Vô Thượng Sát Thần

Chương 482

Phong bạo to lớn quét sạch bốn phương tám hướng, trong nháy mắt bao phủ Tiêu Phàm vào trong đó. Quan Tiểu Thất, Tiểu Kim cùng Phong Lang ba người cũng bị khí thế thổi bay.

Một tiếng nổ vang này, trong nháy mắt thu hút không ít tu sĩ nơi xa, không ít người nhao nhao ném tới ánh mắt kinh ngạc.

Chỉ thấy trên không trung, ba con phi cầm cực đại mở cánh ra, đó là ba con Thất Giai Hồn Thú, một Liệt Thiên Nha, một Phi Thiên Loan, một Thiết Vũ Hỏa Điêu.

Trên lưng tam đại Hồn Thú có ba bóng người đang ngồi, cười lạnh nhìn chằm chằm bụi bặm phía dưới.

- Đại Long Tam Tử!

Có người trong nháy mắt nhận ra lai lịch ba bóng người kia, chính là Tam Tử còn sống trong Đại Long Bát Tử trước đó.

- Phi phi!

Quan Tiểu Thất từ cát vàng bên trong xông ra, sắc mặt khó coi vô cùng, toàn thân đâu đâu cũng là cát vàng.

Một phía khác, Phong Lang và Tiểu Kim cũng từ trong cát vàng xông ra, phẫn nộ nhìn chằm chằm mấy đạo thân ảnh trên không trung, thiếu chút nữa thì xông lên.

- Đây chính là kết cục của việc đối địch cùng Đại Long Bát Tử ta!

Đệ Nhất Tử lạnh lùng phun ra một câu, thấy Tiêu Phàm thật lâu không đi ra từ trong cát vàng, trên mặt rốt cục lộ ra nụ cười.

Hắn thấy Tiêu Phàm đã chết, dù sao vừa rồi là một kích mà Tam Tử bọn hắn cùng ba con Thất Giai Hồn Thú hợp lực, hơn nữa còn là đánh lén.

Dù là thực lực bọn hắn bị áp chế một nửa, nhưng Tiêu Phàm cũng tuyệt đối chẳng tốt đẹp gì, nếu như vậy cũng không chết thì thật không còn thiên lý nữa.

- Đi thôi, đây là kẻ thứ nhất, còn hai người nữa.

Nhị Tử lạnh giọng nói, con ngươi lạnh lẽo bỗng nhiên nhìn về phía Bàn Tử cách đó không xa. Về phần bốn người Quan Tiểu Thất, Tiểu Kim, Phong Lang cùng Tử Điện Điêu, hắn không thèm liếc nhìn một cái.

- Muốn đi?

Quan Tiểu Thất sát khí nặng nề, lắc mình một cái liền rơi vào trên lưng Tử Điện Điêu, trong tay nắm lấy Thất Phẩm Liệt Nhật Cung, ba trường tiễn đặt lên dây, trong nháy mắt lập tức kéo căng.

Hưu hưu hưu!

Ba mũi tên nhanh như chớp phá không bắn ra, tốc độ nhanh vô cùng, lúc cách Đại Long Tam Tử mấy trượng, ba mũi tên đột nhiên tách ra, xông thẳng đến Đại Long Tam Tử.

Giờ phút này Tiêu Phàm sinh tử chưa biết, Quan Tiểu Thất lửa giận xen lẫn, nào quản được nhiều như vậy, hắn chỉ muốn diệt ba người này.

- Tự tìm cái chết!

Đại Long Tam Tử gầm thét một tiếng, khống chế ba con phi cầm cấp tốc né tránh, tránh thoát công kích của ba mũi tên.

Cũng khó trách bọn hắn tức giận như thế. Chúng ta còn không tìm ngươi gây phiền phức, một hoàng mao tiểu tử như ngươi cũng dám chủ động ra tay với chúng ta, ngươi cho rằng ngươi còn mạnh hơn Tiêu Phàm sao?

Ba người khống chế ba con Hồn Thú đáp xuống, tốc độ nhanh như điện, dù là bị áp chế, thực lực bọn hắn cũng vượt xa so với Chiến Vương đỉnh phong.

- Các ngươi mới là tìm chết!

Cũng đúng lúc này, trong phiến cát vàng kia, bỗng truyền đến một đạo thanh âm lạnh lẽo. Ngay sau đó, đám người nhìn thấy một vệt sáng từ trong cát vàng xông ra, tốc độ nhanh như sét, không thể tưởng tượng.

- Đây là?

Đám người muốn bắt lấy hình dạng của lưu quang kia, lại phát hiện ra căn bản không mảy may thấy rõ, lưu quang chính là lưu quang.

Có điều, thanh âm kia lại khiến trong lòng tất cả mọi người run lên, bởi vì thanh âm này quá quen thuộc, ngoài Tiêu Phàm, còn có thể là ai?

Phốc!

Trong hư không huyết vũ huy sái, cự ly gần lưu quang nhất, Tam Tử Liệt Thiên Nha phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết rơi xuống mặt đất.

Hơn nữa, đây vẻn vẹn mới là bắt đầu, Tam Tử trên lưng Liệt Thiên Nha cảm giác toàn thân phát lạnh, giống như bị một đầu độc xà tiếp cận, nổi da gà lan khắp toàn thân.

Trốn! Đây là ý nghĩ đầu tiên trong lòng Tam Tử.

Nhưng chân hắn vừa mới bước một bước, một cỗ đau đớn xuyên tim từ ngực truyền đến, Tam Tử cúi đầu nhìn, trên ngực hắn ngực có một cái lỗ hỗng nhỏ xuyên qua trước sau thân thể to bằng nắm đấm, một cỗ cảm giác mát hiu hiu lan khắp toàn thân.

Lục phủ ngũ tạng tất cả đều vỡ vụn, máu tươi không ngừng phun ra ngoài, ngay sau đó, thất khiếu Tam Tử bắt đầu đổ máu.

- Người đầu tiên.

Một âm thanh nhàn nhạt từ phía sau Tam Tử vang lên. Tam Tử toàn thân run một cái, chậm rãi quay đầu nhìn về sau lưng, lại là nhìn thấy một khuôn mặt mang theo nụ cười.

- Làm sao có thể, ngươi không chết ư?

Đệ Tam Tử kinh hoàng thốt ra một câu, máu tươi trong miệng cuồng phún, thân thể mềm nhũn rơi xuống mặt đất.

Rất hiển nhiên, người đứng ở sau lưng Tam Tử chính là Tiêu Phàm, trước khi bị bọn hắn đánh lén, Quan Tiểu Thất nhìn thấy, Tiêu Phàm đã dùng Hồn Lực cảm ứng được.

Từ thời khắc rời khỏi Phi Độ Chiến Thuyền kia trở đi, Hồn Lực Tiêu Phàm liền buông ra, đề phòng quan sát tứ phương.

Lúc Đại Long Tam Tử đánh lén hắn, Tiêu Phàm trước tiên chân đạp Phiêu Miểu Thần Tung Bộ di chuyển đến hơn sáu bảy trượng, tránh thoát một kích tất sát.

So tốc độ với hắn, dù là Chiến Hoàng trung kỳ cũng không so được. Hiện tại trong đám người, phương diện tốc độ nhanh hơn so với Tiêu Phàm hắn cũng chỉ có Bắc Thần Phong mà thôi, hơn nữa cho dù nhanh nhưng cũng có giới hạn.

Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là những người khác không bằng hắn, mà là hắn cũng không được chứng kiến thực lực chân chính của bọn họ, tỉ như Nam Cung Thiên Dật, hay như Y Phi Mạch.

- Tiêuuu ~ Phàmmm ~

Nhất Tử từng chữ gào thét ra, bây giờ Tiêu Phàm lại ngay trước mặt bọn hắn giết Tam Tử, khiến hắn lại liên tưởng đến một màn một tháng trước Bắc Thần Phong chém giết Đại Long Tam Tử.

Đồng thời, Nhị Tử cũng sát khí bạo phát, chân đạp Phi Thiên Loan nhào về phía Tiêu Phàm.

- Tiểu Kim!

Tiêu Phàm tiện tay hất lên, một khỏa tinh thể màu đen từ trong tay Tiêu Phàm bay ra. Tiểu Kim nhảy lên thật cao một ngụm nuốt tinh thể màu đen kia vào trong bụng, như nhai đường đậu, trong miệng phát ra thanh âm cọt kẹt.

- Giết!

Một cử động kia đã hoàn toàn chọc giận Nhất Tử, cái tinh thể màu đen kia chính là Hồn Tinh của Thất Giai Hồn Thú Liệt Thiên Nha vừa rồi bị Tiêu Phàm giết chết.

Liệt Thiên Nha bị Tiêu Phàm chém giết cũng thôi, vậy mà Hồn Tinh cũng rơi vào trong tay hắn, điều này khiến Nhất Tử làm sao bình tĩnh.

Hơn nữa, Hồn Tinh Liệt Thiên Nha trong tay Tiêu Phàm, vậy còn Hồn Giới Tam Tử đâu?

- Đối thủ của ngươi là chúng ta!

Quan Tiểu Thất tà tà cười một tiếng, nhìn thấy Tiêu Phàm không sao, lệ khí trong lòng hắn cũng biến mất không thấy gì nữa, trong tay Liệt Nhật Cung ánh sáng đại thịnh, mũi tên từng cây xông thẳng chân trời.

Cùng lúc đó, Phong Lang ngăn Nhị Tử lại, lần trước Tiêu Phàm cho hắn Phệ Hồn Đế Điển, qua một tháng tu luyện đã có một chút thu hoạch, hôm nay vừa vặn mượn Đại Long Nhị Tử thử một chút.

- Trận chiến lần trước còn chưa có kết thức, hôm nay tiếp tục.

Tiêu Phàm tùy tiện cười một tiếng nắm Tu La Kiếm trong tay, khí thế sát phạt đáng sợ từ trên người hắn tản ra, Hồn Lực khí lãng quay cuồng, cát vàng mạn thiên phi vũ, đâm vào khiến người ta không mở được hai mắt.

Giờ phút này, Tiêu Phàm đã động sát cơ, lần trước Nhất Tử được Long Tiêu cứu, Tiêu Phàm cũng không đuổi tận giết tuyệt, hôm nay hắn lại còn dám đánh lén mình.

Nếu như lần này để hắn hắn yên, khẳng định còn có lần sau, thực lực Nhất Tử này không yếu, không phải loại chỉ biết khua môi múa mép.

Tiêu Phàm không muốn phía sau một mực bị một con độc xà nhìn chằm chằm, ai biết con độc xà này có thể đột nhiên nhô ra cắn hắn một cái hay không.

Nhất là khi hắn cùng địch nhân khác chiến đấu, nếu như Nhất Tử chặn ngang một cước, đối Tiêu Phàm mà nói tuyệt đối là trí mạng.

- Ai sợ ai? Lần trước ngươi vận khí tốt, không chết ở dưới kiếm ta, hôm nay, ai cũng không cứu được ngươi.

Mặc dù nhớ tới khí tức lúc đầu trên người Tiêu Phàm bộc phát, trong lòng Nhất Tử vẫn có chút sợ hãi.

Nhưng hắn vẫn cho rằng lần trước chỉ là bởi vì Tiêu Phàm nổi giận, tiến vào trong một loại trạng thái huyền diệu.

Loại trạng thái kia có thể không phải lúc nào cũng có thể tiến vào, Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ Tiêu Phàm, hắn căn bản không cần e ngại.

- Vậy sao?

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, lần trước hắn quả thực là vận khí tốt, nhưng mà hôm nay không phải là một tháng trước, thực lực hắn một tháng trước cũng không thể so sánh.

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment