Vô Thượng Sát Thần

Chương 488

Lúc ánh mắt bọn Tiêu Phàm rơi vào Thất Phẩm Hồn Thú Thiên Đao Ngô Công trên không trung, Thiên Đao Ngô Công bỗng quay đầu trông lại, trong mắt hiện ra quang mang.

Thiên Đao Ngô Công chính là Thất Phẩm Hồn Thú, xa xa không phải Lục Phẩm Hồn Thú Phi Thiên Ngô Công có thể so sánh.

Thiên Đao Ngô Công, tên như ý nghĩa, ngàn chân như đao, sắc bén đến cực điểm, công kích tấn mãnh, phòng ngự càng thêm đáng sợ, Tu sĩ cùng giai muốn phá vỡ phòng ngự của nó đều có chút gian nan.

Trên người Tiêu Phàm phát ra vài đợt công kích liền thô sơ đánh giá Thiên Đao Ngô Công này hẳn là Thất Giai Trung Kỳ, cũng chính là thực lực Chiến Hoàng trung kỳ.

Dù vậy cũng không phải bọn hắn có thể khinh thị.

Hơn nữa, nơi này xuất hiện một đầu Thiên Đao Ngô Công, vạn nhất còn có Hồn Thú khác thì sao?

Một khi cùng Thiên Đao Ngô Công giao phong, dẫn tới Hồn Thú cường đại khác, vậy thì coi như phiền phức.

Tiêu Phàm không chút do dự chạy vào bên trong cổ lâm, Tiểu Kim, Phong Lang, Quan Tiểu Thất cùng Tử Điện Điêu cũng vội vàng xông vào.

- Ầm ầm!

Đúng lúc này từng đạo đao mang lăng lệ từ trên trời giáng xuống, vị trí bọn Tiêu Phàm trong cổ lâm trong nháy mắt bị vô số đao khí quấy đến vỡ nát, bụi bặm tràn ngập, đất đá bắn ra bốn phía, mặt đất xuất hiện từng đạo liệt phùng to lớn.

- Bị để mắt rồi!

Ánh mắt Phong Lang hơi lạnh lẽo, sát khí đáng sợ tản ra.

- Vậy tốc chiến tốc thắng.

Tiêu Phàm lạnh giọng nói, tay cầm Đồ Lục Đao dẫn đầu xông lên.

Một đầu Thất Giai Trung Kỳ Thiên Đao Ngô Công, ba người đấu với một thú căn bản không e ngại, chỉ là bọn Tiêu Phàm không muốn gây phiền toái mà thôi.

Nhưng phiền phức chủ động tới cửa trêu chọc, bọn hắn cũng không sợ hãi.

Sưu sưu!

Mấy mũi tên phá không xông thẳng chân trời, tốc độ công kích của cung tiễn tuyệt đối là số một, nếu như tu sĩ sử dụng cung tiễn tốc độ không chậm, cơ hồ đã đứng ở thế bất bại.

Đương nhiên, muốn sử dụng Hồn Binh cung tiễn phát huy đầy đủ uy lực, nhất định phải nắm giữ Chiến Hồn loại hình cung tiễn, tựa như Quan Tiểu Thất.

Công kích từ xa là ưu thế tuyệt đối của Quan Tiểu Thất, chỉ là Quan Tiểu Thất cũng có nhược điểm, chính là công kích cận chiến không ổn chút nào.

Tu sĩ cùng giai Chiến Hoàng cảnh đoán chừng liền có thể tuỳ tiện đánh vỡ phòng ngự của hắn.

Lấy mũi tên mở đường, Tiêu Phàm theo sát phía sau, Đồ Lục Đao lăng không chém một cái, trực tiếp thi triển ra Đồ Lục. Mặc dù Đồ Lục là kiếm pháp nhưng Tiêu Phàm vẫn có thể phát huy tám thành uy lực của Đồ Lục.

So với Tu La Kiếm về độ nhanh cùng lăng lệ, Đồ Lục Đao lại càng thêm bá đạo và hung mãnh.

Nhục thân phòng ngự của Thiên Đao Ngô Công cực kỳ cường đại, không nói tới ngoại thân có lớp vỏ vảy giáp màu đen cứng rắn, công kích ngàn chân của nó cũng không thể coi thường, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Phàm sử dụng Đồ Lục Đao.

Nhìn thấy mấy mũi tên bay tới, Thiên Đao Ngô Công theo bản năng né tránh, cũng không chính diện giao phong.

- Cơ hội tốt!

Khóe miệng Tiêu Phàm giương lên, huyết sắc đao mang chém ra, trực tiếp xé rách hư không, đao hà hình dạng xoắn ốc khuấy động hư không, phát ra thanh âm như kinh lôi.

Con ngươi Thiên Đao Ngô Công huyết hồng, trong mắt đều là vẻ lạnh lùng, nó tự nhiên cũng liếc mắt liền nhìn ra tu vi Tiêu Phàm, một Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ mà thôi, căn bản không đáng để nó đặt vào trong mắt.

- C-K-Í-T.. T... T ~

Thiên Đao Ngô Công ngửa mặt lên trời hét giận dữ một tiếng, thanh âm bén nhọn đinh tai nhức óc, hình thành từng đạo âm ba công kích xông thẳng đến huyết sắc đao hà.

Gần như đồng thời, Thiên Đao Ngô Công không lùi mà tiến, vô số đao túc(chân đao) loạn vũ, đao khí cuồn cuộn bành trướng, lăng không gắng sức chém xuống.

Ầm ầm ầm!

Hư không đốm lửa bắn tứ tung, Thiên Đao Ngô Công đao túc cùng huyết sắc đao hà kịch liệt đâm vào cùng một chỗ, phát ra từng đợt thanh âm kim loại va chạm.

- Quả nhiên không hổ là thiên sinh đao khách Hồn Thú.

Thần sắc Tiêu Phàm ngưng lại, thực lực Thiên Đao Ngô Công thực sự là vượt qua hắn dự liệu.

Nếu thả nó trên chiến trường tuyệt đối là một đài cối xay thịt, dù là Chiến Hoàng cảnh trung kỳ bình thường cũng chỉ có thể để mặc nó ngược sát.

- Sưu!

Đúng lúc này, một mũi tên màu vàng tựa như tia chớp xuất hiện, xuyên qua đao khí cách trở, trực tiếp bắn vào một con mắt của Thiên Đao Ngô Công.

Đau đớn khiến Thiên Đao Ngô Công hét thảm tê tâm liệt phế, máu tươi màu đỏ từ trong ánh mắt phun ra ngoài, chỉ là máu tươi kia rất nhanh liền biến thành hắc sắc, tản ra khí tức mục nát.

Con ngươi phẫn nộ gắt gao nhìn chằm chằm Quan Tiểu Thất nơi xa.

- Tàn Diễm!

Quan Tiểu Thất khẽ phát ra một đạo âm thanh, hắn duy trì tư thế bắn tên, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh.

Thiên Đao Ngô Công nổi giận gầm lên một tiếng, bỏ qua Tiêu Phàm, xông thẳng đến Quan Tiểu Thất.

- Tiểu Ngũ, cẩn thận.

Tiêu Phàm từ trên cao rơi xuống, đập ầm ầm trên mặt đất, miệng lớn thở phì phò, nơi này trọng lực cực lớn, phi hành chốc lát liền tiêu hao một phần mười Hồn Lực của hắn.

Trái lại Thiên Đao Ngô Công lại không hề thở mạnh, lúc phóng tầm mắt nhìn tới lại phát hiện rất nhiều đao túc trên người Thiên Đao Ngô Công không ngừng rung động.

Rất hiển nhiên Thiên Đao Ngô Công cũng không phải là tiêu hao Hồn Lực phi hành, mà một ngàn cái chân của nó đã tương đương với cánh của phi cầm.

- Súc sinh nhiều chân, đuổi theo ta à.

Quan Tiểu Thất mặt coi thường nhìn Thiên Đao Ngô Công, Tử Điện Điêu dưới chân hắn sưu một tiếng bay ra cách Thiên Đao Ngô Công mấy trăm trượng.

Tiêu Phàm cau mày một cái, trong lòng có loại dự cảm không tốt, mảnh cổ lâm này quá quỷ dị, ẩn ẩn có một cỗ khí tức cường đại như ẩn như hiện.

- Quan Tiểu Thất, trở về!

Tiêu Phàm hét lớn, có Tử Điện Điêu, Quan Tiểu Thất cố nhiên sẽ không thụ thương, nhưng ở trên không phi hành lại quá nguy hiểm.

- Ta còn chưa có chơi chán mà.

Quan Tiểu Thất bĩu môi, bất quá cảm nhận được Tiêu Phàm trịnh trọng, hắn khống chế Tử Điện Điêu xuất hiện ở cách không xa Tiêu Phàm.

- Tiểu Kim, Phong Lang, Tiểu Ngũ, chờ nó tới gần, nhất kích tất sát!

Tiêu Phàm trầm giọng nói, con ngươi thỉnh thoảng đảo qua bốn phía cổ lâm, hắn cảm giác bị rất nhiều ánh mắt tiếp cận.

Chẳng qua là khi Hồn Lực hắn phủ tới lại không hề phát hiện ra thứ gì.

Cũng chính vì nguyên nhân đó mới khiến lo lắng trong lòng Tiêu Phàm càng ngày càng đậm.

- Được.

Phong Lang cùng Quan Tiểu Thất gật đầu, đối với lời nói Tiêu Phàm, bọn hắn tin tưởng vô điều kiện.

Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, con mắt màu vàng óng chớp lóe lạnh lẽo nhìn chằm chằm chỗ sâu tùng lâm, toàn thân lông tóc dựng đứng, đây là dấu hiệu cảnh báo.

- Tiểu Kim, ngươi phát hiện cái gì?

Tiêu Phàm đối với linh cảm của mình cực kỳ tự tin, Tiểu Kim có thể so với hắn.

- Rống.

Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, song trảo khoa tay, trong mắt đều là vẻ trịnh trọng.

- C-K-Í-T.. T... T!

Lúc này, Thiên Đao Ngô Công rốt cục xuất hiện, thân thể dài khoảng mười trượng như một hàng dài nằm ngang ở không trung, không gian đều chấn động một cái.

- Tàn Dương Huyết!

- Đồ Lục!

Tiêu Phàm tay trái cầm đao, tay phải cầm kiếm, hai chiêu Thất Phẩm Chiến Kỹ đồng thời xuất thủ. Một vòng tà dương chậm rãi dâng lên, đem hư không chia cắt thành hai nửa, đao hà huyết sắc hình dạng xoắn ốc mãnh liệt cuộn trào ra.

Trong mắt Thiên Đao Ngô Công lóe lên một tia khinh thường, vô số đao túc thoáng hiện, vậy mà ngăn trở công kích Tiêu Phàm.

Sắc mặt Tiêu Phàm âm trầm đáng sợ, vừa nãy bước vào cổ lâm liền gặp được Hồn Thú cường đại như thế, nếu như tiếp tục thâm nhập vào sâu thì sao?

- Diệt Hồn Quỷ Trảo!

Cũng đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ vang lên, chẳng biết từ lúc nào thân ảnh Phong Lang đã xuất hiện ở phía dưới phần bụng Thiên Đao Ngô Công, trong tay bạch sắc quang mang lấp lóe, ngưng tụ thành một Hồn Trảo to lớn.

- Phốc!

Hồn Trảo tấn mãnh chộp vào phần bụng Thiên Đao Ngô Công, máu tươi bắn tung tóe, như mưa rào tầm tã trút xuống phía dưới.

- Phá vỡ?

Tiêu Phàm kinh ngạc, trong mắt lóe lên một vòng cổ quái.

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment