hồn Lực thiên ti vạn lũ bên trong hắc sắc xuyên toa, vô số hồn ti lại quỷ dị hội tụ đến cùng một chỗ. Đáng tiếc, vẫn không cách nào xâu vào.

Tiêu Phàm thô sơ giản lược đoán chừng một chút, bên trong thông đạo hắc cầu dùng đến ngàn vạn mà tính, hắn chí là một Chiến Vương cảnh tu sĩ, muốn xuyên qua cũng thập phần gian nan.

Đây là nguyên nhân Hồn Lực hắn cực kỳ tinh thuần, có thể phân tán thành thiên ti vạn lũ, nếu như đổi lại một người khác tuyệt đối đã sớm đầu óc choáng váng.

Dù sao, muốn khống chế Hồn Lực thiên ti vạn lũ đối với một người là tiêu hao cực lớn.

- Dạng này không phải biện pháp, nếu quả thật có thể xuyên qua, dùng phương pháp khác ngược lại rất đơn giản, nhưng chỉ dựa vào Hồn Lực cũng quá gian nan.

Trong lòng Tiêu Phàm hơi trầm xuống.

Nếu là đổi lại một người khác đoán chừng đã sớm từ bỏ, nhưng Tiêu Phàm vẫn còn đang kiên trì.

- Những cái thông đạo nhỏ bé này khẳng định có quy luật, tuyệt đối không phải tạp nham.

Tiêu Phàm nghĩ thầm, đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, trong lòng khẽ run lên:

- Hồn Văn! Những thông đạo này là từ Hồn Văn tạo thành!

Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm giật mình, con ngươi nhìn Lão giả, chẳng lẽ lão đầu là Hồn Điêu Sư trong truyền thuyết?

Thu liễm tâm thần, Tiêu Phàm thi triển nhất tâm nhị dụng, đem đường vân bên trong hắc cầu ghi nhớ trong đầu, đồng dạng tâm thần như trước đang không ngừng thử nghiệm, một nửa tâm thần khác lại bắt đầu cân nhắc.

Tại bên trong Hồn Hải Tiêu Phàm, vô số Hồn Lực ngưng tụ thành một cái chùm sáng hình tròn, từng đầu sợi tơ Hồn Lực xen lẫn nhau nhưng lại quỷ dị không có đụng cùng một chỗ.

- Người chế tạo hắc sắc hình cầu đoán chừng cũng là cao thủ bên trong Hồn Điêu Sư.

Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.

Hồn Lực đã phân tán hơn ức sợi, Hồn Lực người bình thường căn bản không thể nào làm được bước này, Tiêu Phàm làm được đã là cực kỳ bất phàm.

- Ta không tin đem tất cả thông đạo mô phỏng ra, còn tìm không được đường ra.

Tiêu Phàm ngưng tiếng nói.

Bên trong Hồn Hải, hồn ti trong hình cầu màu đen ngày càng nhiều, chậm rãi tựa như biến thành một cái thực thể, hơn nữa còn đang không ngừng gia tăng.

Sắc mặt Tiêu Phàm đã trắng bệch vô cùng, tựa như tùy thời có thể ngã xuống.

Trong mắt Lão giả hiện lên vẻ khác lạ, thậm chí biến thành kích động, kinh ngạc nói:

- Ba canh giờ, vẫn còn kiên trì?

Hô!

Đúng lúc này, một sợi Hồn Lực tinh tế từ một cái lỗ thủng khác xuyên thấu ra, toàn thân lão giả kịch liệt run lên, bờ môi cũng bắt đầu run rẩy.

- Thành công!

Lão giả hoảng sợ nói, lách mình xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Phàm, một tay nâng thân thể Tiêu Phàm.

- Ta làm được rồi.

Tiêu Phàm trắng bệch cười một tiếng liền hôn mê, cả người tâm lực lao lực quá độ, cơ hồ hư thoát.

- Mấy chục năm, rốt cục cũng có người thành công.

Thân thể lão giả khẽ run, đây là một loại kích động phát ra từ nội tâm, trong nháy mắt, một vệt sáng bắn vào trong thân thể Tiêu Phàm.

Một cỗ quang mang nhu hòa từ trong thân thể Tiêu Phàm gào thét ra, sắc mặt chậm rãi biến hồng nhuận, sau ba canh giờ, Tiêu Phàm lúc này mới mở ra hai mắt.

Lại thấy lão giả đưa lưng về phía hắn, con ngươi vẫn như cũ nhìn chằm chằm bức hoạ.

- Ngươi tỉnh?

Lão giả thu liễm tâm thần, lần này ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm cũng biến thành hiền lành:

- Ngươi tên là gì? Có thể nói cho ta biết ngươi làm sao có thể làm được hay không?

- Vãn bối Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm không có cảm nhận được lão giả có bất luận ác ý gì, cũng yên lòng:

- Trong đây thông đạo quá nhiều, ta đem Hồn Lực chia thiên ti vạn lũ, chậm rãi tìm lối ra, cuối cùng ngoài ý muốn tìm được.

- Đem Hồn Lực chia thiên ti vạn lũ?

Lão giả nghe nói như thế, trợn mắt hốc mồm nhìn Tiêu Phàm.

MềuSiuBự - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment