Vô Thượng Sát Thần

Chương 419

Toàn trường câm như hến, cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, người Thiên Hạ Minh bị dọa đến hốt hoảng rút lui. Con ngươi Kim Thiên Lôi gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, tựa như muốn đem Tiêu Phàm hoàn toàn nhìn thấu.

Một người mới vậy mà chỉ dựa vào kiếm khí phát ra trên người liền có thể miểu sát mười mấy người, đây là hạng cường đại gì?

Sắc mặt tu sĩ bốn phía vô cùng trầm trọng, trên người Tiêu Phàm phát ra sát khí khiến bọn hắn có loại cảm giác như rớt vào hầm băng, toàn thân phát lạnh.

- Tiểu tử, ngươi dám giết người Thiên Hạ Minh ta, ngươi đúng là chán sống rồi.

Kim Thiên Lôi giận tím mặt. Hắn một chút cũng không thấy rõ ràng tình thế, trong tay cầm một chuôi kim sắc kiếm lớn hướng Tiêu Phàm đánh tới.

Tại đỉnh đầu hắn hiện lên một hư ảnh kim sắc trường kiếm to lớn, lưu quang bốn phía, khí thế hung ác trùng thiên, chính là Thất Phẩm Chiến Hồn Hỏa Dương Kiếm.

Hắn cũng biết rõ Tiêu Phàm thực lực bất phàm, không chút do dự thi triển Chiến Hồn lực lượng.

- Tất cả cùng lên, giết hắn!

Kim Thiên Lôi cuối cùng băng lãnh phun ra một đạo thân ảnh, người bên cạnh hắn nghe vậy trong nháy mắt cũng từ trong sự sợ hãi lấy lại tinh thần, nhao nhao triệu hồi Chiến Hồn, đem Tiêu Phàm vây quanh.

Thiên Hạ Minh có thể bên trong Chiến Hồn Học Viện tồn tại, thực lực là một bộ phận, chủ yếu nhất là đoàn kết.

Bằng không, Phong Minh, Đế Minh cùng Vương Đạo Minh sớm đã đem bọn hắn gặm đến cả xương cũng không còn.

Trong mắt một đám người Thiên Hạ Minh đều lộ ra hung quang đáng sợ, mỗi một người đều giống như Hồn Thú khát máu.

- Tự gây nghiệt thì không thể sống, việc này là các ngươi tự tìm.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng. Bước ra Một bước, sát khí lan tràn, một cỗ sát khí khổng lồ tràn ngập trong không gian, phô thiên cái địa quét sạch trái tim đám người Thiên Hạ Minh.

Đám người Kim Thiên Lôi lúc này mới ý thức được, thực lực thiếu niên này rất đáng sợ.

Phốc phốc!

Tiêu Phàm lại bước ra một bước, sát khí trong hư không tung hoành, kiếm khí lăng lệ tàn phá bừa bãi, cỗ khí thế này so sánh với vừa nãy mạnh hơn cũng càng hung mãnh hơn.

Mấy người tới gần Tiêu Phàm đều bị kiếm khí xuyên thủng, tơ máu bay vụt.

- Hỏa Viêm Trảm!

Kim Thiên Lôi nổi giận gầm lên một tiếng, hắn không dám tiếp tục chờ đợi. Tiêu Phàm mỗi một bước đi, khí thế tăng lên không ít, bọn hắn đã có mấy người bỏ mình.

Hơn nữa, có rất nhiều người đã sợ đến hai chân nhũn ra, còn không xuất thủ đoán chừng qua một lúc sẽ gặp xui xẻo, thiếu niên này quá ác độc.

- Thật đúng là coi mình là rễ hành.

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm đột nhiên biến mất tại chỗ, một đạo ánh sáng màu bạc xẹt qua chân trời, hư không lập tức truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết.

Chỉ thấy đỉnh đầu Kim Thiên Lôi, Hỏa Dương Kiếm bỗng nổ tung, ngực hắn máu tươi tung tóe, cả người hướng về phía sau ngã xuống.

Tu sĩ khác của Thiên Hạ Minh ngừng thân hình, kém chút ngồi sập xuống đất, hai chân như nhũn ra, có chút đứng không vững.

- Ngươi, ngươi phế Chiến Hồn của ta!

Kim Thiên Lôi trợn to hai mắt, ra sức gầm thét, trên mặt tràn ngập kinh khủng cùng không cam lòng.

Ta là Phó Minh Chủ Thiên Hạ Minh, làm sao có thể bị một tên tiểu tử mới phế.

Phế Chiến Hồn? Tu sĩ chung quanh nghe vậy, tất cả đều hít vào ngụm khí lạnh, điều này so với giết Kim Thiên Lôi còn tàn nhẫn hơn.

Bất quá, tu sĩ ở đây không có ai dám nói câu nào. Kim Thiên Lôi muốn giết thiếu niên áo đen này, hắn hoàn thủ là hợp tình hợp lý.

Hơn nữa, loại sự tình này bọn hắn đã không còn hiếm thấy, chỉ là trước kia nhìn thấy đều là các đại Đồng Minh khi dễ học viên mới, mà hiện tại lại là một học viện mới phế Phó Minh Chủ Thiên Hạ Minh mà thôi.

- Ta hôm nay không muốn đại khai sát giới, cút càng xa càng tốt cho ta.

Thần sắc Tiêu Phàm bình thản, tựa như làm một việc không có ý nghĩa.

Những người này quá mức nhỏ yếu, thực sự nhấc không nổi sát tâm với Tiêu Phàm, từ đầu đến cuối hắn còn chưa chân chính thi triển sát chiêu, nếu như toàn lực ứng phó, những người này đoán chừng sớm đã bị mất mạng.

- Thiên Hạ Minh ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Kim Thiên Lôi kiệt lực gào thét, hai mắt muốn nứt ra, trên trán gân xanh như tiểu trùng ngọ nguậy thiếu chút nữa thì muốn nổ tung, có thể thấy hắn giờ phút này rất phẫn nộ.

- Ta chờ các ngươi ở đây.

Tiêu Phàm để lại một câu nói liền ngồi ở cách đó không xa, ngắm nhìn Vô Kiếm Nhai, bắt đầu tìm hiểu.

Tu sĩ bốn phía lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ tiểu tử này không sợ người Thiên Hạ Minh đánh lén.

- Kia không phải Tiêu Phàm sao? Hắn làm sao ở chỗ này?

- Thực sự là hắn, hôm qua không phải là bị người Đế Minh mang đi sao? Làm sao hiện tại hoàn hảo không chút tổn hại?

- Có vẻ như Thiên Hạ Minh chọc vào sát tinh rồi, các ngươi không biết, Tiêu Phàm bị Đế Minh mang đi, về sau trực tiếp đem hang ổ Đế Minh đập nát, nghe nói Đế Minh bị hắn giết ba mươi tám người, trong đó còn có cửu đại Phong Vương cường giả.

Trên đời không có gió không lọt tường, luôn có một số người biết rõ sự tình hôm qua phát sinh, bắt đầu chậm rãi lưu truyền ra.

Đập nát hang ổ Đế Minh? Chém giết ba mười tám người Đế Minh?

Không ít người nghe nói như thế, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm biến lại biến.

Tin tức này tựa như kinh thiên tiếng sấm, vang vọng trong lòng một đám tu sĩ Thiên Hạ Minh, Kim Thiên Lôi càng tức giận phun ra mấy ngụm máu tươi.

Ngươi sớm một chút không nói, thời điểm này lại nói ra, đây không phải cố tình chọc tức ta sao?

Kim Thiên Lôi rốt cục biết bản thân gây với dạng người gì, đến Đế Minh Phong Vương Chiến Vương cũng dám giết, huống chi bọn hắn còn không bằng một góc của Đế Minh.

Con ngươi Tống Hào rung động kịch liệt, chậm rãi lẫn trong đám người thối lui.

- Tống Hào!

Kim Thiên Lôi ngửa mặt lên trời gào thét. Tu sĩ Thiên Hạ Minh lập tức tỉnh ngộ, tất cả đều phẫn nộ nhìn về phía Tống Hào, lộ ra thần sắc khát máu.

Tống Hào không phải nói tiểu tử này chỉ là học viên mới sao? Rõ ràng là một người đến Đế Minh cũng dám đập, ngươi vậy mà dám lừa chúng ta?

Thiên Hạ Minh chết hai mươi, ba mươi người, ngụm nộ khí trong lòng bọn hắn kia không dám phát trên người Tiêu Phàm, đành phải xử lý trên người Tống Hào.

- Kim sư huynh, không liên quan đến ta, ta không biết hắn mạnh như vậy.

Sắc mặt Tống Hào trắng bệch, thân thể run rẩy thiếu chút nữa thì quỳ xuống dưới.

Nơi xa, không ít tu sĩ Linh Điện sắc mặt rung động một chút, bọn hắn rất muốn xuất thủ trợ giúp Tống Hào, dù sao cùng là người Linh Điện.

Chẳng qua là khi bọn hắn nhìn thấy Tiêu Phàm bất vi sở động, bọn hắn do dự, trước đó Tống Hào rõ ràng là muốn mượn đao giết người, một người đều có thể nhìn ra.

Nếu như Tiêu Phàm không đủ mạnh, có lẽ đã chết dưới loạn đao của Thiên Hạ Minh.

Hiện tại xuất thủ cứu Tống Hào, một là đắc tội Thiên Hạ Minh, thứ hai là đắc tội Tiêu Phàm. Đắc tội Thiên Hạ Minh bọn hắn còn do dự một chút, nhưng Tiêu Phàm, đây chính là người Linh Điện bọn hắn.

Về sau ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, ai biết Tiêu Phàm có ghi hận hay không.

- Tiêu Phàm, ngươi không thể thấy chết không cứu, ngươi cũng là người Linh Điện.

Tống Hào gầm thét không thôi. Giờ phút này chỉ có Tiêu Phàm có thể cứu hắn, hắn tự nhiên phải bắt được cái phao cứu mạng cuối cùng này.

- Đúng vậy, ta cũng là người Linh Điện, Tống Hào ngươi biết ta là người Linh Điện sao? Mượn tay người khác giết ta, giết ngươi sẽ làm bẩn tay ta, còn muốn ta cứu ngươi?

Tiêu Phàm khịt mũi coi thường.

Trước đó Tống Hào đối với người Thiên Hạ Minh quỳ gối cúi mình, một mặt cao cao tại thượng, đối với hắn vênh mặt hất hàm sai khiến không nói, càng là hận không thể để Thiên Hạ Minh đem hắn thiên đao vạn quả.

Tiêu Phàm không phải kẻ ba phải, hắn không giết Tống Hào đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, làm sao có thể xuất thủ cứu hắn.

- Giết hắn!

Kim Thiên Lôi khí cấp bại phôi, nhe răng trợn mắt nhìn Tống Hào, lửa giận toàn bộ phát trên người Tống Hào.

Hơn mười người Thiên Hạ Minh xuất thủ, Tống Hào làm sao có thể chiến thắng, mười cái hô hấp Tống Hào liền bị tu sĩ Thiên Hạ Minh băm nhừ.

Từ đầu đến cuối Tiêu Phàm không có nhìn một cái.

Tự gây nghiệt thì không thể sống, câu nói này không chỉ là nói Kim Thiên Lôi, cũng tương tự nói cho Tống Hào.

MềuSiuBự - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment