Vô Thượng Sát Thần

Chương 530

- Lui!

Nhìn thấy hư ảnh kim sắc to lớn kia, Tiêu Phàm nhanh chóng lui về sau, thân ảnh như gió, tốc độ lui ra phía sau cực kỳ nhanh.

Cho dù như thế, lục phủ ngũ tạng của hắn vẫn như cũ bị một lực lượng to lớn đè ép khiến bị thương, trong miệng máu tươi điên cuồng trào ra, thân thể bay xa hơn trăm trượng, lại trượt thêm ba bốn mươi mét nữa mới dừng lại.

Tất cả đá sỏi trên đường đều tung bay, bụi bặm đầy trời, đáng sợ vô cùng.

Hô hô!

Cũng đúng lúc này, Lâu Ngạo Thiên, Bắc Thần Phong cùng Sở Khinh Cuồng ba người cũng đi tới cách Tiêu Phàm không xa, nhìn thân ảnh trong không trung, tất cả đều lộ ra vẻ sợ hãi tột độ.

Gào!

Chỉ thấy kim sắc hư ảnh kia ngửa mặt lên trời giận dữ rống, không khí chấn động, trên lưng nó bỗng xòe ra một đôi cánh khổng lồ, dài hơn hai mươi trượng, uy vũ bá khí!

- Cửu, Cửu Phẩm Chiến Hồn, Kim Sí, Kim Sí Long Sư!

Rốt cục có người kinh hô mà ra, khó nén vẻ kinh hãi trong mắt.

Tiêu Phàm gian nan đứng dậy từ mặt đất, con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm hư ảnh to lớn trong không trung kia, chỉ là khí thế đã khiến hắn có chút không chịu được, không thể không nói, Nam Cung Thiên Dật còn không phải cường đại bình thường!

- Cửu Phẩm Chiến Hồn Kim Sí Long Sư?

Tiêu Phàm hít sâu một hơi, lau đi máu tươi trên khóe miệng, đã có một sự nhận biết rõ ràng về thực lực của Nam Cung Thiên Dật.

Vừa rồi nếu như lui chậm một bước, có thể sẽ không chỉ bị thương đơn giản như vậy.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Nam Cung Thiên Dật, vậy mà nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn, nếu như hắn nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn, vì sao lại bị Bàn Tử ép không thở nổi đây?

Nhìn Kim Sí Long Sư uy vũ bá đạo kia, trong mắt Tiêu Phàm lóe lên một vòng tinh quang, tựa như trong nháy mắt hiểu được điều gì.

- Tiêu Phàm, lăn tới đây nhận lấy cái chết!

Giọng nói băng lãnh mà bá đạo của Nam Cung Thiên Dật vang lên, hắn từ trên cao nhìn xuống, coi thường tất cả, một vẻ cao cao tại thượng.

- A, một Chiến Hồn không phải của mình, liền khiến ngươi tự đại như vậy sao? Hiện tại ngươi căn bản còn chưa phát huy được uy lực chân chính của Kim Sí Long Sư đi?

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, người nắm giữ U Linh Chiến Hồn như hắn rất mẫn cảm với khí tức chiến hồn.

Kim Sí Long Sư này rất không hòa hợp với Hồn Lực trên người Nam Cung Thiên Dật, hoặc có lẽ là Kim Sí Long Sư này căn bản không phải Chiến Hồn vốn dĩ của hắn.

Nếu như là Chiến Hồn truyền thừa, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng Hồn lực Chiến Hồn không hòa hợp với Hồn Lực của tu sĩ.

Cho nên Kim Sí Long Sư chỉ có một cái khả năng là do Nam Cung Thiên Dật dùng một loại thủ pháp đặc biệt cưỡng ép luyện hóa thành, từ một phương diện khác mà nói, cũng có liên quan đến Chiến Hồn truyền thừa.

Chỉ là dù Tiêu Phàm tìm kiếm bên trong Tu La Truyền Thừa, cũng không tìm thấy đoạn ký ức liên quan đến loại thủ pháp này.

Bất quá cũng chính là bởi vì như thế, Tiêu Phàm mới phát giác được Nam Cung Thiên Dật rất đáng sợ, trong cơ thể y khẳng định còn một Chiến Hồn khác.

Dựa theo lẽ thường tới nói, Nam Cung Thiên Dật nhất định là có thể giết chết Tiêu Phàm hắn mà không cần bại lộ toàn bộ thực lực bản thân, dù sao nơi xa còn có đám Sở Khinh Cuồng, Bàn Tử bọn còn đang nhìn chằm chằm nữa mà.

- A, dù là như vậy thì vẫn thừa đủ để giết ngươi.

Nam Cung Thiên Dật trong lòng giật mình, có cảm giác bị người khác nhìn thấu, nhưng mà ngoài mặt vẫn duy trì vô cùng bình tĩnh.

Sau đó, Nam Cung Thiên Dật lại quay đầu nhìn về phía Ninh Xuyên, Y Phi Mạch cùng Nhược Lưu Thường nói:

- Còn không mau giết bọn hắn, thất thần cái gì? Các ngươi cũng muốn chết sao?

Ninh Xuyên, Y Phi Mạch cùng Nhược Lưu Thường sắc mặt khẽ biến, khí thế giờ phút này Nam Cung Thiên Dật phát ra, căn bản chính là vô địch.

Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong cũng thôi đi, còn không đủ khiến bọn họ chân chính sợ hãi, nhưng uy áp của Kim Sí Long Sư phát ra lại chân chính khiến bọn họ đổ mồ hôi lạnh.

- Nam Cung Thiên Dật, cho tới nay chưa người nào nhìn thấy Chiến Hồn chân chính của ngươi, không ngờ tới bị Tiêu Phàm bức ra, ân oán giữa ngươi ta hôm nay cũng nên giải quyết.

Sở Khinh Cuồng đột nhiên tiến lên, đi đến trước mặt Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm liếc mắt nhìn Sở Khinh Cuồng một cái, trong lòng hơi hơi trầm xuống, hắn biết rõ, Sở Khinh Cuồng chỉ nói một nửa, khi biết bị Nam Cung Thiên Dật hãm hại, y quả thực muốn giết Nam Cung Thiên Dật.

Nhưng hắn cũng muốn báo ân cứu mạng của Tiêu Phàm, hắn cho rằng giờ phút này Tiêu Phàm bị thương, nếu đánh tiếp, Tiêu Phàm hẳn phải chết không nghi ngờ.

- Sở Khinh Cuồng, không phải Bản Đế Tử xem thường ngươi, nhưng ngay từ đầu Bản Đế Tử đã không đem ngươi để vào mắt!

Nam Cung Thiên Dật mặt coi thường nói, người ở đây hình như không có ai đáng để hắn đặt trong mắt.

- Phải không?

Sở Khinh Cuồng cũng không tức giận, từng bước một đi về phía Nam Cung Thiên Dật, kiếm khí trên người hắn cũng chầm chậm phát ra, trên đỉnh đầu Bát Phẩm Chiến Kỹ Đế Lân Kiếm xuất hiện.

Kiếm khí cuồng bạo sắc bén vờn xung quanh người y, hình thành kiếm khí to lớn xoay vòng.

- Ngươi không đặt Sở Khinh Cuồng trong mắt, sao lại hãm hại hắn chứ?

Bắc Thần Phong cười nói.

- Ngươi cũng muốn chết sao? Nhiều thêm một Bắc Thần Phong ngươi cùng không là gì, cút lên đây nhận lấy cái chết.

Nam Cung Thiên Dật đã sớm khó chịu với tính cách cợt nhả của Bắc Thần Phong, cái tên gia hỏa này một mực coi thường bản thân, đã sớm đáng chết.

