Vô Thượng Sát Thần

Chương 497

- Tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?

Quân Lạc bị Trịnh Như Long khạc đờm, lập tức nhe răng trợn mắt, dưới chân lần nữa dùng sức, đầu Trịnh Như Long bị giẫm cắm vào bên trong bùn đất.

- Ha ha, có gan thì giết ta đi, chỉ cần Chu Linh không chết, Đại Sư Huynh Linh Điện sẽ thay ta báo thù!

Trịnh Như Long tùy tiện cười lớn, cười cực kỳ buồn bã.

- Đại Sư Huynh Linh Điện? Tiêu Phàm? Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết, bản thân hắn còn khó bảo toàn, có vẻ như hiện tại đã chết trên tay Trùng Hoàng Huyết Sát Cổ Trùng kia. Hai huynh đệ cùng đầu sủng vật kia đoán chừng không lâu cũng sẽ chết trong tay Sử Vô Pháp. Ngươi còn muốn để Tiêu Phàm thay ngươi báo thù.

Quân Lạc tà tà cười một tiếng.

- Quân Lạc, giết hắn đi. Chu Linh biết Đế Minh ta liên thủ với Phong Minh ứng phó Tiêu Phàm, giờ đã không còn quan trọng. Tiêu Phàm dù sao cũng chết rồi.

Một tu sĩ khác mở miệng nói, trên vai hắn khiêng một cái Tử Kim Lưu Quang Chùy cực đại, một bộ hung thần ác sát, trên người tản ra một cỗ khí thế cuồng bá.

- Đúng rồi, không phải chỉ là một Chu Linh sao? Lần sau ca ca đưa mấy người phụ nhân cho ngươi, ngươi thích chơi như thế nào liền chơi như thế ấy.

LạLwHWNzṍi có một thanh niên mặc trường bào màu trắng mở miệng, hắn trên người tản ra một cỗ Kiếm Thế lăng lệ.

Tiêu Phàm nơi xa hai mắt khẽ híp một cái, hai người nói chuyện vậy mà đều là Chiến Hoàng cảnh, từ khí tức trên người phát ra đoán chừng hai người này so với Quân Lạc còn mạnh hơn.

Mặc dù không biết danh tự hai người, Tiêu Phàm cũng có thể đoán được hai người này nhất định cũng là cao thủ Thiên Bảng.

Cách Quân Lạc bọn hắn không xa, bên cạnh một đống lửa ngồi ngồi chồm hổm sáu bóng người, yếu nhất đều là Chiến Vương đỉnh phong, trong đó còn có ba Chiến Hoàng sơ kỳ.

Trên người khí tức không ổn định, hiển nhiên là gần đây mới đột phá Chiến Hoàng cảnh.

Đương nhiên, dạng thực lực này Tiêu Phàm cũng không để ở trong mắt, chỉ là khiến hắn kinh ngạc là Đế Minh vậy mà cùng Phong Minh liên thủ ứng phó hắn.

Bản thân có vẻ như cùng Phong Minh không oán không cừu, bất quá hắn cũng rốt cục hiểu rõ vì sao Sử Vô Pháp lại tính toán hắn.

Nghĩ tới Nam Cung Thiên Dật cho Sử Vô Pháp chỗ tốt cực lớn, bằng không Sử Vô Pháp còn không dám cùng hắn đối địch.

Dù sao Sử Vô Pháp mặc dù là Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, cũng coi là cường giả, nhưng cùng Đại Long Nhất Tử so sánh vẫn có sự chênh lệch không nhỏ.

- Hàn Kiếm huynh, ngươi cần phải nhớ kỹ lời vừa nói.

Quân Lạc nhếch miệng cười nói, trong mắt lóe lên một vòng quang mang lạnh lẽo.

Lập tức hắn chậm rãi nâng bàn tay, Hồn Lực mãnh liệt cuộn trào ra, một chưởng hướng về đỉnh đầu Trịnh Như Long.

- Trịnh Như Long, nhớ kỹ kiếp sau làm người phải nhìn rõ tình thế, cũng không nên nghe lén sự tình ngươi không nên biết.

Quân Lạc lạnh lùng nói ra một câu, chưởng cương không lưu tình đánh xuống.

- Sưu!

Thời khắc chưởng cương cách Trịnh Như Long chỉ có một thước, trong rừng cách đó không xa đột nhiên bắn ra một đạo kiếm mang sắc bén, tốc độ nhanh chóng, chớp mắt liền đi tới trước người Trịnh Như Long.

Phốc!

Huyết vũ phun ra, bàn tay Quân Lạc bị đạo kiếm quang kia xuyên thủng, ngay sau đó một trận tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang vọng cả tòa sơn cốc.

- Ai?!

Thanh niên khôi ngô cùng thanh niên áo bào trắng trong nháy mắt lấy lại tinh thần, một kích cường đại hướng về cổ lâm đánh tới.

Trong lòng bọn hắn kinh hãi, khoảng cách gần như thế vậy mà không phát hiện có người tới gần, nếu như bị người kia đánh lén, bản thân há không phải đã chết sao?

- Oanh!

Phiến tùng lâm đột nhiên nổ tung, cổ thụ sụp đổ, sau đó bị một cỗ Hồn Lực phong bạo to lớn xé thành mảnh gỗ vụn, phiêu tán trên không trung.

Khiến bọn họ rất ngạc nhiên là nơi đó cái gì cũng đều không có.

Nếu như không phải nhìn thấy tay phải Quân Lạc bị đứt gãy, bọn hắn tuyệt đối sẽ coi là đây là đang nằm mơ.

- Trịnh Như Long đâu?

Đột nhiên một tu sĩ cả kinh kêu lên.

Những người khác trong nháy mắt rơi vào nơi Trịnh Như Long vừa mới nằm, thế nhưng nơi đó cái gì cũng đều không có, Trịnh Như Long đã không cánh mà bay.

- Ai, cút ra đây!

- Bọn chuột nhắt nhát gan cũng chỉ dám đánh lén trơ trẽn?

- Có bản sự thì đi ra đánh một trận!

Đám người nhao nhao la ầm lên, cảnh giới nhìn chằm chằm tứ phương, cổ lâm u tĩnh vô cùng, càng là như thế, đám người càng cảm thấy tim mật phát lạnh, toàn thân đều nổi da gà.

Trong mắt bọn hắn, đem Trịnh Như Long cứu đi, không bàn tới thực lực như thế nào, tốc độ này cũng quá đáng sợ rồi.

Chí ít cũng là Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ mới có thể có tốc độ này!

Nếu như không phải bọn hắn biết người tiến vào bên trong Cổ Địa Bí Cảnh không có tu sĩ Chiến Hoàng hậu kỳ trở lên thì bọn hắn có lẽ đã sớm bị dọa đến mất mật.

- Các ngươi rất hi vọng ta đi ra phải không?

Đang lúc mấy người kinh khủng, một bóng đen từ phía sau cổ thụ đi tới.

Hắn đi rất chậm, dẫm cành khô trên mặt đất kẽo kẹt kẽo kẹt rung động, thanh âm này không lớn, nhưng lại khiến bọn Quân Lạc khẩn trương tới cực điểm.

- Tiêu Phàm! Ngươi không phải chết rồi sao?

Quân Lạc đột nhiên quát to một tiếng, liếc mắt liền nhận ra người này, trừ Tiêu Phàm còn có thể là ai.

- Xem ra đã để ngươi thất vọng.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, con ngươi vô cùng băng lãnh.

- Không nghĩ tới Tiêu Phàm ngươi cũng là hạng người vô sỉ như thế, chỉ biết đánh lén người, anh hùng hảo hán gì chứ!

Thanh niên khôi ngô trợn mắt nhìn, cũng không quá mức sợ hãi.

Tiêu Phàm tuy mạnh, nhưng bọn hắn cũng không yếu, huống chi về số người hoàn toàn có thể nghiền ép Tiêu Phàm.

- Tiêu Phàm ta cho tới bây giờ không tự xưng là anh hùng hảo hán.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một cỗ tà dị:

- Không thể không nói, người Đế Minh ngươi da mặt so với tường thành còn dày hơn, liên thủ Phong Minh đánh lén ta, bây giờ nói ta vô sỉ? Cũng tốt, ta vô sỉ cho các ngươi xem!

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm hóa thành một tia chớp xông thẳng đến Quân Lạc đang thụ thương, tốc độ nhanh chóng khiến cho người ta không thể tưởng tượng.

- Tự tìm cái chết!

Nam tử khôi ngô lạnh lùng quát, cầm trong tay Tử Kim Lưu Quang Chùy hung hăng nện xuống, trong không khí truyền ra một trận tiếng nổ đùng đoàng, có thể thấy một chùy này đáng sợ như thế nào.

Đáng tiếc trước mặt tốc độ tuyệt đối, có sức mạnh thì có ích lợi gì.

Oanh!

Một chùy bá đạo hung hăng nện xuống, liệt phùng đáng sợ như mạng nhện lan tràn bốn phương tám hướng, hư không đất đá bắn ra, bốn phía cổ thụ bị xuyên thủng, nhao nhao sụp đổ.

- Quá chậm.

Cách đó không xa, thanh âm Tiêu Phàm vang lên, thời khắc đám người quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Tiêu Phàm đã xuất hiện ở bên người Quân Lạc đang thụ thương.

- Tiêu Phàm, đừng giết ta!

Quân Lạc biến sắc. Lúc Tiêu Phàm vẫn chỉ là Chiến Vương cảnh, hắn đường đường là Chiến Hoàng đều không phải là đối thủ của Tiêu Phàm.

Bây giờ Tiêu Phàm đã đột phá Chiến Hoàng cảnh, hắn mặc dù tinh tiến không ít, nhưng không có tự đại đến mức có thể đối địch với Tiêu Phàm.

Phải biết, Sở Dịch Phong là Chiến Hoàng trung kỳ đều bị Tiêu Phàm đánh gục. Hơn nữa, không lâu trước đó, hắn tận mắt nhìn thấy Tiêu Phàm một màn chém giết Đại Long Nhất Tử. Quân Lạc cùng Sở Dịch Phong và Nhất Tử so sánh, lại tính là gì đây?

- Không giết ngươi?

Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng. Mặc dù cùng Quân Lạc có thù, nhưng Tiêu Phàm cũng chưa từng chủ động đi tính sổ hắn. Nhưng tên gia hỏa này đến chết không đổi, tìm cả người Phong Minh đến giết mình, Tiêu Phàm làm sao có thể tha thứ cho hắn.

- Thạch Hàn Kiếm, Úy Càn, cứu ta!

Cảm nhận được sát ý ngập trời trên người Tiêu Phàm, Quân Lạc đành phải bắt lấy hai cây cỏ cứu mạng cuối cùng.
Bình Luận (0)
Comment