Vô Thượng Sát Thần

Chương 454

Con ngươi Sở Dịch Phong nhìn chằm chặp Tiêu Phàm, sắc mặt lấp loé không yên, lúc này hít sâu một hơi nói:

- Hắn là đại ca ta, ta tự nhiên sẽ không muốn hắn chết!

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, Sở Dịch Phong ngươi không muốn Sở Khinh Cuồng chết? Đoán chừng hận không thể lập tức đem Sở Khinh Cuồng ăn sống nuốt tươi đi?

Không những Tiêu Phàm, người ở đây ai cũng biết rõ Sở Dịch Phong khẩu thị tâm phi, chỉ là hỉ nộ không lộ mà thôi. Người này tâm cơ khá là thâm trầm, Tiêu Phàm âm thầm cảm khái.

Người như vậy thường là đáng sợ nhất, bằng không, cường đại như Sở Khinh Cuồng cũng không có khả năng trong tay Sở Dịch Phong chịu nhiều thiệt thòi.

- Phải thế không?

Đúng lúc này, trên quảng trường đột nhiên vang lên một đạo thanh âm đạm mạc, một trận cuồng phong thổi qua, trên quảng trường bỗng nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh.

Đó là một thanh niên mặc áo bào trắng, da thịt trắng nõn, con ngươi đen kịt, song mi lộ ra một cỗ sắc bén như đao như kiếm.

Đứng ở đó trong lúc vô hình tản ra một cỗ cường đại khí tràng, giống như một ngọn núi không thể leo tới, khiến cho người ta ngưỡng mộ.

- Sở, Sở Khinh Cuồng?!

Trong đám người có người kinh hô ra, trong nháy mắt nhận ra thân phận thanh niên áo bào trắng, trừ Sở Khinh Cuồng còn có thể là ai?

Hắn không phải đã chết rồi sao?

Làm sao còn sống được! Hơn nữa, trên người hắn phát ra khí tức cực kỳ cuồng bạo, sắc bén, so sánh với trước đó càng mạnh hơn.

Con ngươi Nam Cung Thiên Dật hơi co rụt lại, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, mặc dù hắn cũng rất không muốn Sở Khinh Cuồng cường đại như thế.

Nhưng hắn thân làm đệ nhất nhân Thiên Bảng tự nhiên sẽ không sợ Sở Khinh Cuồng xếp hàng thứ hai.

Đã từng không sợ, hiện tại cũng không có mảy may sợ hãi.

Nếu như nói hắn cả đời này còn sợ ai, vậy cũng chỉ có Bàn Tử Nam Cung Tiêu Tiêu, về phần hiện tại, Nam Cung Thiên Dật không sợ bất luận kẻ nào.

Toàn thân Sở Dịch Phong run rẩy, sắc mặt đại biến, hắn nào sẽ nghĩ đến Sở Khinh Cuồng vậy mà thực còn sống, hơn nữa trên người phát ra khí tức so với trước kia càng mạnh hơn.

Ngồi ở phía dưới Sở Dịch Phong, Nhược Lưu Thường hoa dung thất sắc, thân thể mềm mại rung động kịch liệt, há miệng muốn nói cuối cùng vẫn đè nén nuốt vào.

Chỉ có Tiêu Phàm một mặt bình thản ngồi uống trà. Hắn biết rõ Sở Khinh Cuồng không thể nào không xuất hiện, đây cũng là nguyên nhân hắn không có ngồi ở chỗ ngồi chính giữa kia.

Sở Khinh Cuồng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Sở Dịch Phong, chậm rãi hướng về phía trước chỗ ngồi bên trái đi đến.

Sắc mặt Bàn Tử thập phần bình tĩnh, lười nhác tựa ở trên chỗ ngồi, tựa như căn bản không quan tâm đến Sở Khinh Cuồng.

Ngược lại là Ninh Xuyên ngồi ở phía dưới Bàn Tử, sắc mặt khó coi vô cùng, hắn biết rõ tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.

- Cút ngay!

Quả nhiên, Sở Khinh Cuồng đi đến phía trước Ninh Xuyên, nhàn nhạt phun ra hai chữ, một cỗ sát phạt chi khí từ trên người hắn bạo ra.

Nếu như là trước đó, Sở Khinh Cuồng còn xem Ninh Xuyên là tri kỷ, nhưng từ khi biết rõ nguyên nhân bản thân trúng độc, Sở Khinh Cuồng liền sớm đã nhìn thấu tất cả.

Giờ phút này không có trực tiếp ra tay với Ninh Xuyên đã chứng minh hắn đầy đủ ẩn nhẫn.

- Ngươi có tư cách gì bảo ta cút?

Sắc mặt Ninh Xuyên âm trầm đáng sợ, mặc dù mặt ngoài coi như trấn định, nhưng trong lòng thì sợ hãi không thôi.

Hắn cùng với Sở Khinh Cuồng đã từng là hảo hữu, cũng chính bởi vì như thế, hắn biết rõ thực lực Sở Khinh Cuồng, chính diện giao thủ hơn phân nửa không phải là đối thủ của Sở Khinh Cuồng.

Bằng không hắn cũng sẽ không cùng Sở Dịch Phong, Nhược Lưu Thường liên thủ hãm hại Sở Khinh Cuồng.

- Bang!

Sở Khinh Cuồng không chào liền đánh, trong tay đột ngột xuất hiện một chuôi trường kiếm, nhàn nhạt vung lên, một đạo bạch sắc lưu quang ngút trời mà ra, một cỗ Sát Ý vô cùng đáng sợ xuất hiện.

Ninh Xuyên vội vàng đưa tay lấy ra một cái sáo ngọc ngăn khuất trước người, cùng đạo kiếm mang sát phạt đâm vào cùng một chỗ, thân hình bay ngược ra hai ba mươi mét mới dừng lại.

Trái lại Sở Khinh Cuồng đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Đám người kinh hãi nhìn Sở Khinh Cuồng, con ngươi rung động không thôi.

Một kiếm đánh bay Ninh Xuyên, thực lực quá đáng sợ!

Sở Khinh Cuồng vẫn cuồng ngạo như cũ, không ai bì nổi, không hổ là tuyệt thế thiên tài, đến Nam Cung Thiên Dật cũng đều không để trong mắt.

Sở Khinh Cuồng liếc Ninh Xuyên nơi xa, trực tiếp phía dưới BànTử ngồi xuống, hướng về phía Bàn Tử khẽ vuốt cằm.

Bàn Tử giơ lên một ly rượu hơi hơi ra hiệu, thản nhiên nói:

- Hoan nghênh trở về.

- Hoan nghênh trở về.

Sở Khinh Cuồng băng lãnh gật đầu, cũng giơ ly rượu lên, uống một ngụm.

Nam Cung Thiên Dật nắm chặt nắm đấm, trên cánh tay gân mạch ngọ nguậy, chỉ là đặt ở dưới mặt bàn nên người khác nhìn không thấy mà thôi.

Sở Khinh Cuồng cũng dám coi thường hắn, cùng Nam Cung Tiêu Tiêu cùng một chỗ, đây chính là địch nhân hắn. Đối với địch nhân, Nam Cung Thiên Dật cho tới bây giờ đều sẽ không thủ hạ lưu tình.

Nơi xa, Ninh Xuyên chậm rãi đi tới, sắc mặt tái nhợt, một kích kia cũng làm cho hắn triệt để rõ ràng thực lực Sở Khinh Cuồng, so sánh với trước kia Sở Khinh Cuồng càng mạnh hơn.

Mọi người đều hết sức tò mò những ngày qua đến cùng là phát sinh cái gì, Sở Khinh Cuồng không chết thì thôi, mà còn mạnh hơn.

Ninh Xuyên khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn không có tiếp tục xuất thủ, trên Thiên Bảng, hắn vốn là xếp sau Sở Khinh Cuồng, bại trong tay hắn không tính là mất mặt.

- Bỏ đi.

Ninh Xuyên đành phải đem lửa giận vẩy vào vị trí thứ ba của Y Phi Mạch.

- Ta nếu không đi thì sao?

Y Phi Mạch thản nhiên nói, nhàn nhã ngồi ở kia uống trà, tựa như căn bản không đem Ninh Xuyên đặt ở trong lòng.

- Ha ha, xem ra có trò hay rồi!

Long Đế Tử Long Tiêu không kiêng nể gì cười lên, trên mặt tu sĩ Đại Long khác cũng là vẻ châm chọc.

Ninh Xuyên giận dữ, lấy tay một chưởng hướng Y Phi Mạch vỗ tới, Y Phi Mạch nghiêng người một chưởng đánh ra, hai cỗ khí thế bàng bạc đâm vào cùng một chỗ.

Ầm!

Hồn Lực bạo phát, hướng bốn phía quét sạch đến. Nếu như là Chiến Vương có lẽ sớm đã bị chấn bay, cũng may có thể ngồi ở đây đều là tuyệt thế thiên tài Đại Ly Đế Triều, chiến đấu dạng này còn không làm gì được bọn hắn.

Hô! Ninh Xuyên bị một cỗ đại lực hất bay, rút lui ba bước mới dừng lại, mà Y Phi Mạch như cũ ngồi ở trên chỗ ngồi, bất động mảy may.

Mọi người nhìn về phía Y Phi Mạch sắc mặt hơi đổi một chút, chẳng ai ngờ rằng, Y Phi Mạch vậy mà so với Ninh Xuyên còn mạnh hơn, hắn là xếp sau Ninh Xuyên đấy.

- Xem ra, Thiên Bảng cũng không phải lấy bài danh luận cao thấp.

Tiêu Phàm thật sâu nhìn Y Phi Mạch, hiển nhiên Y Phi Mạch cho tới nay đều bị người khác đánh giá thấp.

Hắn thực lực còn phía trên Ninh Xuyên, lại xếp sau Ninh Xuyên, đủ để chứng minh hắn cường đại, hơn nữa, hắn đối với cái gọi là hư danh lại không đặt ở trong lòng.

Nhiều lần ăn quả đắng, Ninh Xuyên muốn phát cuồng, hít sâu một hơi cuối cùng đem ánh mắt nhìn về phía Sở Dịch Phong.

Trong lòng Sở Dịch Phong thập phần khó chịu, nhưng mặt ngoài lại trấn định vô cùng, chậm rãi đứng dậy, nói:

- Nơi đó không phải còn thừa lại một vị trí sao? Lưu Thường, mọi người, chúng ta chuyển vị trí.

Nhược Lưu Thường mặc dù rất không tình nguyện, nhưng vẫn nghe theo Sở Dịch Phong nói. Trong lòng nàng cực kỳ hối hận, Sở Dịch Phong cùng Ninh Xuyên phân cao thấp cũng không dám, cùng Sở Khinh Cuồng so sánh lại là kém xa vạn dặm.

- Vị trí này là của ta, ai dám ngồi?

Cũng đúng lúc này, một đạo thanh âm bá đạo từ đằng xa gào thét tới, ngay sau đó một vệt sáng lấp lóe.

Lúc mọi người lấy lại tinh thần lại phát hiện, trên chỗ ngồi thứ sáu đã thêm một đạo thân ảnh.

Đó là một thanh niên đầu mang lông công quan, mặc một bộ Lưu Vân trường sam màu trắng, anh tuấn phi phàm, ngạo nghễ vô cùng, trong mắt đều là vẻ coi thường.

- Bắc Thần Phong!

Đám người lên tiếng kinh hô, ánh mắt xoát quét xuống trên người thanh niên.

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment