Vô Thượng Sát Thần

Chương 503

Tiêu Phàm đi rất chậm, sương trắng bên trong Mê Huyễn Lâm lượn lờ, chỉ có thể mơ hồ nhìn được hai trượng đồ vật, hơn nữa sương trắng này có lực ăn mòn cường đại, Hồn Lực đều có thể bị ăn mòn, Tiêu Phàm cũng không dám khinh thường.

Bất quá, trong lòng hắn có một phương hướng, chính là hướng kim sắc trùng kén chỉ thị.

Sau nửa ngày, Tiêu Phàm xuyên qua tùng lâm, dừng lại tại một vùng bình địa, phía trước đất bằng là một đầm nước rộng 200 trượng, xung quanh đầm nước, hơi nước lượn lờ, như mộng tựa huyễn.

Quỷ dị là tại vị trí đất bằng lại không có bất kỳ sương mù nào, liếc mắt liền có thể nhìn đến phần cuối.

Bất quá tâm thần Tiêu Phàm lại không có rơi vào phía trên đầm nước, mà nhìn thấy cạnh đầm nước có mấy bóng người, sát ý lạnh như băng từ trên người Tiêu Phàm lặng lẽ mà ra.

- Quân Lạc, ngươi thật là không có khiến ta thất vọng.

Khóe miệng Tiêu Phàm giương lên, Sát Ý lạnh thấu xương tràn ra.

Trừ Quân Lạc ra còn có mấy người, Tiêu Phàm liếc mắt liền nhận ra hai người, chính là Sử Vô Pháp cùng Lý Đạo Hiên.

Chỉ là Lý Đạo Hiên giờ phút này lại bị trói gô, bị phong ấn tu vi, vứt trên mặt đất.

- Tiểu Kim, Tiểu Ngũ và Tiểu Lang đâu?

Tiêu Phàm nhíu mày, liếc nhìn bốn phía lại không có phát hiện ba bóng dáng bọn Tiểu Kim.

Nhìn Quân Lạc miệng lớn thở phì phò, trong lòng Tiêu Phàm ngưng lại, cười lạnh nói:

- Xem ra, Quân Lạc cũng không ngốc, biết rõ quấn một vòng lớn mới đi tới nơi này, sợ ta theo dõi?

- Quân Lạc, chúng ta bắt bọn Quan Tiểu Thất, ngươi đến nơi này làm cái gì?

Sử Vô Pháp nhìn thấy Quân Lạc há mồm thở dốc, sắc mặt không phải dễ nhìn, con ngươi thâm thúy liếc nhìn tứ phương, tìm kiếm cái gì.

Sử Vô Pháp thật đúng là không phải cảnh giác bình thường, trong lòng Tiêu Phàm lạnh lùng.

Nếu như không phải không có phát hiện tung tích Quan Tiểu Thất, Tiêu Phàm đã sớm xông lên đại đồ sát.

- Ta tới làm cái gì? Chết rồi, Úy Càn bị Tiêu Phàm giết! Ngươi nói ta tới làm cái gì?

Quân Lạc lạnh lùng nói, phẫn nộ nhìn Sử Vô Pháp nói:

- Ngươi không phải nói Tiêu Phàm hẳn phải chết là không nghi ngờ sao? Ngươi không phải nói Tiêu Phàm đã chết sao? Ta đều kém chút bị Tiêu Phàm hành hạ đến chết!

- Tiêu Phàm không chết?

Sử Vô Pháp kinh ngạc nói, toàn thân khẽ run:

- Quan Tiểu Thất tức giận như thế truy sát ta, không phải bởi vì Tiêu Phàm chết sao?

Trong lòng Sử Vô Pháp thập phần không hiểu, đây chính là Trùng Hoàng Huyết Sát Cổ Trùng đó, khoảng cách gần như vậy cho dù Chiến Hoàng hậu kỳ cũng trốn không thoát công kích Trùng Hoàng, Tiêu Phàm làm sao có thể còn sống?

Hơn nữa, nếu như không phải Tiêu Phàm chết, Quan Tiểu Thất làm sao có thể tức giận như thế?

Sử Vô Pháp nghĩ không ra, những người khác cũng không hiểu.

- Ha ha, Tiêu sư bá làm sao phải chết. Sử Vô Pháp, ngươi quá đề cao bản thân, ngươi là tên súc sinh mặt người dạ thú, nếu như không phải Tiêu sư bá cứu, ngươi đều đã bị Huyết Sát Cổ Trùng giết chết.

Lý Đạo Hiên nằm trên mặt đất ngửa đầu cười to, cười cực kỳ buồn bã.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến Sử Vô Pháp vậy mà sẽ thiết kế hãm hại Tiêu Phàm, Tiêu Phàm đã cứu bọn hắn.

Đến ân nhân đều hạ thủ được, huống chi những người khác đây?

Trong lòng Lý Đạo Hiên ảo não vô cùng, hắn bản thân một mực kính sợ Sử Vô Pháp, coi Sử Vô Pháp là một trong những người tôn kính nhất trong lòng.

Nào sẽ nghĩ đến Sử Vô Pháp vậy mà không bằng heo chó!

- Ta đã nói, ta chưa từng muốn Tiêu Phàm xuất thủ cứu giúp!

Sử Vô Pháp cười lạnh nói, một cước đem Lý Đạo Hiên đá ra mấy mét:

- Nếu như không phải ngươi còn có chút tác dụng, hiện tại đã làm thịt ngươi rồi!

- Không sợ nói cho ngươi biết, ta sở dĩ trộm Trùng Hoàng Huyết Sát Cổ Trùng vốn là vì ứng phó Tiêu Phàm. Chỉ là không nghĩ tới, thời điểm chúng ta đang cùng Huyết Sát Cổ Trùng chiến đấu, Tiêu Phàm vậy mà sẽ quỷ dị xuất hiện, nếu hắn cố ý đi tìm cái chết, ta sao không tác thành cho hắn?

Sử Vô Pháp lại bổ sung một câu, trên mặt lộ ra tia băng lãnh.

- Vì ứng phó ta?

Tiêu Phàm nhe răng trợn mắt, con ngươi u sâm, đen kịt rung động một cái, Sử Vô Pháp này lòng dạ thật đúng là không phải sâu bình thường.

- Ngươi hỗn trướng, Tiêu sư bá không

chết, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, người kế tiếp chết chính là ngươi!

Lý Đạo Hiên ra sức rống giận.

- Không chết? Ta liền khiến hắn chết một lần nữa.

Sử Vô Pháp cười lạnh nói:

- Trừ Quan Tiểu Thất không biết tung tích, Tiểu Lang cùng Tiểu Kim trốn vào đáy hồ này. Hàn khí đầm nước này cho dù Chiến Hoàng đỉnh phong cũng chưa chắc chịu được, ta xem bọn chúng có thể chịu đựng bao lâu!

- Tiêu Phàm hắn không phải trọng tình trọng nghĩa sao? Chỉ cần bắt được bọn chúng, ta xem hắn có thể vì huynh đệ mà tự sát hay không! Ha ha!

Sử Vô Pháp tùy tiện cười lớn, mặc dù không thể làm gì được Tiêu Phàm, nhưng chỉ cần bắt được huynh đệ của Tiêu Phàm, còn sợ Tiêu Phàm không tự chui đầu vào lưới sao?

Tiêu Phàm hơn mười trượng bên ngoài, nắm đấm nắm vang lên kèn kẹt, Sử Vô Pháp này tâm tư thật đúng là ác độc, trừ Nam Cung Thiên Dật ra thì Sử Vô Pháp chính là kẻ thứ hai!

Bất quá, hắn trong lòng cũng cảm thấy may mắn, Quan Tiểu Thất, Phong Lang cùng Tiểu Kim cũng không rơi vào trong tay Sử Vô Pháp.

- Quan Tiểu Thất chạy trốn?

Nghe thấy Sử Vô Pháp nói, Quân Lạc biến sắc. Tiêu Phàm khủng bố, hắn tận mắt chứng kiến, tra tấn Trịnh Như Long mà Tiêu Phàm còn hung tàn như vậy, nếu biết rõ bọn hắn tại tính toán Quan Tiểu Thất, Tiêu Phàm há không phải muốn liều mạng?

Chủ yếu nhất là Quan Tiểu Thất là ai, đây chính là đồ đệ Hỏa Hoàng đó, nếu để cho Hỏa Hoàng biết đám người dám giết đồ đệ hắn, bản thân bọn họ còn có thể sống sao?

Phải biết, Hỏa Hoàng nổi danh rất bao che cho người mình.

- Khẳng định hắn còn ở bên trong phiến Mê Huyễn Lâm, bất quá tiểu tử kia rất quỷ dị, thuốc mê đối với hắn vô dụng.

Sử Vô Pháp mặt âm trầm, hắn cũng biết rõ hậu quả khi không bắt được Quan Tiểu Thất.

- Bất quá một người khác cùng sủng vật Tiêu Phàm lại trúng thuốc mê, mặc dù trốn vào đáy đầm nhưng khẳng định cũng trốn không thoát. Đúng rồi, ngươi mới vừa nói ngươi bị Tiêu Phàm tra tấn chết đi sống lại, vậy ngươi làm thế nào xuất hiện ở nơi này?.

Nói đến đây, sắc mặt Sử Vô Pháp hơi đổi một chút, một tia quang mang lăng lệ nhìn về phía Quân Lạc.

- Sử Vô Pháp, ngươi hoài nghi ta sao?

Quân Lạc sầm mặt lại, sát khí nặng nề. Bị Tiêu Phàm tra tấn, trong lòng hắn vừa vặn ẩn chứa một cỗ lệ khí không chỗ phát tiết, hét lớn:

- Ngươi cũng đừng quên, ta là người Đại Đế Tử, người Sử Vô Pháp ngươi muốn giết là Sở Khinh Cuồng, người ta muốn giết lại là Tiêu Phàm.

- Ta đây không biết, ta nhớ kỹ ngươi là người Linh Điện, mặc dù Phong Minh cùng Đế Minh hợp tác nhưng ngươi đừng quên, Phong Minh không cần Đế Minh ngươi quản.

Sử Vô Pháp đối chọi, trong mắt lóe lên một tia lăng lệ:

- Nếu như trước đó ta còn không đặc biệt muốn giết chết Tiêu Phàm, nhưng hiện tại, ta cũng có hứng thú rồi.

- Ngươi cũng muốn giết ta sao?

Cũng đúng lúc này, một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên, Tiêu Phàm biết được Tiểu Kim, Phong Lang cùng Quan Tiểu Thất không có việc gì, trong lòng cũng buông lỏng một hơi.

Về phần Lý Đạo Hiên, Tiêu Phàm tin tưởng Sử Vô Pháp không có giết chết hắn, chắc hẳn phải có đồ vật hắn kiêng kị, dù sao sư tôn Lý Đạo Hiên là Thất Phẩm Luyện Dược Sư Lê Ngự, phía sau là Luyện Dược Sư Công Hội.

Nghe thấy thanh âm Tiêu Phàm, Quân Lạc theo bản năng run một cái, sắc mặt Sử Vô Pháp khẽ hơi trầm xuống, nhưng còn chưa tới cấp độ kinh hãi.

- Tiêu Phàm!

Những người khác càng gọi thẳng danh tự Tiêu Phàm, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc.

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment