Vô Thượng Sát Thần

Chương 445

Trong lòng Tiêu Phàm giận mắng một trận, lời này của Túy Ông giống như chưa nói vậy.

Bất quá, trong lòng Tiêu Phàm kiên định vô cùng, hắn tin lấy thiên phú của mình nhất định có thể lĩnh ngộ 4 loại Ý.

Còn nửa tháng, thời gian đã không nhiều, chỉ có tiến thêm một bước mới có thể nắm chắc sự tình.

- Hiện tại bắt đầu, hay là?

Túy Ông thản nhiên nói, tựa như căn bản không quan tâm Tiêu Phàm có thể lĩnh ngộ 4 loại Ý hay không.

- Hiện tại.

Tiêu Phàm gật đầu, hắn không muốn lãng phí từng phút từng giây thời gian.

Nói xong một câu liền xếp bằng ở bên bờ hồ nhỏ, thể nội bắt đầu vận chuyển tầng thứ sáu Vô Tận Chiến Quyết, tâm thần đắm chìm trong bên trong Hồn Hải, bắt đầu lĩnh ngộ tầng thứ bày mà Túy Ông cho hắn.

Ngay từ đầu Tiêu Phàm cảm thấy thập phần tối nghĩa, lấy năng lực hắn vậy mà có chút xem không hiểu, đủ để thấy Vô Tận Chiến Quyết bất phàm.

Chẳng qua là khi Tiêu Phàm dẫn ra Vô Tận Chiến Điển, từng bức họa trong đầu hắn hiển hiện, rõ ràng trong suốt, ánh mắt Tiêu Phàm tỏa sáng, trong lòng kinh ngạc nói:

- Đây là lộ tuyến vận hành của tầng thứ bảy Vô Tận Chiến Quyết?

Lập tức, Tiêu Phàm nhất tâm nhị dụng, một bên lĩnh ngộ Vô Tận Chiến Quyết, một bên dựa theo hình ảnh kia bắt đầu vận chuyển Hồn Lực.

Hồn Lực hóa thành thiên ti vạn lũ hướng về kinh mạch toàn thân. Tiêu Phàm kinh ngạc, hắn phát hiện mỗi một tấc da thịt đều in vào trong đầu hắn.

- Hồn Lực ta mạnh như vậy?

Tiêu Phàm cũng bị chính mình dọa sợ nhảy một cái, những ngày qua hắn cũng không có việc gì, dùng Hồn Văn Cầu tu luyện, Hồn Lực bất tri bất giác đạt tới một cấp độ mới.

Nguyên bản Tiêu Phàm cho là có U Linh Chiến Hồn, Hồn Lực đã đủ tinh thuần, cơ hồ không có bất kỳ tạp chất gì, lại trải qua Vô Tận Chiến Quyết rèn luyện, Hồn Lực đã cường đại đến một cấp độ đáng sợ.

Nhưng hiện tại xem ra, Hồn Lực vẫn không phải cường đại nhất, chí ít Hồn Văn Cầu có thể khiến Hồn Lực càng thêm ngưng tụ.

Điều này cũng làm cho Tiêu Phàm đối với nghề nghiệp cổ xưa Hồn Điêu Sư càng hiếu kỳ hơn cùng chấn kinh, trong lòng cũng đặt quyết tâm, đợi sau khi đột phá Chiến Hoàng cảnh, nhất định phải tìm Bắc Lão thỉnh giáo về Hồn Văn.

Theo Vô Tận Chiến Quyết lặng yên vận chuyển, Hồn Hải bên trong Tiêu Phàm, Vô Tận Chiến Hồn đốt cháy, cuồn cuộn kim sắc hỏa diễm xông thẳng bốn phương, tràn ngập Hồn Hải, hướng bên ngoài thẩm thấu ra.

Bên ngoài thân thể Tiêu Phàm có thể nhìn thấy một đoàn kim sắc khí diễm như hỏa diễm thiêu đốt.

Thiên địa linh khí bốn phía cuồn cuộn chảy vào, U Linh Chiến Hồn lơ lửng trên đỉnh đầu điên cuồng hấp thu Linh Khí. Thiên địa linh khí nguyên bản cực kỳ pha tạp, nhưng dưới sụ tinh luyện của U Linh Chiến Hồn, tất cả đều biến thành Hồn Lực thuần túy nhất.

Sau đó lại qua Vô Tận Chiến Quyết rèn luyện, Hồn Lực càng thêm tinh thuần tới cực điểm.

Vì đề phòng vạn nhất, bên người Tiêu Phàm chất đầy mấy trăm vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, cũng may lần trước thắng trăm trận Sinh Tử Đấu, bằng không nếu muốn đột phá Chiến Hoàng cảnh, Hồn Thạch tiêu hao cũng là một vấn đề.

Ở nơi này hai bút cùng vẽ, Hồn Lực hùng hậu đang liên tục không ngừng tràn vào cơ thể Tiêu Phàm, không biết mỏi mệt lấp đầy chỗ trống kia, giống như Hồn Hải vĩnh viễn không đáy.

Người thường muốn đột phá nào cần nhiều Hồn Thạch như vậy, cũng chỉ có Tiêu Phàm Hồn Lực thành hải biến thái, cần Hồn Lực tự nhiên cực kỳ dọa người.

Theo thời gian đưa đẩy, quanh thân Tiêu Phàm phát sinh một loại biến hóa huyền diệu. Bên ngòai thân thể hiện lên từng tia sương mù màu máu, sương mù màu máu ngưng tụ thành một tầng áo giáp.

- Sát Lục Chiến Giáp?

Túy Ông nơi xa thay Tiêu Phàm hộ pháp, con ngươi hơi co rụt lại, sau đó lộ ra vẻ mặt hài lòng. Tiêu Phàm cuối cùng vẫn ưu tiên lựa chọn con đường Sát Ý.

Chỉ là sau một khắc, nụ cười trên mặt Túy Ông trong nháy mắt cứng đờ, chỉ thấy ngoại thân Tiêu Phàm đột nhiên lại toát ra vô số kiếm khí màu vàng óng, trên không trung tung hoành.

Từng mảnh lá rụng phiêu đãng rơi xuống, khoảng cách ở gần Tiêu Phàm ba thước đều bị xé thành bột phấn, hóa thành bụi bặm tràn ngập trên không trung.

Mà đây vẻn vẹn chỉ là vừa mới bắt đầu, sau một lát, quanh thân Tiêu Phàm lại toát ra vô số Hồn Đao, cùng vô số hư ảnh Hồn Lực tại hư không diễn hóa.

- Tiểu tử này không phải là muốn cùng lúc lĩnh ngộ năm loại Ý đấy chứ?

Cho dù là Túy Ông giờ phút này cũng không nhịn được động dung.

Nguyên bản hắn tưởng Tiêu Phàm muốn lĩnh ngộ năm loại Ý là sau khi đột phá Chiến Hoàng cảnh, chậm rãi lĩnh ngộ, lại không nghĩ tới lúc Tiêu Phàm đột phá Chiến Hoàng cảnh liền muốn chạm đến năm loại Ý cảnh.

Chỉ là hắn không nhìn ra hỏa diễm quanh thân Tiêu Phàm là Vô Tận Chiến Hồn, nếu như biết, đoán chừng không chỉ là động dung.

Tâm thần Tiêu Phàm hoàn toàn đắm chìm trong Hồn Hải. Bên trong Hồn Hải có vô số Hồn Lực biến thành hư ảnh đang múa may, có chút hư ảnh quanh thân tản ra một cỗ Sát Ý ngập trời, có hư ảnh kiếm khí sắc bén giống như một chuôi thần kiếm.

Còn có thân ảnh đao khí tàn phá bừa bãi, hung mãnh bá khí, còn có thân ảnh tại hư không biến hóa, căn bản không bắt kịp chân hình, quanh thân mang theo từng đạo Phong Thế.

- Kiếm Thế, Đao Thế, Quyền Thế vốn là trăm sông đổ về một biển, lĩnh ngộ một loại Thế liền có thể lĩnh ngộ hai loại khác. Kiếm Ý cũng hẳn là như thế, hơn nữa, muốn đồng thời lĩnh ngộ năm loại Ý là không thể nào. Tạm thời, ta trước tiên lĩnh ngộ Kiếm Ý rồi hẵng nói.

Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.

Đối với chiến kỹ, công pháp lĩnh ngộ, Tiêu Phàm thập phần tự tin. Những ngày qua đến nay, hắn mấy lần thử nghiệm đã chứng minh Kiếm Thế cùng Đao Thế, Quyền Thế bản chất là một dạng.

- Sát Ý ta đã đụng đến biên giới, muốn hoàn toàn lĩnh ngộ Thiên Địa Tiêu Sát, hẳn là cũng không phải vấn đề lớn. Về phần Phong Ý, tạm thời ta còn không có chút đầu mối nào.

Tiêu Phàm trầm ngâm.

- Không đúng, Phong Thế là làm một người tăng tốc độ, kiếm cũng tương tự có nhanh chậm, đây có phải nói rõ Kiếm Ý cùng Phong Ý cũng có dị khúc đồng công chi diệu(ý nói tuy khác nhau nhưng cốt lõi vẫn như nhau)?

Trong lòng Tiêu Phàm bỗng trầm xuống, tựa như ở một cái ngã ba, không biết tiếp tục đi như thế nào.

Hắn rất muốn mở miệng hỏi Túy Ông, nhưng trạng thái giờ phút này căn bản không dừng được.

- Mặc kệ, thử trước một chút.

Tiêu Phàm hít sâu một, quyết định.

Sau một khắc, quanh người hắn khí thế chậm rãi biến hóa, Đao Thế, Quyền Thế chậm rãi biến mất, chỉ có Sát Thế, Kiếm Thế cùng Phong Thế vờn quanh, hơn nữa, Phong Thế cùng Kiếm Thế ẩn ẩn hòa làm một thể.

- Đây là?

Túy Ông nhìn thấy một màn này, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ.

Sau một khắc, Tiêu Phàm đột nhiên đứng dậy, trong tay xuất hiện một chuôi trường kiếm, tại hư không vũ động, dưới chân hắn biến ảo một trận, hư không lưu lại từng đạo tàn ảnh, tốc độ kia nhìn như rất chậm nhưng lại nhanh đến cực hạn

- Phong Ý? Không đúng, đây đã siêu thoát Phong Ý, là Khoái Mạn Chi Ý!

Túy Ông lên tiếng kinh hô.

Cũng khó trách hắn không bình tĩnh, đột phá Chiến Hoàng cảnh có không ít người lĩnh ngộ Phong Ý, nhưng người có thể lĩnh ngộ Khoái Mạn Chi Ý lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Chủ yếu nhất là Khoái Mạn Chi Ý, không chỉ thích hợp thân pháp, đồng dạng thích hợp kiếm, đao, thậm chí quyền khi thi triển chiến kỹ, Ý cảnh không thuộc tính.

Hô hô!

Tiêu Phàm một kiếm một kiếm vung ra, hư không lưu lại vô số tàn ảnh, kiếm quang lấp lóe không ngừng, như là từng đạo kiếm khí cuộn sóng, hướng về bốn phía bập bềnh mà đi.

Xa xa nhìn lại, kiếm khí ba động kia tựa như vô số quang kiếm xâu chuỗi mà thành, từng dãy thoải mái chập trùng.

Một đạo kiếm khí xông thẳng mặt hồ mà đến, sự tình quỷ dị phát sinh, chỉ thấy mặt hồ đột nhiên vỡ ra, một đạo khe rãnh to lớn xuất hiện ở bên trong mặt hồ, tốc độ nước hồ vậy mà thả chậm không ít.

- Quả nhiên là Khoái Mạn Chi Ý! Xem ra, lời đồn là thật. Bất luận Ý gì đều có chỗ dị khúc đồng công, có thể biến ảo lẫn nhau, dung hội quán thông.

Túy Ông gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, trong mắt đều là vẻ chờ mong.
Bình Luận (0)
Comment