- Cái bài danh Thiên Bảng kia, ta vẫn luôn khó chịu ngươi xếp ở vị trí thứ nhất, vừa vặn cũng muốn thử xem Nam Cung Thiên Dật ngươi đến cùng có bao nhiêu sức mạnh.

Bắc Thần Phong quyết đoán đánh về phía Nam Cung Thiên Dật.

Tu sĩ ở xa kinh ngạc không thôi, vừa rồi là Tiêu Phàm chiến đấu với Nam Cung Thiên Dật, hiện tại sao lại biến thành Bắc Thần Phong cùng Sở Khinh Cuồng chiến đấu với Nam Cung Thiên Dật rồi.

- Lấy một chọi hai, Đại Đế Tử thật đúng là không phải mạnh mẽ bình thường, cho dù Tiêu Phàm cũng xa xa không bằng!

- Đúng vậy, những người đấu với Tiêu Phàm đều là mấy người bình thường, cũng không tính là thiên tài, những người đấu với Đại Đế Tử đều là những nhân vật có máu mặt ở Đại Ly ta.

Đám người hít sâu một hơi, tất cả đều bị khí thế của Nam Cung Thiên Dật làm cho kinh ngạc, dám một mình một người đối chiến với Bắc Thần Phong cùng Sở Khinh Cuồng, toàn bộ Đại Ly có lẽ cũng chỉ có Nam Cung Thiên Dật.

Nhưng mà đây vẫn chưa kết thúc, giọng nói của Nam Cung Thiên Dật lại tiếp tục vang lên

Con ngươi nhìn băng lãnh nhìn áo bào màu trắng nhuốm đầy máu của Lâu Ngạo Thiên nói:

- Lâu Ngạo Thiên đúng không, ngươi cũng muốn chết sao? Nếu muốn chết, vậy thì cùng tiến lên, đừng lãng phí thời gian của Bản Đế Tử.

Lâu Ngạo Thiên không nói, thần sắc cực kỳ bình tĩnh, nhưng y lại không chút do dự phóng bước chân, cái chết của Bách Lý Cuồng Phong cùng Trần Phong khiến hắn minh bạch, mình không chỉ vì tu luyện của bản thân.

Có lẽ hắn trước kia chưa từng coi bản thân là một người Tuyết Nguyệt, nhưng là từ lúc Trần Phong cùng Bách Lý Cuồng Phong chết đi, Lâu Ngạo Thiên cảm thấy trên vai bản thân có lẽ cũng gánh vác một thứ gì đó.

Huống chi, Lâu Ngạo Thiên hắn ngông nghênh kiêu ngạo từ bé, cho tới bây giờ chưa từng bị ai coi thường, Nam Cung Thiên Dật dám khiêu khích hắn, Lâu Ngạo Thiên y tất nhiên không e ngại điều gì cả.

- Lấy một địch ba?

Đám người hít một hơi lạnh, máu trong cơ thể đều sôi trào, giống như là bọn họ chuẩn bị giao chiến với tam đại thiên tài vậy.

- Được, được! Hôm nay muốn chết, Bản Đế Tử sẽ thành toàn cho các ngươi.

Nam Cung Thiên Dật cười giận dữ nói, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đám Ninh Xuyên, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Tiêu Phàm cùng Bàn Tử quát to:

- Tất cả mọi người nghe đây, phàm là người có thể giết chết Tiêu Phàm, Bản Đế Tử sẽ thả người đó đi.

Vù!

Đám người nghe vậy, ánh mắt tất cả bọn họ đều chuyển hướng nhìn Tiêu Phàm, thần sắc không giống nhau, có hưng phấn, có mừng vui mừng, cũng có kinh khủng.

- Ha ha, vậy thì cảm ơn Đại Đế Tử.

Ninh Xuyên cười ha ha một tiếng, trong mắt đều là vẻ khinh miệt, thao túng vài Hồn Điêu Thú đánh về hướng Tiêu Phàm.

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment